Độc Sủng Nam Hậu

Chương 2




Mọi người đồng loạt nghi hoặc nguyên nhân nói câu đó của anh ta, Đỗ An Trác thẳng thắn giải thích: “Tôi muốn đích thân cảm ơn Tiểu Phong, lời của cô ấy, hình như luôn có thể mang đến cho người ta sự khích lệ rất lớn. Cô ấy nói Tiểu Ngưng có thể quay về, quả nhiên đã quay về, hiểu được trân trọng thì sẽ càng trân trọng hơn thứ đang có được, tôi sẽ ghi nhớ câu nói này, trân trọng Tiểu Ngưng, toàn tâm toàn ý với cô ấy”.

“Hay là thế này!”, Nghiêm Tuấn đề nghị, “Đợi Âu Ngưng khỏe mạnh, chúng ta lại tụ tập, chúc mừng cô ấy bình an trở về, mời cả Tiểu Phong và Giai Dĩnh đến nữa. Tôi sẽ gắng sức khuyên Giai Dĩnh nghĩ thoáng một chút, nhân tiện giải quyết vấn đề giữa hai bọn họ, cũng coi như đáp lại Tiểu Phong một ân tình”.

“Em biết điểm mâu thuẫn của bọn họ ở đâu?”, đôi mắt phượng tối sầm của Iris sáng lên.

“Chị họ, hình như chị đoán đúng rồi, hai người đó chắc là đã thích cùng một người đàn ông”, Nghiêm Tuấn sắc mặt nặng nề, buồn bã kết luận, “Tiểu Phong còn bảo Điền Giai Dĩnh, cô nàng đại si tình đó, hãy quên anh ta đi”.

Iris hơi nhướn lông mày: Là nhà phong Linh? Điền Giai Dĩnh ở lại đó một đêm, đã ngắm trúng Hú hay và Ảo Nguyệt, anh ta lạnh lùng đẹp trai, thực sự rất dễ mê hoặc thiếu nữ dại khờ bắt đầu chớm yêu.

“Huyết Ma đại nhân, tiểu cô nương đó… cứ thả cho đi sao?”, Ngưu Quỷ kêu lên.

“Ngươi biết vì sao Dạ Lạc dễ dàng thả chúng ta đi không?”, Huyết Ma chậm rãi phản vấn.

“Ngài cảm ơn lòng nhân từ của ngài ấy?”

“Dạ Lạc nhân từ lại thanh cao, ngài ấy có thể dễ dàng tha cho chúng ta, có nghĩa là có thể dễ dàng giết chết chúng ta, đạo lý này người phải ghi nhớ.”

“Thuộc hạ ngu độn.”

“Dạ Lạc là Ma Vương tương lai, ngươi có thể phản kháng mệnh lệnh của Ma Vương đại nhân không?”

Ngưu Quỷ lắc mạnh đầu, phản kháng Ma Vương, mấy trăm cái mạng cũng không đủ chết.

“Điều này là đúng, chúng ta cần phải kìm nén”, khóe môi màu máu toát ra nụ cười nham hiểm.

Thân thể của Âu Ngưng hồi phục rất nhanh, không đến mấy ngày đã có thể xuất viện rồi. Hôm nay, Đỗ An Trác và Lương Dĩ Tiên đón cô ấy về trường, vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị Hàn Tiểu Trinh chặn lại…

Dưới bóng cây lớn um tùm râm mát của một góc bệnh viện, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng từ chối: “Có thêm mấy lần đi chăng nữa thì đáp án vẫn giống nhau, đừng phí công nữa”.

“Tôi tin bản thân mình có thiên phú, có thể nhìn thấy bọn chúng là chứng minh rõ nhất. Nếu như cô không đồng ý dạy tôi pháp thuật, tôi sẽ vẫn tiếp tục bám lấy”, lời lẽ mạnh mẽ cố chấp của Hàn Tiểu Trinh khiến người ta kinh hãi trong lòng.

“Vì sao? Vì sao lại cố chấp như vậy?”

“Tôi hận bọn chúng, hận bọn chúng khiến tôi mất đi gia đình.”

“Cô muốn báo thù?”

“Đúng.”

“Xin lỗi tôi không giúp nổi cô”, Lương Dĩ Tiên cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn không đồng ý.

“Bất luận cô từ chối bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc”, Hàn Tiểu Trinh quyết ý nói, quay người rời đi.

“Có lẽ, cô có thể đi tìm một người…”, Lương Dĩ Tiên nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trinh nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ ra một tia hy vọng, có lẽ là do không nhẫn tâm, cũng có thể là bị cô ấy bám lấy hết lần này đến lần khác thấy phiền rồi.

Bóng lưng dừng lại, Hàn Tiểu Trinh biết, mình đã thắng rồi.

Sau khi Âu Ngưng quay về, ba người chơi trò mất tích cuối cùng cũng coi như đông đủ, phòng học xuất hiện lại khung cảnh ngày xưa, bài học khô khan cũng trở nên thân thiết hơn rồi, nếu như Giai Dĩnh thái độ không lạnh lùng thế kia.

Hết tiết, Đỗ An Trác hỏi ta ngày mai có rảnh không, bọn họ đã hẹn tụ tập ăn cơm rồi, muốn mời ta đến.

“Ngày mai?”, ngày hai mươi mốt, thật sự không rảnh.

“Giai Dĩnh cũng đi”, Nghiêm Tuấn thấy ta ngập ngừng, vội nói, “Hôm nay Âu Ngưng xuất hiện, bọn tôi muốn chúc mừng cô ấy một chút, hơn nữa cũng muốn cảm ơn cô tử tế…”, cậu ta nắm tay lại thành đấm đưa lên bên miệng khẽ ho mấy tiếng, “Trước đây tôi có chút thành kiến với cậu, hy vọng cậu đừng để ý, buổi tối ngày mai có thể đến”.

“Tôi…”, ánh mắt di chuyển một vòng khắp người ba bọn họ, ta ngại ngùng cười, “Không được… tiện lắm”.

“Khi nào cậu có thời gian?”, Đỗ An Trác lại hỏi.

“Không muốn đi thì thôi”, Giai Dĩnh cướp lời, kéo dài mặt giận dỗi nói, “Vốn dĩ, định cho cậu một cơ hội, nghe cậu giải thích, hóa ra cậu căn bản chẳng có thành ý, chỉ có tôi nghĩ quá là ngây thơ, Phong Linh, cậu nhẫn tâm thật đó”, cô ấy hất tay đi xuống lầu.

“Giai Dĩnh…”, Nghiêm Tuấn vội vàng đuổi theo.

“Cô ấy cho tôi cơ hội gì?”, ta vô tội nhìn sang Đỗ An Trác.

“Nghiêm Tuấn hết nước hết cái mời được cô ấy, muốn nhân cơ hội này giúp hai người làm hòa.”

Chẳng trách, có lẽ cô ấy nghĩ, ta thấy cô ấy tham gia nên không muốn đi, rất không có thành ý, nhưng…

“Ngày mai dì tôi sinh nhật, tôi phải đi chúc mừng bà ấy.”

“Thế à! Không sao, lần sau vậy!”, anh ta tiếp nhận lý do của ta.

Núi non tú lệ, trùng trùng điệp điệp, mỏm núi sừng sững, đỉnh núi chìm trong mây mù bao phủ, phong cảnh cửa cốc thoáng đãng khiến người ta dễ chịu. Màu xanh tốt tươi um tùm tràn ngập, được trang trí bằng những bông hoa nhiều màu sắc. Giữa vách núi có thác nước chảy ào ào, một chiếc cầu vồng nối hai ngọn núi, giống như một chiếc cầu vượt rực rỡ, lại như một dải ruy băng bảy màu, rực rỡ chói mắt, như thể muốn dẫn người ta vào trong một thế giới thần thoại nào đó.

Cảnh đẹp hoa lệ như thế ngoại đào nguyên này, lúc ban đầu, ta cũng đã bị đánh lừa, ẩn sau cảnh đẹp núi non xanh bích, cốc sâu xa xăm toát lên vẻ u ám và lạnh lẽo sợ người. Hai bên vách núi dựng đứng thẳng tắp chọc cả vào mây, tầm nhìn càng lúc càng mờ tối, ta vượt qua kết giới ngăn cách ánh nắng ban ngày, cảnh trí dần dần hoang vu, so với bức tranh sơn thủy cuồn cuộn sức sống trước cốc hình thành sự tương phản mãnh liệt.

Trong khoảng không rộng rãi, một công trình kiến trúc cổ đại nguy nga tọa lạc nơi đáy cốc, xây dựng giống như một tử cấm hoàng cung, phía trên cửa có viết: Yến Đê Cốc.

Tên rất tình thơ ý họa, nhưng lại là lạc viên của một đám cương thi.

“Tiểu Phong!”, tiểu cương thi giữ cửa từ xa đã nhận ra ta, gắng sức khua khoắng đôi tay, “Này… Tiểu Phong”.

“Ngài rất được hoan nghênh, ngay cả tiểu tốt giữ cửa cũng thích ngài như vậy”, Ảo Nguyệt không biết là đang khen hay đang chế nhạo.

“Lần đầu tiên ta đến, ta từng đánh cho nó sống dở chết dở, cho nên ấn tượng của nó với ta khá là sâu sắc!”

Cửa đỏ dầy nặng mở rộng, tiểu cương thi lật đật chạy đến trước mặt ta: “Tiểu Phong, nghe Nặc lão thúc nói hôm nay cô sẽ đến, tất cả mọi người rất vui mừng. Mau đi vào Bảo Các điện, bốn vị công tử đã sẵn sàng đón gió tẩy trần cho cô…”, nó nhảy lên vui mừng nhìn sang bên cạnh ta, “Tiểu Phong, anh ta là…”.

“Anh ấy là…”

“Bạn trai? Rất có mắt nhìn! Anh ta cũng là cương thi sao? Ngoại trừ bốn vị công tử, tôi chưa từng nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào anh tuấn phong độ nhường này.”

Cương thi, chúng ta đừng có gộp chung với nhau như vậy được không? Ta không bận lòng chuyện bẻ người đến mức ruột chảy đầy đất, tứ chi chia lìa, máu nhuộm Yến Đê, chỉ để lại đúng cái đầu và trái tim của ngươi đâu.

Nếu không vấn đề gì, chúng ta có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Xem ra là cảm nhận được nụ cười lạnh đáng sợ u ám lạnh lẽo của ta, nó lập tức ngậm miệng, kinh hãi nhảy lùi ra mấy bước, lạnh sống lưng chằm chằm nhìn ta.

“Đại Khoan, bớt nói chuyện, chuyên tâm làm việc, đây là đạo lý vĩnh hằng bất biến”, ta đưa ra lời khuyên chân thành cho nó, đi về phía công trình kiến trúc.

Ảo Nguyệt hai tai không nghe chuyện bên ngoài, chỉ đi cùng, đây cũng là nguyên nhân ta chịu đưa anh ta theo. Ở vài phương diện nào đó, anh ta cũng được coi như an phận giữ mình, tốt hơn những người khác.

“Tiểu Phong…”, phía sau bồn hoa bên cạnh đường lớn, có hai người” chạy ra, một vị thi nữ trang điểm, một vị quần áo giản dị, trên mặt đều là vẻ vui mừng vì lâu ngày trùng phùng với ta.

“Thi Tuệ, Hồng thiếu”, ta vẫy tay. Hồng thiếu gia cao quý tự cao được nuông chiều từ bé, có chút giống với Tiểu Ly, ngoại hình, chính thái rất lừa người, tính khí thì không tốt chút nào. Hai năm trước ta vừa mới đến Yến Đê cốc, cậu ta tìm ta gây chuyện phiền phức, kết quả không đánh không quen biết, cậu ta không phải là đối thủ của ta, nói cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muốn ta dạy cậu ta, tương lai sẽ dùng chiêu lấy đạo của người để trị người.

Lúc đó Hoài Nặc không ở trong cốc, ta không rõ ông ta đi đâu, chỉ có thể nghe ngóng trước, hơn nữa còn là âm thầm nghe ngóng, bởi vì sự việc đánh nhau với Đại Khoan ngoài cổng lan truyền rất nhanh, ta đã vào danh sách đen, “người người” đều biết Yến Đê cốc có người ngoài xâm nhập rồi. May mà thị nữ của Hồng thiếu giúp ta trà trộn thân phận với đám người dưới, nằm vùng trong địa bàn của ông ta.

Bất hạnh là ta bị bắt, bất đắc dĩ đáp ứng với Hồng thiếu làm nha hoàn cho cậu ta, thuận tiện dạy võ nghệ. Thực ra ta chưa từng học bất cứ công phu nào, không biết vì sao cầm kiếm của Lão Đầu Nhi nơi cổ mộ liền không thầy tự thông, tự vênh vang đắc ý một trận lâu cho rằng bản thân mình gỗ mục hóa ra có thiên phú, không ngờ một lời khó nói hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.