Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 2




“ Ngươi.” Thanh Vân Tử nghe vậy liền biến sắc, thần sắc âm trầm nhưng cũng không thể phản bác được.

“Chưởng môn chân nhân không cần lo lắng, ban nãy người này đã khoác lác rằng chỉ cần có đệ tử Lạc Vân cốc có thể đánh bại hắn ước hẹn lúc trước vẫn có hiệu lực. Đệ tử bất tài, nhưng tuyệt đối sẽ không để Cơ sư tỷ ủy thân cho hắn liều chết cũng muốn cùng hắn đánh một trận!”Một gã đệ tử Lạc Vân Cốc khoảng hai mươi mấy tuổi vẻ mặt phẫn nỗ trong khi nói chuyện độn quang chợt lóe đã hạ xuống Nghênh Tiên Đài.

“Tiểu tử, để ta cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên!”Tên đệ tử này đánh ra một kiện trung phẩm linh khí hướng về phía Minh Tiêu Thần Chiến.

“Không biết sống chết!”Minh Tiêu Thần Chiến cười lạnh, trên mặt lộ ra vài phần hàn ý, “Coi như là pháp lực của ta có chút hao tổn, cũng không phải loại ruồi muỗi như ngươi có thể thắng được!”.

Minh Tiêu Thần Chiến cười lạnh, tiện tay ngưng tụ một đại thủ màu xanh đen, phất tay như đập một con ruồi đem tên đệ tử Lạc Vân cốc và kiện trung phẩm linh khí song song phách lạc.

“Cút”Minh Tiêu Thần Chiến khẽ quát một tiếng đồng thời đem tên đệ tử Lạc Vân cốc đá ra khỏi Nghênh Tiên Đài, Minh Tiêu Thần Chiến đột nhiên hướng về phía đám đệ tử Lạc Vân cốc quát lạnh : “Ta tại chỗ này, các ngươi ai không phục có thể đi lên chiến một trận! Một mình ta đủ để đánh các ngươi răng rơi đầy đất!”.

Lời ấy của Minh Tiêu Thần Chiến có thể nói là kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng đông đảo tu sĩ xung quanh Nghênh Tiên Đài lại nhất tề bảo trì trầm mặc, dù sao vừa rồi hắn lộ ra tu vị chỉ kém Trúc Cơ trung kỳ một chút. Với tu vị như thế đủ để quét ngang các tu sĩ trẻ tuổi của Lạc Vân cốc.

Tất cả tu sĩ Lạc Vân cốc từ Thanh Vân Tử chưởng môn, Dược Đạo Tử cho đến ngoại môn để tử, giờ phút này tất cả đều trầm mặc, vẻ mặt âm trầm, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống Minh Tiêu Thần Chiến.

“Minh Tiều Thần Chiến, đừng vội cuồng vọng khi ta Lạc Vân cốc không người sao, tại hạ tuy thực lực yếu kém nhưng cũng muốn cùng ngươi đánh một trận!”.

Lại có một gã đệ tử Luyện Khí thất tầng của Lạc Vân Cốc giận dữ quát lên một tiếng, trên người độn quang chớp lóe đã bước lên Nghênh Tiên Đài.

“Tật!”

Tên đệ tử kia quát khẽ, dương tay xuất ra một kiện ngọc trâm hóa thành một đạo thanh quang hướng Minh Tiêu Thần Chiến phóng tới.

“ Phế vật!”Minh Tiêu Thần Chiến cười lạnh một tiếng, tiện tay vỗ ra một bàn tay hư không xuất hiện đem kiện linh khí hình ngọc trâm phách thành hai đoạn, ngay cả tên đệ tử kia cũng hộc máu rơi xuống.

“Minh Tiêu Thần Chiến tiếp ta một chiêu Huyền Âm Thủ!”.



“Tiểu tử Liệt Diễm Tông, tiếp pháp bảo!”



“Hầu Tử trộm đào, đánh không lại ngươi cũng muốn âm chết ngươi!” ( cái này là nhan sắc có hạn nhưng khốn nạn vô cùng đây :88:)



Oanh!

Oanh!

Oanh!

Chỉ trong chốc lát đã có hơn mười tên đệ tử Lạc Vân cốc xông lên đài, nhưng đều bị Minh Tiêu Thần Chiến tiện tay đánh bay xuống dưới.

“Phế vật, một đám phế vật, chẳng lẽ mấy năm nay Lạc Vân cốc chỉ dậy được mấy tên phế vật các ngươi sao, hắc hắc tất cả đều không phải là đối thủ của ta. Thanh Vân Tử chưởng môn nếu như quý phái thật sự không có ai, không bằng tự động nhận thua sao, cần gì phải tự rước lấy nhục như thế!”.

Minh Tiêu Thần Chiến cuồng vọng cười to, ánh mắt hướng về phía đệ tử Lạc Vân cốc không chút che dấu tràn đầy sự khinh miệt.

Thanh Vân Tử nghe vậy mặt cứng lại, ánh mắt quét qua đông đảo đệ tử, trong lòng dâng lên vài phần bất đắc dĩ, mới vừa rồi bước lên đài tất cả đều là những đệ tử trẻ tuổi nổi bật của Lạc Vân Cốc, ngay cả bọn họ đều thất bại, những đệ tử còn lại ai có thể là đối thủ của Minh Tiêu Thần Chiến?

“Chẳng lẽ lần này thật sự phải thua? Vốn tưởng rằng Dược sư đệ thành công Kết Đan, Lạc Vân Cốc ta sắp hưng thịnh, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành bàn đạp cho kẻ khác, thiên đạo bất công a! Ta không cam lòng, ta không cam lòng!”.

Thanh Vân Tử ánh mắt lăng lệ tràn đầy sự khong cam lòng, trầm giọng nói: “Có ai nguyện ý lên đài quyết chiến, bất luận người nào, chỉ cần chiến thắng sẽ trở thành Lạc Vân Cốc hạch tâm đệ tử, ban thưởng cho Địa cấp công pháp, thăng chức làm trưởng lão!”.

Dưới sự trọng thưởng, chúng đệ tử Lạc Vân Cốc đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có một ai lên tiếng, dù sao phần thưởng tuy rằng lớn, nhưng là phải có thực lực mới lĩnh được. Vừa rồi Minh Tiêu Thần Chiến tuy rằng hung hăng càn quấy nhưng sự cường hãn của hắn đã làm bọn họ sợ hãi.

Thấy mình đã đưa ra giải thưởng nhưng vẫn không ai xuất chiến, Thanh Vân Tử nhãn thần ảm đạm cả người như già nua đi. Bất quá khi ánh mắt hắn dừng lại ở một người mặc một thân thanh bào thì trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần hi vọng, nhịn không được nói: “Tiêu Thần, ngươi có nguyện ý xuất chiến?”.

Tiêu Thần ngươi có nguyện ý xuất chiến?

Một câu nói này tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.

“Cái gì, Thanh Vân Tử hay là giận đến hồ đồ rồi, thậm chí có ý người này xuất chiên.”

“Người này tuy rằng luyện đan thuật đủ để xưng làm đại sư, nhưng bản thân chỉ là Luyện Khí nhị tầng, với tu vị như thế nghênh chiến chẳng khác nào chịu chết”.

“Ta xem Thanh Vân Tử tiền bối thực sự là bị tức đến hồ đồ rồi, tên đệ tử này của hắn thiên phú luyện đan cực kỳ suất sắc, tuy rằng không giết hắn nhưng là tùy tiện vài chiêu làm thần trí của hắn thác loạn, nếu là như thế Lạc Vân cốc lại muốn tổn thất lớn”.

“Không sai, nếu như là ta không bằng trực tiếp nhận thua, nếu như tiếp tục từng người bị đánh rớt đài không phải càng mất mặt sao? Hiện tại lại hồ đồ phái một tên luyện đan đại sư cùng người đấu pháp, nếu như là không muốn Phong Thủy môn chúng ta sẵn sàng chào đón”.

Thanh Vân Tử nghe thấy tiếng nghị luận ở xung quanh, trong lòng sinh ra vài phần xấu hổ nhưng lời đã nói ra hắn lại khó mà thu lại, chỉ có thể làm bộ mắt điếc tai ngơ chờ đợi câu trả lời của Tiêu Thần.

Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều rơi vào Tiêu Thần, trên nghênh tiên đài, Cơ Nguyệt Vũ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp, dừng trên người Tiêu Thần xem hắn sẽ trả lời thế nào?

Vẻ mặt này rơi vào mắt Minh Tiêu Thần Chiến, ánh mắt hắn lóe lên vài phần băng hàn, trong lòng sát khí bạo trướng.

Ở dưới nghênh tiên đài, Tiêu Thần bị mọi người nhìn chăm chú, hơi nhíu mày, rồi mở miệng nói: “Bẩm báo chưởng môn, đệ tử…”

Lời còn chư dứt, đã bị một trận cuồng tiếu cắt đứt, chỉ thấy Minh Tiêu Thần Chiến đưa tay chỉ vào Tiêu Thần, cười nhạo: “Ta không biết ngươi cùng Nguyệt Vũ sư muội lúc trước có quan hệ gì, giữa ngươi và nàng có hay không tình ý nhưng hôm nay ta muốn nói, từ nay về sau nàng là nữ nhân của Minh Tiêu Thần Chiến ta. Hôm nay ngươi nếu như không phục cứ việc lên đài cùng ta đánh một trận, nếu là nguyện ý làm một cái ô quy, sau này liền cút xa ra một chút không được xuất hiện trước mặt Nguyệt Vũ sư muội nếu để ta biết được sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.