Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 19: Làm chủ




Mặc dù mấy lão già nhìn về phía lão già mặc ào bào đen đầu nghi ngờ về tính chân thực của việc lão già có phải đấu tôn hay không. Tuy nhiên thấy bộ dạng kính cẩn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa như vậy thì hiển nhiên mấy lão già đoán chắc rằng dù người nam nhân mặc áo bào đen này không phải đấu tông thì đám người ở đây cũng không có sức nào đánh với lão một trận.

Hiện giờ tâm trạng Tiêu Sơn muốn biết làm thế nào để cho thê tử cùng với mẫu thân của hắn trở về. Hắn hoàn toàn không cần biết giá cao thế nào để đổi họ trở về. Bất cứ ai trong họ đều đối với Tiêu Sơn vô cùng quan trọng. Hắn không tiếc bất cứ giá nào, bất cứ cách nào để mang họ an toàn trở lại. Nếu có cần một sơ sẩy nhỏ đối với họ thì Tiêu Sơn cũng sẽ lo lắng. Thế nên hắn không dám đặt cược hay làm liệu hoặc dùng thủ đoạn với người nam nhân trước mặt này.

Thật sự thì khác hẳn so với Tiêu Sơn, nữ vương Mỹ Đỗ Toa tỉnh táo hơn hắn nhiều. Sống ở vị trí đế vương nhiều năm, nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiểu thế nào là đối nhân xử thế, đặc biệt chơi cái trò chơi giao dịch này. Nói đúng hơn thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa có nhiều kinh nghiệm hơn Tiêu Sơn nhiều.

Đôi mắt nữ vương Mỹ Đỗ Toa híp nhẹ lại, con ngươi chăm chú quan sát người nam nhân mặc áo bào đen che kín toàn thân này. Thực sự thì nàng có chút tò mò vì nếu như người nam nhân này là một đâu tôn thì hoàn toàn có thể bắt đám người bọn họ lại sau đó tra tấn bức cung Tiêu Sơn và người thân của Tiêu Sơn để hắn giao ra công pháp. Hiển nhiên nàng cũng tin chắc rằng chỉ cần thúc ép một chút dùng tính mạng của nàng hay đám người Tiểu Y Tiên, vị trượng phu ngốc nghếch của nàng sẽ ngay lập tức cung kính mang toàn bộ tài sản của mình đưa cho đối phương.

Tất nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa tò mò tại sao hắn lại không có bức ép Tiêu Sơn. Có lẽ thực lực hắn không có đạt đến đấu tôn, hắn chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Nếu như hắn thực sự là đấu tôn thì có lẽ hắn đã bức ép Tiêu Sơn nên rất có thể hắn chỉ là một đấu tông cao cấp mà thôi. Dù gì đi nữa thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không dám đặt cược hắn là đấu tông cao cấp. Nếu như hắn là đấu tôn thì có lẽ hắn muốn gì đó ở Tiêu Sơn...

Ngoài ra khiến cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa cực kỳ tò mò bởi một điều tại sao hắn biết Tiêu Sơn có công pháp. Danh tiếng Tiểu Y Tiên có lẽ rất lớn nhưng cũng không đủ kinh động đến cường giả như hắn. Hơn nữa, nữ vương Mỹ Đỗ Toa để ý đến như giọng nói của hắn biết chắc công pháp mà Tiêu Sơn đang nắm giữ. Phải biết được công pháp Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên và Tiêu Yến tu luyện không phải là công pháp đấu khí. Trong lời nói hắn hàm chứa giống như hắn biết rõ điều này. Điều này khiến cho nàng nghi ngờ rất nhiều...

Tên lão già tự xưng người của Hồn Điện lập tức phát ra tiếng cười có vài phần giễu cợt đám người Tiêu Sơn: “Khặc, khặc... tiểu nữ oa, chủ ý không tệ chút nào nga! Tuy nhiên ngươi làm sao có thể đảm bảo trong khi giao dịch, các ngươi sẽ không giở trò!” Lão già chần chờ một chút sau đó nói tiếp: “Hiện giờ ta là dao thớt, các ngươi là thịt cá, ta chỉ cần khống chế các ngươi lại không phải xong hay sao?” Qua áo bồng màu đen thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa thấy được đôi mắt đối phương đang híp lại nhìn về phía mình.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiển nhiên không vì giọng điệu uy hiếp của đối phương mà sợ hãi. Nàng chỉ mím mím đôi môi đỏ hồng vài cái, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười cực kỳ mê người. Nàng lập tức quả quyết mở miệng nói: “Nếu tiền bối quả thực như vậy sao còn chưa ra tay?”

Đôi mắt lão già nheo lại, trong áo bồng màu đen ẩn ẩn phát ra khí âm trầm. Hiển nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa muốn đánh cược một phen, đáng cược lão già này sẽ dùng phương thức trao đổi mà không dùng lực lượng mạnh mẽ. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa mỉm cười sau đó nói tiếp: “Tiền bối, chúng ta không phải là kẻ ngốc. Những thứ đồ quan trọng ấy làm sao chúng ta có thể giữ bên mình được. Không bằng tiền báo trao đổi người cho chúng ta trước sau đó chúng ta đem đồ đưa cho tiền bối!?”

Tiêu Sơn hiển nhiên đang vô cùng lo lắng trong lòng. Hắn lập tức hỏi nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Linh Nhi, có ổn hay không? Nếu như đối phương không chịu giao người, chúng ta phải làm sao?”

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe được lời Tiêu Sơn dùng thần thức trao đổi, nàng lập tức dùng thần thức đáp lại: “Phu quân, ngươi hãy để mọi việc cho ta.”

Vậy mà không để cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa có được bất cứ cơ hội nào thì từ trong chiếc áo bào đen kia phát ra âm thanh cười, nụ cười này khiến cho người ta có cảm giác run rẩy. Âm thanh phát ra khằng khặc vô cùng chói tai: “Khặc, khặc... tiểu nữ oa... ngươi cũng không cần gạt bản tôn. Bản tôn chắc chắn một điều trên người các ngươi đang có thứ ta cần. Ta dám đảm bảo như vậy. Bản tôn nói không sai chứ?” Trong giọng điệu lão già tràn ngập khinh thường và coi rẻ đám người Tiêu Sơn.

Sắc mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên và Tiểu Long Nữ khẽ biến. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa lập tức cười nói: “Tiền bối, chúng ta đâu phải ngốc đến nỗi mang thứ đó trong người...”

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang mở lời thì lập tức bị lao già cắt ngang, bàn tay của lão lập tức phất ra. Lão lên tiếng nói với nữ vương Mỹ Đỗ Toa rằng: “Ngươi không cần giả ngu giả ngốc với bản tôn. Hiện giờ chắc chắn trên người các ngươi có thứ bản tôn cần. Ta nói không sai đi!” Sau đó trong áo bào đen lại phát ra nụ cười tràn đầy giễu cợt và khinh rẻ.

Hai hàm răng Tiêu Sơn khẽ cắn lại, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng âm trầm. Cùng lúc đó thì đôi mắt nữ vương Mỹ Đỗ Toa nheo lại, sâu trong con người phát ra một tia rét lạnh. Hiển nhiên giờ nàng biết được lão giá trước mặt này đang giễu cợt đám người mình. Nói đúng hơn giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy. Lão già này hứng thú làm cho đám người mình mất mặt giống như đám người mình phải diễn trò trước mặt lão già này vậy.

Mấy lão già ở đây nhìn cảnh này thì thầm nghĩ không đúng. Một đám cáo già sống lâu năm như vậy sao không thể không ngửi được ra mùi vị nào đó không đúng. Hiển nhiên mấy lão đã đánh hơi được mùi vị đặc biệt ở đây. Trong lòng mấy lão lập tức nghĩ đến việc làm sao rút đẹp khỏi nơi này, tránh cho việc bản thân mấy lão liên lụy vào. Ánh mắt liếc về phía nhau, mấy lão già đều xuất hiện một con quỷ ở trong lòng. Mà con quỷ này hiển nhiên đang nhắc nhở mấy lão rằng ba mươi sáu kể tẩu vi là thượng sách.

Khác hẳn với đám lão già này thì là đám người Vân Lam tông. Họ hoàn toàn ngớ ngẩn và ngạc nhiên khi biết được rằng mình có quan hệ nào đó với Hồn Điện. Họ không nghĩ ra được thế nào từ quan hệ mật thiết với Tiêu gia đột nhiên chuyển biến quá nhanh. Ngay lập tức mối quan hệ này chuyển biến thành thù không đội trời chung. Điều này sao không làm cho họ bàng hoàng cho được.

Người có cảm xúc phức tạp nhất ở đây phải là Vân Sơn. Hắn không nghĩ ra được mọi việc lại biến chuyển đến mức này. Hắn cứ nghĩ rằng mọi việc có một chút chuyển biến tốt đẹp. Khi mà Tiêu gia giao hai món đồ đó cho Vân Lam tông để hắn trao trả cho Hồn Điện đến lúc đó mọi việc sẽ tốt đẹp. Tuy nhiên lần này Vân Sơn có cảm giác được như đại thế đã mất, Vân Lam tông rất có thể đi vào một ngõ cụt không lối thoát.

Tình trạng hiện giờ khiến cho Tiêu Sơn cực kỳ bực bội, hắn trong lòng vô cùng giận dữ. Cái lão già đang mặc áo choàng đen và bốc ra âm khí trước mặt hắn này có phải đang giễu cợt hắn hay không. Giống như đám người mình được sống bởi vì đám người bọn hắn còn phải làm trò cười trước mặt công chúng, một khi chơi hết vui thì mạng bọn hắn sẽ không còn giá trị.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng biết rõ ràng đối phương đang đùa bỡn đám người bọn họ. Hai hàm răng xinh đẹp khẽ cắn vào nhau, nàng đang muốn vận dụng đấu khí để chuẩn bị tiến công. Tuy nhiên một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng khiến nàng bình tĩnh lại. Đầu quay sang thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa thấy được cánh tay Tiêu Sơn đang nắm chặt lấy nàng. Đấu khí bản thân nhất thời thu lại, nàng hoàn toàn không có cách nào đối phó với lão già của Hồn Điện này. Đối phương rõ ràng giễu cợt đám người bọn họ mà không phải đàm phán.

Hít mộ hơi thật sâu, cắn nhẹ hàm răng, Tiêu Sơn cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên một cái thì thấy được Tiểu Y Tiên khẽ khẽ gật đầu. Tiêu Sơn nhìn về phía lão già lên tiếng nói một cách bình thản: “Tiền bối, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh đã đạt đến đấu tôn...” Hiển nhiên thông qua nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì Tiêu Sơn đoán có lẽ lời của lão già không giả. Tiêu Sơn lại tiếp tục nói: “Tiền bối làm rất nhiều việc như vậy chẳng qua vì những món đồ trên người của ta. Nếu như vậy ta dám khẳng định những món đồ này vô cùng quan trọng với tiền bối và Hồn Điện.”

“Sách, sách... tiểu oa nhỉ, ngươi nói không sai!” Khóe miệng dấu dưới lớp áo bào khẽ nhếch lên, lão già bình thản đáp lại lời của Tiêu Sơn. Hắn tiếp tục nói với Tiêu Sơn: “Bất kể thế nào, bản tôn lần này cũng cần mang chúng trở lại Hồn Điện.”

Hiện giờ đối phương là dao thớt mà đám người Tiêu Sơn lại là thịt cá. Nếu như dùng hết khả năng thì đám người hắn chẳng qua chỉ là đồng quy vu tận. Hắn còn chưa ngu ngốc đến mức dùng cứng đối cứng với đối phương. Bất kể thế nào thì cứu ra mẫu tử Nhã Phi cùng với mẫu thân hắn rồi hãy tính đến chuyện khác. Họ đối với Tiêu Sơn quý giá hơn nhiều, cho dù dùng đám công pháp thật để đổi lấy, hắn cũng không tiếc.

Đôi môi tái nhợt của Tiêu Sơn nhẹ nhàng mấp máy mà phát ra âm thanh: “Tiền bối, ta quả thực đang giữ những thứ đó trong người nhưng ta dám đảm bảo cho dù tiền bối có bắt được ta cũng không có cách nào lấy được những thứ này trừ khi ta nguyện ý giao ra. Nếu không cho dù tiền bối có khám xét toàn thân ta hay dùng thủ đoạn gì đi nữa cũng vô ích. Lời này ta nói hoàn toàn là thật không có một lời giả dối.”

Con ngươi ẩn dấu trong chiếc áo bào đen co rút lại, hắn nheo mắt lại trong lòng hiển nhiên suy nghĩ rất nhiều ý niệm. Hắn không biết có nên đánh cược lời của Tiêu Sơn hay không nhưng tu chân giả vốn có những thủ đoạn quỷ dị. Hắn không dám đặt cược. Tuy nhiên ngay sau đó hắn mỉm cười một tiếng: “Ngươi không sợ Hồn Điện chúng ta giết chết mẫu thân, thê tử ngươi sao?”

Trong lòng Tiêu Sơn lúc này cảm giác được giận dữ vô cùng. Hắn rất muốn giết chết tên lão già trước mặt này nhưng hắn cũng không ngu ngốc... Bất kể thế nào thì con tin còn trong tay đối phương. Chỉ có thể nén giận trong lòng, Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Nếu không giao ra còn có một cơ may sống sót. Nếu như chúng ta giao ra, chúng ta chắc chắn phải chết. Tiền bối, nếu như ngươi đứng vào vị trí của chúng ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Nga” Nghe được lời Tiêu Sơn thì lão già hơi có kinh ngạc. Tuy nhiên ngay sau đó giọng cười giễu cợt từ trong áo bào đen lập tức phát ra: “Có nhiều khi sống so với chết còn khó khăn hơn.”

Những lời nói này vốn là trần truồng khiêu khích, lão già này hoàn toàn nói gì đều không vào. Toàn bộ những gì lão biểu hiện ra đều là đang chơi trò chơi với Tiêu Sơn đem đám người của bọn hắn nhục mạ mà thôi. Trong lòng Tiêu Sơn cực kỳ giận dữ nhưng hắn lại một lần nữa nén giận lại. Hai bàn tay trông ống tay áo siết chặt lại với nhau, Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Ta thủy chung cho rằng sống thì tốt hơn chết. Còn sống là còn có cơ hội. Bất kể thế nào ta cũng muốn trao đổi. Tiền bối, ý của ngươi...”

Thấy được lão già mặc áo choàng đen rơi vào trầm tư thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa mỉm cười tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ giao dịch hai lần. Mỗi lần đổi một người, tiến bối ngươi nghĩ thế nào...” Nói xong thì nàng nhìn về phía Tiêu Sơn một cái sau đó nói: “Nếu như tiền bối ngài không đồng ý vậy chúng ta dẫu có chết cũng sẽ không giao ra những thứ Hồn Điện các vị muốn.”

Hai bên rõ ràng đang mỉm cười đối đáp với nhau nhưng khiến cho người ngoài đều có cảm giác vô cùng giả tạo. Cái cảm giác nói chuyện giả tạo kiểu này khiến cho người ta sinh ra một chút chán ghét mặc dù những lão già ở đây đều quá quen với việc này rồi. Rõ ràng hai kẻ thù không đội trời chung với nhau lại nói chuyện cười vui vẻ đồng thời bắt tay với nhau giao dịch quả thực làm cho người ta nhìn vào có cảm giác cực kỳ khó chịu.

“Nga” Lão già mặc áo choàng đen nhẹ nhàng kinh hô một tiếng. Ngay sau đó hắn mỉm cười đáp lại, nụ cười cực kỳ âm trầm: “Khặc, khặc... được... được... nếu vậy chúng ta hãy trao đổi đi. Một tay giao người, một tay giao đồ!” Nói xong hắn trực tiếp ở trong tay bóp lấy một mảnh ngọc giản. Ngón tay già nua siết chặt lại khiến cho mảnh ngọc giản vỡ thành từng mảnh.

Lão già Hồn Điện này vậy mà đồng ý với lời đề nghị của Tiêu Sơn. Hiển nhiên điều này khiến cho đám người Tiêu Sơn và ngay đám người ở đây đều kinh ngạc. Sau sự kinh ngạc này thì Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu, Tiêu Sơn thở ra một hơi thật dài. Trong lòng hắn lúc này có chút vui mừng và xen lẫn hy vọng. Lão già đồng ý là tốt rồi chỉ sợ lão sẽ dùng thực lực mạnh mẽ tiến hành đoạt bảo mà thôi!

Vậy mà trong lúc này một lão già đã không nhịn được đứng ra, hắn đối với Tiểu Y Tiên chắp tay lại sau đó kính cẩn nói: “Tiểu bằng hữu Tiểu Y Tiên!” Nghe được âm thanh này thì Tiểu Y Tiên quay đầu lại, vẻ mặt còn chưa hết ngạc nhiên thì lão già lập tức lên tiếng nói: “TCác vị đã đạt thành giao dịch với vị tiền bối này như vậy ta sẽ không làm phiền nữa.”

“Lôi lão...” Tiểu Y Tiên xuất hiện sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nàng, bàn tay của nàng chìa ra. Hiển nhiên nàng muốn hỏi tại sao lão già này lại muốn nói những lời này.

Không để cho Tiểu Y Tiên nói lời hỏi mình thì lão già lập tức tiếp tục nói: “Vị tiền bối này tu vi cao thâm mạc chắc. Ta nghĩ tiền bối chắc chắn không nuốt lời với các vị. Hiện nay là việc nhà các vị và vị tiền bối này, ta thân làm người ngoài xen vào quả thực không tốt!” Nói đến đây lão già chìa tay ra sau đó tiếp tục bình thản nói ra giống như việc này hết sức bình thường: “Vừa rồi từ trong tông môn của ta truyền đến tin tức. Hiện giờ có việc gấp trong người. Ta rất muốn ở nơi này cùng mọi người nhưng việc gấp khó từ nan. Ta chỉ có thể nói một lời xin lỗi với tiểu bằng hữu.” Sau khi trình bày xong với Tiểu Y Tiên thì lão già lập tức chắp tay với lão già mặc áo choàng đen đồng thời trên khuôn mặt lão già xuất hiện nụ cười lấy lòng: “Tiền bối, xin thứ lỗi! Ta hiện giờ có sự vụ quấn thân chỉ có thể trở về sớm. Nếu như ta có chỗ nào đắc tội với tiền bối xin tiền bối hãy lượng thứ.”

Lời của lão già họ Lôi này nói ra thì người ngu ngốc nhất cũng biết rất rõ một điều rằng lão già đang từ chối khéo. Giống như một hiệu ứng liên tiếp xảy ra, đám người theo sau Tiểu Y Tiên rõ ràng hô hào cái gì mà nhất định sẽ lấy lại công đạo cho Tiểu Y Tiên, nhất định lấy lại công đạo cho Tiêu gia, hiện giờ tan tác giống như chim mất ổ. Người nào cũng chỉ bo bo giữ lấy thân mình đem bản thân bảo vệ cực kỳ gắt gao.

Khiến cho đám người đệ tử Vân Lam tông và đám người Tiêu Sơn thấy được rối rít các lão già đều lấy ra cớ của mình để xin ra về. Nhiều lão già còn lấy được cả cái cớ mình đang mang bạo bệnh trong người trong khi Tiểu Y Tiên đang ở nơi này nói ra mình muốn ra về. Thực sự làm cho người ta vô cùng buồn cười.

Thế đời chính là như vậy, xu cát tị hung. Mấy lão già này đến nơi này thì chỉ để hy vọng có thể trả ơn cho Tiểu Y Tiên nói đúng hơn là kiếm lời. Mấy lão mà gặp phải đối thủ yếu hơn thì chẳng khác nào một đại dâm tặc nhìn cả năm chưa được bababa lần nào. Hiện giờ xuất hiện một đại mỹ nhân nửa kín nửa hở dùng tay che đi bộ phận nhạy cảm của nữ nhân. Đồng thời bộ dạng của nàng tỏ vẻ e thẹn. Hơn thế nữa, đại mỹ nhân này lại hoàn toàn không có sức lực hoàn thủ. Mấy lão sẽ cực kỳ hưng phấn mà đem đối thủ trà đạp chết đi sống lại để lấy lòng Tiểu Y Tiên

Tuy nhiên, ngược lại nếu mấy lão mà gặp phải đối thủ của mình mạnh mẽ hơn thì mấy lão chẳng khác nào con rùa rụt cổ. Mấy lão sẽ ngay lập tức tìm cơ hội thoái thác đủ kiểu. Dù sao thì ai chết thì chết không chết bần đạo là được. Mấy lão tất nhiên đem câu này phát huy câu này đến đỉnh điểm. So với chính chủ mà mấy lão cần ra sức thì mấy lão còn bỏ chạy nhanh hơn là chính chủ nữa kia. Quả thực chính là sợ hãi kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu mà thôi.

Khiến cho Tiểu Y Tiên vô cùng giận dữ, ngay cả Mộ Lan tam lão cũng lập tức chắp tay xin rời đi. Hiển nhiên Tiểu Y Tiên giận tím mặt nhưng nàng hoàn toàn không có cách gì làm được đối phương. Nàng nhớ năm xưa nàng hao tốn rất nhiều công sức mới chữa trị hết ám tật cho họ khi mà họ tu luyện Tam Thú Man Hoang Quyết gặp vấn đề. Hiển nhiên giờ thấy họ dễ dàng rời mình đi như vậy sao Tiểu Y Tiên không tức giận. Nhưng nàng không thể trách cứ họ được dù sao họ còn có tông môn của họ, họ cũng lo lắng sẽ bị đối phương trả thù.

Thấy được đám người rối rít rời tranh nhau rời đi giống như ăn xuân dược cao cấp thì lão già Hồn Điện cười khằng khặc, trong ánh mắt dấu ở dưới áo bào đen thì Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt thích thú và tràn đầy giễu cợt của lão. Tiêu Sơn nghe được lão già Hồn Điện nói ra những lời đầy coi thường: “Tiểu oa nhi... xem ra đám người này đối với ngươi không quá tốt a. Nhanh như vậy đã rời đi rồi!”

Khuôn mặt Tiểu Y Tiên trở nên đỏ bừng và tím tái vì xấu hổ. Nàng hiển nhiên vừa thẹn vừa giận với những lời của lão già Hồn Điện nói. Nàng thực sự không có chỗ phát tiết. Tuy nhiên khiến cho nàng bất ngờ không ngờ trong đám người này lại có sự xuất hiện của Bàn lão và Nhạn Lạc Thiên.

Thấy được ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía mình thì Bàn lão nhẹ nhàng vuốt ve râu của mình, lão già nhìn về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Lão phu vốn du thủ du thực khắp đại lục đấu khí, một thân một mình, lão phu cũng không có người thân nào. Năm xưa khi mà duyên thọ sắp hết, nhờ một tay nữ thần y mới khiến lão phu đột phá đấu tông. Hôm nay bất kể thế nào, lão phu cũng đều sẽ đem cái ơn này trả lại.”

Tiểu Y Tiên không nghĩ đến được Bàn lão lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Hiển nhiên điều này làm cho trong lòng nàng thỏa mái xua tan đi cơn giận không ít. Dù sao thì trong đám người hỗn đản đó cũng có một vài người có lương tâm. Không đợi cho Tiểu Y Tiên nhìn sang mình thì Nhạn Lạc Thiên đã nở một nụ cười thân thiện nói: “Tiểu thư Tiểu Y Tiên, ta được ơn tri ngộ của tiểu thư mới tiến một bước. Nhạn Lạc Thiên ta làm người há quên đi ơn nghĩa của tiểu thư. Làm người có ơn tất báo là đạo nghĩa của ta. Bất kể hôm nay thế nào dù có phải bính cái mạng của ta, ta nhất định cũng sẽ bảo vệ tính mạng của nàng.”

Trong lời nói của Nhạn Lạc Thiên bao hàm một chút tâm ý đối với Tiểu Y Tiên. Bản thân Tiểu Y Tiên sao không nghe ra. Hắn rõ ràng gọi nàng tiểu thư mà không phải Tiêu phu nhân mặc dù nàng đã là người có trượng phu. Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn tông chủ Nhạn Lạc Thiên, ta và phu quân sẽ lãnh ơn tình này.”

“Nữ thần y khách khí rồi!” Nhạn Lạc Thiên chỉ mỉm cười chắp tay lại. Tuy nhiên đôi mắt của hắn lóe lên sát khí khi nhìn về phía Tiêu Sơn. Đặc biệt sau khi nàng nói câu “ta và phu quân” trước mặt hắn.

Những cường giả đạt đến đẳng cấp đấu tông như bọn hắn thì xinh đẹp với bọn họ cũng chẳng qua chỉ là một cái túi da. Có lẽ nhiều người còn trẻ sẽ yêu thích nữ nhân xinh đẹp nhưng đạt đến đẳng cấp bọn họ thì sẽ khác hoàn toàn. Ở đại lục đấu khí này thì đan dược hoàn toàn có thể sửa đổi dung mạo một người. Ngươi muốn đẹp đến mức nào cũng có thể chỉ cần ngươi có thể hình dung ra được khuôn mặt xinh đẹp đó. Thế nên đẳng cấp như họ bị hấp dẫn nhiều hơn ở khí chất mà không phải dáng ngoài. Nhạn Lạc Thiên quả thực bị hấp dẫn sâu bởi khí chất của Tiểu Y Tiên.

Bất chợt một bóng đen lập tức vọt vào đại điện, tốc độ cực kỳ nhanh. Đám người Tiêu Sơn lập tức cảnh giác bởi vì đối phương đến có thực lực không kém. Người này cũng đạt đến đấu tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.