Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 12: Khó có thể mở miệng




Chương 231: Ngày so đấu.

- Cuộc thi đấu lần này xem ra Đan Các chúng ta sẽ lấy được vị trí thứ nhất, thật sự là chờ mong ah.

Bên trong một mảnh loạn thạch hoang tàn nằm tại khe núi ngoài cửa thành bắc Tân Vệ thành, nghe nói mảnh loạn thạch này là do một vị tuyệt thế cường giả Võ Linh đế quốc hơn hai ngàn năm trước đánh một chưởng ngăn cản thú triều vào Ngày Hủy Diệt nên mới hình thành.

Hiện giờ, đứng ở nơi này nhìn lại còn có thể chứng kiến dấu vết của ngọn núi bị đánh vỡ năm xưa.

Trải qua hơn hai ngàn năm đăng đẵng, đại đa số loạn thạch đã trở nên vô cùng bóng loáng, nhưng hiện giờ trên loạn thạch lưu lại thật nhiều vết đao dữ tợn đáng sợ, dày đặc vô cùng, đưa mắt nhìn lại cảm giác rợn tóc gáy.

Lâm Tiêu khoanh chân ngồi bên trong mảnh loạn thạch, nhắm mắt, chiến đao đặt trên chân, đã lâm vào cảnh giới vong ngã.

Trong cơ thể hắn từng luồng nguyên lực hùng hậu chảy xuôi, cỗ nguyên lực vận chuyển theo chu thiên, mỗi chu thiên lại gia tăng thêm một ít lực lượng, càng ngày càng cường tráng, càng ngày càng thêm hùng hậu.

Một cỗ đao thế kinh người mơ hồ tán phát, càng ngày càng cường đại, ngày càng cô đọng, vô cùng đáng sợ, khi cỗ đao thế tràn lên tới cực điểm...

Đôi mắt Lâm Tiêu đột nhiên mở ra, một cỗ đao thế ngưng tụ tới tận cùng ầm ầm bộc phát.

Chiến đao đột nhiên chém tới.

Một cỗ đao mang đáng sợ hung hăng chém thẳng vào bên trong mảnh loạn thạch, ngay sau đó...

Oanh long long...

Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng, cả mảnh loạn thạch nổ vang, toàn bộ loạn thạch bị đao mang bao phủ ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số đá vụn vẩy ra bốn phía, bụi mù tràn ngập đầy trời, cảnh tượng làm người sợ hãi cùng khủng bố.

Lâm Tiêu đứng dậy, mặc cho nham thạch vỡ tung dưới chân mình, thần sắc bất động.

- Thức thứ năm trong Phá Sơn Đao rốt cục luyện thành.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, trong mắt hắn rốt cục hiện lên chút dao động, thu đao vào vỏ xoay người bước đi.

Đi vào cửa thành bắc, Lâm Tiêu lập tức đi tới Võ Điện.

- Ba ngày sau là ngày so đấu, ta đã báo danh ngươi cùng Cung Dục, đệ tử hạch tâm có thể không cần tham gia vòng tuyển chọn thứ nhất. Năm nay ngươi chỉ mới mười lăm tuổi, cuộc so đấu lần này ta cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ hi vọng ngươi thể nghiệm một chút cảm giác trận so đấu lần này, nhưng ngươi cũng không thể phớt lờ, đợi ba năm sau ta hi vọng ngươi có thể đại biểu Võ Điện đạt được vị trí thứ nhất, ta tin tưởng ngươi có thực lực này.

Trữ Vĩ Thần nhìn Lâm Tiêu dặn dò.

- Đương nhiên, nếu lần này ngươi có thể tiến vào trước hai mươi thì không thể tốt hơn, lấy thực lực nhị chuyển hậu kỳ muốn đi vào trước hai mươi mặc dù có khó khăn, nhưng cũng không phải là chuyện không thể nào.

Trữ Vĩ Thần nói xong nở nụ cười.

Cũng không phải hắn xem thường Lâm Tiêu, mà là cuộc thi đấu ba năm một lần chính là sự giao tranh của các đệ tử thiên tài các thế lực lớn, mỗi khi tới ngày này các cao thủ ùn ùn xuất hiện, là vì muốn tranh đoạt năm vị trí đầu tiên.

Căn cứ theo quy định, năm đệ tử đầu tiên có thể đại biểu Tân Vệ thành tham gia cuộc so đấu tại Hiên Dật quận thành, đến lúc đó chẳng những là đệ tử thiên tài của Tân Vệ thành, mà ở năm vệ thành còn lại cùng thiếu niên thiên tài trong Hiên Dật quận thành đều tham gia, đây là một vinh dự lớn lao, cũng là một lần thể nghiệm cực kỳ khó được.

Trong lòng mỗi võ giả thiếu niên đều có một giấc mộng, chính là trở thành nhân vật chói mắt nhất, mà trận thi đấu này có thể giúp họ có cơ hội như thế, bất luận xuất thân, địa vị, chỉ bằng bổn sự, bại cường địch, chỉ vì trở thành người đỉnh phong nhất.

Dưới hoàn cảnh như thế, dù Lâm Tiêu là thiên tài, nhưng so sánh với những người có nhiều kinh nghiệm lớn tuổi hơn đương nhiên là không thể ôm kỳ vọng quá lớn.

Nhớ năm đó đại ca của Lâm Tiêu là Lâm Hiên, mười tám tuổi thăng cấp tam chuyển, lấy được vị trí thứ nhất trong so đấu tại Tân Vệ thành, đại biểu thành trì đến Hiên Dật quận thành tham dự trận thi đấu.

Vừa nghĩ tới trận thi đấu năm đó, trong lòng Trữ Vĩ Thần chợt đau xót, không nhịn được thở dài thành tiếng, đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Tiêu vô cùng phức tạp.

- Nếu như năm đó Lâm Hiên...

Trữ Vĩ Thần lắc đầu, ánh mắt phức tạp.

Bởi vì tu luyện Liễm Khí Quyết, khí tức trên người Lâm Tiêu chỉ là nhị chuyển hậu kỳ, hơn nữa còn có tinh thần lực che giấu, cho dù là hóa phàm cảnh trung kỳ như Trữ Vĩ Thần cũng không thể nhìn thấu được cấp bậc hiện tại của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu mấp máy môi muốn đem thực lực thực sự của mình nói ra, nhưng lời đến bên miệng hắn chợt nuốt trở về.

Hiện giờ nói gì cũng chỉ là lời nói suông, đợi lên đài thi đấu hãy cho Trữ tổng quản vui mừng đi.

Đi ra Võ Điện, Lâm Tiêu quay về nhà tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau.

Trong đình viện, nguyên lực Lâm Tiêu co rụt lại, rốt cục biến thành nhũ bạch, mỗi tia nguyên lực đều ngưng thật vô cùng, liên tục tuần hoàn, vĩnh viễn không ngớt.

- Ngày mai chính là ngày thi đấu, Ngưng Nguyên Công của ta đã đạt tới tầng thứ bảy đại thành.

Lâm Tiêu đứng lên, ánh mắt thật kiên định bình tĩnh.

Hiện tại đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày mai bắt đầu tham dự thi đấu.

Đương... đương... đương...

Rạng sáng hôm sau, trong phủ thành chủ trung tâm Tân Vệ thành truyền ra thanh âm tiếng chuông ngân nga, xa xưa mà lâu dài.

Tiếng chuông vang lên, cả Tân Vệ thành phảng phất như đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, vô số dân chúng đi ra cửa, chạy nhanh về trung tâm thành trì.

Mỗi lần phủ thành chủ gõ chuông lớn, đó là lúc trong Tân Vệ thành phát sinh chuyện lớn, dưới tình huống bình thường chỉ có thú triều công thành, nhưng lần này mọi người đều biết nguyên nhân gõ chuông, chính là trận thi đấu thiên tài đệ tử ba năm một lần được bắt đầu.

- Nhị ca, hôm nay huynh phải cố gắng lên, tranh thủ lấy được vị trí trước mười trở về.

Lâm Nhu quơ nắm tay, vẻ mặt kích động nói.

- Nhu nhi, nữ hài tử biết cái gì, thứ tự chẳng hạn đều là hư, trong lòng nhị ca của con tự nhiên nắm chắc.

Cha mẹ Lâm Tiêu cười thành tiếng, trận thi đấu đệ tử thiên tài chính là đại sự lớn trong Tân Vệ thành, thậm chí còn náo động cùng long trọng hơn cả Thánh Nguyên lễ hàng năm, Lâm Vệ Quốc cùng Trần Phượng Lan sẽ đến quan sát.

- Tiêu nhi, trong lúc thi đấu cố gắng hết sức là được, nếu biết rõ không địch lại cũng đừng đánh bừa, an toàn mới là trọng yếu nhất.

Làm cha mẹ tuy muốn con mình có được vị trí tốt, nhưng so ra mà nói vẫn hi vọng con mình được an toàn.

- Cha, mẹ, mọi người yên tâm đi, con biết.

Trong lòng Lâm Tiêu cảm thấy ấm áp, nói.

Cả nhà đi ra cửa, dọc theo đám người chậm rãi đi tới quảng trường trước phủ thành chủ.

Phủ thành chủ nằm ở vị trí trung ương thành trì, phía trước phủ là một quảng trường diện tích thật mở mang, được gọi là quảng trường Võ Đạo, mỗi ba năm một lần trận thi đấu đệ tử thiên tài sẽ được cử hành ở đây, do thành chủ tự mình chủ trì.

- Hoa hoa...

Vừa đi tới quảng trường, liền chứng kiến đầu người chuyển động, phi thường náo nhiệt, thật nhiều võ giả cùng dân chúng đem cả quảng trường vây kín như nêm cối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.