Độc Nhất Vô Nhị

Chương 990: Ngạo Kiếm Ngũ Kiệt




Giày cao gót mang vào thì đẹp, nhưng dùng nó để đi bộ một quãng đường dài thì không khác gì là tra tấn cả.

Hạ Dĩ Hiên đã đi rất nhiều loại giày cao gót khác nhau, hơn nữa loại mà cô hay sử dụng lại là loại giày đế vừa cao vừa nhọn, lúc này cô ta cuốc bộ về thì chả khác gì cô ta dùng mũi chân để vước đi, chỉ tưởng tượng một chú thôi cũng biết là nó đau cỡ nào.

Sở Luật đặt di động ở bên tai, gọi cho Đỗ Tĩnh Đường.

“Tĩnh Đường, chút nữa cậu đi đón Hạ Dĩ Hiên về, cô ta nói cô ta đi được nửa đường thì taxi bị sự cố nên cậu đưa cô ta một chút.”

“Đường xa, không tới được.”

Đỗ Tĩnh Đường nói cực kì oán giận nhưng cũng rất đắc ý, anh vất vả lắm mới kiếm được một ngày nghỉ tất nhiên phải đi càng xa càng tốt, đương nhiên cũng là vì tránh đi, giống như bây giờ, anh bị anh họ phái đi chở cái người phụ nữ mà cả đời anh cũng không muốn dính dáng đến.

Đúng vậy, đối với phụ nữ, anh cực ghét hạng người như Hạ dĩ Hiên, muốn anh đón cô ta thì thà anh đi đón một con heo còn hơn.

Sở Luật cúp điện thoại, ném di động sang một bên, đứng lên chuẩn bị ra ngoài nhưng trên bàn lại có hàng đống văn kiện cần anh xử lý.

Như thế nào anh cũng không thể để Hạ Dĩ Hiên một người một mình trở về như thế được, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với Hạ Minh Chính. Rốt cuộc là đi từ nhà anh, anh cần phải có trách nhiệm.

Anh lấy áo khoác, mở của đi ra ngoài, sắc trời bên ngoài tối sầm, dường như lại sắp mưa.

Bầu trời xám xịt, dải mây xám ép xuống nơi chân trời, dường như ép cả lòng người.

Hạ Dĩ Hiên sống đến tầm tuổi này chưa bao giờ cảm thấy mình lại xui xẻo như thế, mới bước xuống xe không lâu lại bị giật điện thoại, bây giờ muốn gọi xe cũng không được nữa, cũng chỉ có thể cuốc bộ mà về.

Chân cô đã mỏi, gót giày rắn chắc cũng không bị gãy nhưng cô ta lại trực tiếp bị ngã trên mặt đất, tất chân cũng vì thế mà bị rách cả ra, tay chống trên mặt đất cũng bị trầy xát lộ ra không ít vết máu.

“A…” Cô nâng tay lên, đau đến nỗi làm cô chảy nước mắt, nhưng cũng chỉ có thể bò lên, tiếp tục khập khiểng đi về phía trước, đầu gối cô cũng bị trầy xước, tất chân rách, cô vừa khoác vừa thầm mắng mình xui xẻo, nhưng lại không biết lúc này ở sau lưng cô cũng có một người đi theo.

Khi cô ta đang cúi đầu oai oán nhìn đầu gối của mình, lại chuẩn bị chửi thề thêm một vài câu nữa lại là lúc có một bàn tay tự nhiên vươn ra bịt kín miệng cô ta, túm chặt lấy cô ta.

Hai cái tay người kia mò vào quần áo cô ta, thô lỗ xoa xoa làn da khiến mắt cô ta trừng lớn, chỉ có thể khóc không thành tiếng, cô không thể thấy rõ người đàn ông ở phía sau mình. Bất chợt một cái tát mạnh giáng xuống mặt cô khiến cô suýt hôn mê.

‘Xoẹt’ một tiếng, gã đàn ông đó xé quần áo trên người cô. Cô đã tuyệt vọng, tuy cô ta cũng từng có không ít đàn ông nhưng cũng không có một lần nào bị cường hiếp như vậy.  Loại đàn ông dơ dáy như thế, cô thực cảm thấy rất ghê tởm buồn nôn. Cô giãy giụa những gã đàn ông đã luồn tay vào chụp được ngực của cô, dùng sức bóp. Hạ Nhược Tâm nghe rõ tiếng thở dốc của gã cùng với hơi thở hôi thối tràn đến mặt cô.

Gã đàn ông tiếp tục xé rách quần áo của cô ta, tay từ ngực lướt xuống phía dưới, cô ta thỉnh thoảng vùng vẫy đá chân muốn thoát khỏi, nhưng người đàn ông kia lại tát cho cô ta một cái tát khiến cô cũng vì thế mà chết lặng.

Cô ta nghe được tiếng cởi quần của gã, Hạ Dĩ Hiên lúc này thật sự tuyệt vọng, tuy rằng cô cũng không thật sự trong sạch nhưng cô sợ người này tiền dâm hậu sát (hiếp dâm giết người).

Đột nhiên không biết t đâu truyền tới một tiến kêu thảm thiết, người Hạ Dĩ Hiên đột nhiên nhẹ bẫng, vừa rồi người đàn ông đó trước đó còn nguồi đề lên người cô ta đang ngã sóng soài dưới đất, cũng tự nhiên có một chiếc áo khoác được đắp lên trên người cô ta.

“Luật, anh Luật…”

Quần áo này, mùi này chính là của anh Luật, là anh Luật, anh tới cứu cô ta sao.

Nước mắt nước mũi Hạ Dĩ Hiên cùng nhau chảy xuống, lớp trang điểm trên mặt cũng đã sớm nhòe, tóc trên đầu cũng rối như ổ quạ, áo cũng bị xé rách, phong cảnh bên trong cũng vì thế mà lộ hế cả ra.

Người đàn ông bị đánh kia đang nằm gục trên mặt đất nhanh chóng đưng dậy bỏ chạy, Sở Luật cũng không thể đuổi theo, chỗ này có Hạ Dĩ Hiên còn phải lo nữa.

“Có việc gì không?” Sở Luật ngồi xổm xuống, thanh âm nhàn nhạt có chút bất đắc dĩ, lúc này hai hàng lông mày anh cũng đang nhíu chặt.

“Anh Luật…” Hạ Dĩ Hiên ôm cố Sở Luật, dù nói gì cũng không muốn buông ra.

Sở Luật cũng chỉ có thể dặt tay trên lưng cô ta, nhẹ nhàng vỗ, động tác có chút cứng đờ mất tự nhiên. Hạ Dĩ Hiên hôm nay gặp chuyện như vậy anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm, vì thế anh cũng chừa ra một phần kiên nhẫn để an ủi cô ta. Anh đỡ Hạ Dĩ Hiên dậy, lúc này bỗng nhiên trời bổng nhiên đổ mưa, mưa rơi trên người bọn họ từng đợt tạt tới.

Cái loại khiếp sợ hày, hoặc là cảm động đều không có liên quan tới thời tiết này.

Mưa lại càng lớn hơn nữa, tới lúc bọn họ đi không lâu thì môt người phụ nữ cũng từ bóng tối đi ra.

Mưa lạnh lẽo rơi xuống tóc của cô, trên vai của cô, không lâu sau toàn thân cô ướt nhẹp, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt có chút u ám khó hiểu.

Cô vươn tay hứng những giọt mưa đang rơi.

“Hạ Dĩ Hiên, lúc cô gặp nguy hiểm thì có người cứu, nhưng tôi thì sao? Vì sao chỉ có tôi là phải tự cứu lấy mình, vì sao trong lúc nguy hiển không ai tới cứu tôi như cô? Lúc còn nhỏ, cô có cha thương, lúc lớn cũng có Sở Luật cạnh bên bao bọc, nhưng tôi cũng chỉ có thể nhận được sự oán hận của anh ấy mà thôi. Cô làm cho tôi rơi vào khốn cảnh, nhưng bây giờ anh lại cứu cô, ha ha…”

Cô cười, nước mưa chảy theo mái tóc xuống mặt cô, nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.

“Người đàn ông kia luôn miệng nói yêu tôi, nhưng cũng chỉ có như thế mà thôi.”

Cô xoay người, rời khỏi chỗ này, cứ như vậy mà bước đi giữa màn mưa, hình bóng của cô bước trong mưa ngày càng đơn độc so với trước, nhưng cũng lại mạnh mẽ cứng rắn hơn trước rất nhiều.

Hạ Dĩ Hiên cứ như vậy ăn vạ ở nhà Sở Gia, lý do cũng được xem như được chân chính mà bước vào vì an toàn.

Sở Giang qua nói chuyện với Tống Uyển, còn Sở Luật ngồi ở trên phòng khách phía trên, lật dở đọc tạp chí.

Không lâu sau, Sở Giang đi xuống, hắn ngồi trước mặt Sở Luật, nhưng sắc mặt cũng không được xem là quá tốt.

“A Luật, con quyết định chính là cô ta sao?”

Sở Giang xoa nhẹ ấn đường của mình một chút, người cũng giống như già đi hơn chục tổi: “Thôi, chuyện của con thì con tự quyết định, ba quản không được.”

Sở Luật buông tạp chí trong tay, kì thực anh biết Sở Giang đang nói vấn đề gì nhưng anh cũng nghĩ không nhất thiết phải trả lời vấn đề này.

Không lâu sau, Hạ Minh Chính tới nói chuyện về chuyện của hai đứa nhỏ. Người cũng đã ở nơi này, Hạ gia cũng coi như gia tốc có uy tín, con gái ông không thể cứ ở vậy mà không có danh phận, việc này với cả Hạ gia và Sở gia đều không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.