Độc Quyền Chiếm Hữu

Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?




Vương Nhược Linh thấy Mộ Chỉ Li chỉ đứng tại chỗ, cũng không trốn, cho là nàng sợ đến choáng váng, nụ cười trên mặt càng ngày càng dữ tợn, song một khắc sau nụ cười của nàng là ngây ngẩn cả người, bởi vì thời điểm roi đến Mộ Chỉ Li dám đưa tay ra đỡ roi của nàng, nàng ta quả là lộ ra vẻ tức giận vô cùng, so với lúc trước ôn nhu, nàng bây giờ càng tăng thêm một phần anh khí, một phần cốt khí.

Đồng thời lúc Mộ Chỉ Li đỡ được roi, Mộ Chỉ Li cả người hướng về phía trước bước dài một bước, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nhược Linh, ngân quang chợt lóe, bỗng một cái tát không chút lưu tình hung hăng đánh vào khuôn mặt như hoa như ngọc của Vương Nhược Linh.

“Ba” một tiếng ở nơi có hoàn cảnh an tĩnh như thế này có thể nói là vô cùng vang dội, cảm nhận được mọi người đều kinh ngạc, Mộ Chỉ Li không chút hoang mang nói: “Nhiều lần hướng về phía ta động thủ, làm như ta là bùn đất mặc người khác nhào nặn sao?”

Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Li lập tức đứng ở phía chính đạo, chuyện tình lúc trước mọi người đều tận mắt nhìn thấy, hết thảy đều là Vương Nhược Linh mở miệng khiêu khích, mà Mộ Chỉ Li chẳng qua chỉ là tự vệ phản kích mà thôi.

Việc này vừa xong, Vương Nhược Linh liền khóc, nước mắt dường như được mở vòi không ngừng chảy ra, mọi người chung quanh nhìn thấy cũng sửng sốt.

Bình thường nếu là có người muốn khi dễ Vương Nhược Linh như vậy, mấy tên tuổi trẻ tuấn kiệt chỗ này hẳn là đã sớm mắng chửi người rồi, nhưng hôm nay động thủ lại là Mộ Chỉ Li, bọn họ tự nhiên sẽ không động thủ, ai cũng không muốn lưu lại trong lòng mỹ nữ ấn tượng xấu đúng không?

“Dự, ca, ca” Vương Nhược Linh khóc nức nở nói, trong lòng nàng càng buồn bực đến cực hạn, mình căn bản không muốn khóc, nhưng tại sao nước mắt cứ không ngừng chảy ra đây?

Tô Dự nhìn Vương Nhược Linh, lại nhìn Mộ Chỉ Li một chút, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì, chuyện này chỉ có thể trách Linh Nhi, hắn cũng không nên nói cái gì đó.

Vương Thiên Kỳ nhìn muội muội mình khóc thành như vậy, trang điểm trên mặt đều trôi hết, vốn là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện tại liền biến thành khuôn mặt nhem nhuốc như diễn tuồng, nhất là thấy chung quanh nhiều người như vậy đang nhìn Vương gia bọn họ mà chê cười, lại càng giận không kiềm chế được.

“Có chút ít chuyện như vậy, muội khóc cái gì, nhìn một chút xem mình đã thành cái hình dạng gì rồi?” Vương Thiên Kỳ nổi giận nói, lúc trước đã nói cho nàng biết không nên hơi tí là động thủ, hết lần này tới lần khác đều không nghe lời mình, tổn thất này cũng chỉ có thể coi như là tự mình chuốc lấy cực khổ, còn làm cho Mộ cô nương không vui.

Ở trước mặt mọi người mất thể diện, Vương Nhược Linh vốn là rất khó chịu, nhưng nước mắt chết tiệt tại sao lại không ngăn được, lúc này Dự ca ca không để ý tới nàng, đại ca còn trách cứ nàng, trong khoảng thời gian ngắn lại càng thương tâm, trừng mắt liếc Mộ Chỉ Li, bước nhanh rời đi. Chẳng qua là cái nhìn kia với vẻ mặt khóc như lê hoa đái vũ đối với Mộ Chỉ Li căn bản không có chút lực sát thương nào.

Mới lúc nãy, nàng điểm huyệt khóc của Vương Nhược Linh, bởi vì là lúc nàng ta vung roi hướng về phía mình nở nụ cười rất chi là đắc ý, nàng đã cảm thấy khó chịu rồi, không phải là thích cười sao? Ta liền để cho ngươi khóc!

Bất quá Mộ Chỉ Li hạ thủ cũng không phải là quá ác, đại khái khóc hết một nén hương thôi, có thể làm cho nàng ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, nàng cảm thấy rất sảng khoái.

Xoay người nhìn Tô Dự cùng Vương Thiên Kỳ nói: “Hai vị công tử, chuyện hôm nay ta thật xin lỗi, hội thi thơ này ta cũng sẽ tham gia, lúc đó sẽ tái kiến hai vị”. Nói xong, Mộ Chỉ Li xoay người bước nhanh rời đi, hôm nay náo như vậy là đủ rồi, náo nữa thật không biết kết thúc như thế nào.

Vương Thiên Kỳ cùng Tô Dự nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Li rời đi, muốn nói cái gì đó cuối cùng cũng chỉ mở miệng ra mà chưa nói gì, xảy ra chuyện như vậy bọn họ còn có thể nói cái gì?

Ra khỏi cửa, Mộ Chỉ Li có thể nói là tâm tình thật tốt, mỗi lần nhìn thấy Vương Nhược Linh tính tình đại tiểu thư kia nàng liền cảm thấy khó chịu, xảy ra chuyện lần này xong xem nàng ta sau này làm sao còn cao ngạo với mình! Để nước mắt nàng ta chảy ra như vậy là còn nhẹ, nếu là lần sau nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Chuyện biến thành như vậy, Mộ Chỉ Li cũng không có hứng thú đi chơi tiếp, lúc ra khỏi cửa đụng phải một người, vừa ngẩng đầu lên Mộ Chỉ Li cũng sửng sốt, đối phương cũng sửng sốt, bởi vì người đó chính là đại ca của Mộ Chỉ Li – Mộ Khải Siêu.

Mộ Chỉ Li cũng không có nói lời vô nghĩa, lập tức liền rời đi, nơi đây không nên ở lâu.

Mộ Khải Siêu nhìn thân ảnh giai nhân rời đi cũng thấy buồn bã, mới vừa rồi một thoáng kinh hồng nhìn qua cũng đã thấy rõ dung mạo giai nhân, một cô nương thanh nhã như thế hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ tiếc là biết rằng ngay cả cơ hội cũng không có, cô nương này là từ trong hội thi thơ bước ra, nói vậy sẽ có người biết, nghĩ tới đây Mộ Khải Siêu liền hăng hái, vội vàng đi vào muốn hỏi thăm về giai nhân.

Lúc hắn hỏi Tô Dự cùng Vương Thiên Kỳ, tự nhiên là nhắm trúng hai cái bao kín kẽ, hai người ai cũng không muốn nói thêm cái gì.

“Ai, thật ra thì cũng không còn chuyện gì để chơi! Hay là trở về tu luyện xem sao. Đến lúc đó có thể quang minh chính đại thể hiện với người khác”. Mộ Chỉ Li nhìn trên tay một chút, lấy ra kim sang dược đắp lên.

“Ai, đi chơi một chuyến lại còn bị thương”. Nàng mới tu luyện không lâu, mà Vương Nhược Linh thời gian tu luyện so với nàng chắc chắn dài hơn, roi lần này nàng đem toàn lực ra đỡ cũng đã hết mức. Sức chống đỡ của thân thể nàng so với lúc trước còn muốn mạnh hơn không ít, nếu không thì hẳn là đã da tróc thịt bong rồi?

Thiên Nhi bĩu môi: “Trực tiếp tránh ra có phải tốt hơn không, tuy nói tình huống lúc ấy tương đối khẩn cấp, nhưng lấy tốc độ của ngươi hẳn là có thể tránh né được, lại còn muốn đỡ lấy”.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Li cũng cười hắc hắc: “Hiệu quả như vậy mới dao động nhân tâm chứ! Ngươi không thấy Vương Nhược Linh kia cũng bị ta làm cho sợ đến choáng váng sao? Tát nàng một cái tát mà nàng một chút phản ứng tránh né cũng không có”.

“Người ta chỉ bị một cái tát, cũng không có bị thương thành giống như tay ngươi a”.

“Làm sao có thể giống nhau được, ta đả thương thể diện của nàng, làm cho nàng mất hết mặt mũi, mà làm tăng mặt mũi của ta a”. Người sống là chỉ có một gương mặt, cũng chỏ có một lớp da, đôi khi có thể diện hay không rất là trọng yếu.

Mộ Chỉ Li sau khi trở về trực tiếp bế quan chuyện gì cũng không làm, đợi nàng thực lực mạnh, cũng sẽ không bị chuyện như thế này nữa.

Yên tĩnh, bắt đầu hấp thu thiên lực trong không khí, đây là một quá trình chậm chạp, song Mộ Chỉ Li phát hiện tốc độ nàng hấp thu thiên lực đã nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, có thêm chút ít tác dụng khi đã thông kinh mạch, nghĩ tới đây nàng lại càng có thêm mười phần động lực, tiếp tục như vậy, tốc độ tu luyện của nàng đã nhanh hơn rất nhiều.

Thời gian không còn nhiều lắm, nàng phải nỗ lực tu luyện, đuổi kịp bọn họ, kinh mạch còn chưa hoàn toàn đả thông, chứ đừng nói chi đến vận hành chu kỳ, nàng bây giờ căn bản là vận hành một chu kỳ cũng chưa có thử qua.

Thời gian tu luyện trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác một đêm đã trôi qua, Mộ Chỉ Li mở mắt đem trọc khí trong miệng phun ra, ăn một chút lương khô chuẩn bị tiếp tục bế quan, song lúc này có một ý niệm truyền vào đại não Mộ Chỉ Li.

“Nhị hào đại môn đã mở ra”. Bảy chữ đơn giản này đối với Mộ Chỉ Li tràn đầy lực hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.