Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 8




- Câm miệng!

Minh Tiêu lão tổ sắc mặt âm trầm, quát lên một tiếng

- Chiến nhi bất quá là do ảnh hưởng bởi tâm lý chiến, nhất thời đánh mất lý trí nên mới phát ngôn như vậy, sao có thế là thật, người không cần ở đây hồ ngôn vu cáo hãm hại hắn!

- Đánh mất lý trí?

Tiêu Thần ánh mắt lộ ra vài phần băng lãnh

- Minh Tiêu tiền bối, đó là thân nhân vãn bối chứ không phải thân nhân ngài, ngài đương nhiên nghĩ đây chỉ là một hồi hiểu lầm, nhưng vãn bối thì không thể, và cũng không dám mang chuyện này ra mạo hiểm.

- Ngươi!

- Nếu là những kẻ đã mất lương tâm, gặp sự tình này đều sẽ hạ sát thủ, vãn bối chỉ phá đan điền hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi. Chẳng lẽ Minh Tiêu tiền bối ỷ vào Liệt Diễm Tông mà không chịu nói lý, muốn phá thiết luật, dung túng môn hạ đệ tử gây tổn thương cho thân nhân thế tục của ta! Nếu cứ như vậy, hôm nay bị hại là Tiêu Thần ta, nhưng ngày sau có lẽ sẽ đến phiên chư vị đồng đạo ngồi đây!

Tiêu Thần thanh sắc hiên ngang, trong nhất thời đã hoàn toàn áp chế khí thế của Minh Tiêu lão tổ.

Các tông môn tu sĩ nghe vậy sắc mặt không khỏi khẽ biến, nhất thời ánh mắt bất thiện nhìn về phía Minh Tiêu lão tổ.

- Tiểu tử ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ, Liệt Diễm Tông ta khi nào có hành vi như vậy!

Minh Tiêu lão tổ trong lòng cũng hoảng hốt, vạn nhất phải chịu tội danh này, đó là cùng đối địch với cả giới tu chân Bắc Hoa Châu, dù là lấy thực lực của Liệt Diễm Tông cũng sẽ rơi vào kết cục không tốt đẹp gì.

- Có thể có, có thể không, vãn bối nghĩ những lời của Minh Tiêu lão tổ là thật hay không thì chư vị đạo hữu trong lòng sẽ tự có phán xét.

Tiêu Thần nghe vậy cũng không tranh luận, cười lạnh nói một tiếng

- Huống hồ, hôm nay hai tông tranh đấu, trên lôi đài pháp thuật không có mắt, tổn thương lẫn nhau là không thể tránh khỏi. Vừa rồi Minh Tiêu Thần Chiến liên tục tổn thương hơn mười người Lạc Vân Cốc mà không thấy tiền bối tỏ vẻ gì, còn nói chỉ cần không tổn thương nhân mạng là được. Vãn bối chẳng qua chỉ phá đan điền hắn, tổn thương kinh mạch hắn, vẫn chưa lấy mạng hắn, vẫn là không trái với ước định giữa hai tông, tiền bối xử trí như vậy phải chăng là phân biệt đối xử! Huống hồ Minh Tiêu tiền bối dựa vào kim đan tu vi của mình nhiều lần ngang ngược can thiệp vào chuyện này, ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị chư vị đạo hữu nhạo báng sao?

- Tiểu tạp chủng, câm miệng!

Minh Tiêu lão tổ sắc mặt tối sầm, trong mắt sung huyết, một cỗ khí tức bạo ngược trong cơ thể điên cuồng bộc phát.

- Giết giết giết giết giết!

Giờ phút này trong đầu Minh Tiêu lão tổ chỉ có duy nhất một ý niệm là phải đem Tiêu Thần băm thành vạn mảnh, trừu hồn luyện phách khiến hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh!

- Hát!

Vào thời khắc này, Thiên Cơ tử biến sắc hét lớn một tiếng

- Minh Tiêu sư đệ, còn không mau tỉnh lại!

Một tiếng hét này bên trong đã quán thâu một loại trấn hồn pháp quyết, thanh triều cuồn cuộn, đông đảo tu sĩ trong đại điện đột nhiên chấn động trong lòng.

Sát khí của Minh Tiêu lão tổ nháy mắt tiêu tan, lập tức định thần lại, trong lòng thầm kinh sợ, vừa rồi bị nộ hoả công tâm, hơn nữa vừa mới đột phát Kim Đan, cảnh giới còn chưa ổn định, nhưng bị sát khí che lấp ý chí, nếu không phải Thiên Cơ Tử đúng lúc nhắc nhở thì nhẹ cũng nguyên khí đại thương, nặng thì tu vi bạo loạn, thậm chí còn có thể vì vậy mà bị hạ một cảnh giới.

Thật không dễ dàng mà tu luyện đến kim Đan cảnh giới, nếu chỉ vì vậy mà bị trở về như trước, sợ là Minh Tiêu lão tổ sẽ tức chết mất.

- Đa tạ sư huynh xuất thủ tương trợ.

Minh Tiêu lão tổ quay lại cúi người thi lễ, tâm tư miễn cưỡng ổn định lại.

Thiên Cơ Tử sắc mặt âm trầm, trên người độn quang chợt loé, hạ xuống ngay trên đầi, âm thanh lạnh lùng nói:

- Thanh Vân Tử chưởng môn, dựa theo ước định, tranh đấu lần này Liệt Diễm Tông ta nhận thua, trong vòng một năm, thỉnh phái người đến tiếp nhận sơn môn. Tông môn còn nhiều sự tình cần giải quyết, không thể ở lâu, xin cáo từ!

Dứt lời, độn quang trên người loé lên, thẳng hướng Linh Thú Các mà đi.

Minh Tiêu lão tổ ảnh mắt lạnh như băng quét qua Tiêu Thần, thấp giọng truyền âm:

- Tiểu tạp chủng, ngàn vạn lần đừng đơn độc xuất môn, nếu không lão tổ ta nhất định khiến ngươi có đi mà không có về!

Nói xong, ôm lấy Minh Tiêu Thần Chiến đang như đống thịt nhão, trên thân hiện lên một tầng linh lực hộ tráo, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào thời khắc này, Minh Tiêu Thần Chiến đột nhiên cười lên ha hả, thanh âm như tiếng quạ kêu, lạnh lẽo tang thương giống như dù có hủy thiên diệt địa cùng không thể xoá đi thù hận của hắn.

- Ha ha ha ha, Tiêu Thần, Tiêu Thần, Minh Tiêu Thần Chiến ta hôm nay đổi tên thành Diệt Thần, nhất định sẽ có một ngày ta quay trở về tìm ngươi, hãy đợi đấy! Hãy đợi đấy!

Sau tiếng cười lớn, trong mắt đột nhiên huyết lệ chảy ra, hình dáng rất thê thảm đáng sợ.

- Ta đợi ngươi!

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần dị sắc, nhưng lại lập tức khôi phục như không có gì, thản nhiên nói.

Minh Tiêu lão tổ trong lòng nổi lên vài phần bi thương, đối với huyền tôn này, hắn quả thật bỏ ra rất nhiều tâm huyết, không ngờ hôm nay lại bị người ta hoàn toàn phá huỷ.

- Lạc Vân Cốc, việc này, chưa xong đâu!

Dư âm lượn lờ, Liệt Diễm Tông một hàng rời đi, hai con ác thiềm phi lên không, trong miệng cùng phát ra tiếng gào rít đầy phẫn nộ, mây đen cuồn cuộn, liền thẳng hướng bắc mà phóng đi.

- Thanh Vân Tử đạo hữu, Dược Đạo Tử đạo hữu, tại hạ cũng xin cáo từ.

Huyền Thanh ánh mắt phức tạp dừng trên người Tiêu Thần, thoáng chắp tay, than nhẹ một tiếng, rồi dẫn theo môn hạ đệ tử chuyển thân rời đi.

-Tương lai mấy trăm năm sau, Bắc Hoa Châu tu chân giới sẽ là của kẻ đã toả sáng hôm nay trên lôi đài!

- Hắc Sát Môn cũng xin cáo từ!

Minh Sát lão tổ mặt không chút biểu tình, thoáng chắp tay, dẫn theo môn hạ đệ tử rời đi, sau một lát thiên túc ngô công liền xuất hiện, đôi mắt như hai chiếc đèn lồng mở ra, còn chưa kịp gào thét tiếng nào đã lập tức quay thân chạy trối chết.

Trên tiên thai, Tiêu Thần khoé miệng hơi nhếch lên, xem ra nghiệt súc này đã ăn phải quả đắng, cuối cùng cũng biết sợ là gì.

Ngắn ngủi nửa canh giờ, hơn ngàn tu sĩ thuộc hơn trăm tông môn tại Bắc Hoa Châu ào ào tiến lên cáo từ, thái độ so với trước đã thêm ba phần kính cẩn. Dù sao thì từ hôm nay đến tương lai trăm nam sau, Lạc Vân Cốc xưng hùng Bắc Hoa Châu đã là tất nhiên, bọn họ tự nhiên muốn tâng bốc một chút.

Đợi cho mọi người rời đi hết, trên tiên thai chỉ còn lại tu sĩ Lạc Vân Cốc.

Thanh Vân Tử cùng Dược Đạo Tử liếc nhau, hai người thoáng gật đầu, người trước đứng dậy giương giọng nói:

- Hôm nay Lạc Vân Cốc ta có thể tuyệt xử phùng sinh, chuyển bại thành thắng, tất cả đều là nhờ môn hạ đệ tử Tiêu Thần thể hiện khiến người kinh sợ, chấn nhiếp các đại tông môn, nâng cao uy phong bản cốc! Nay bản tôn tuyên bố, Tiêu Thần hôm nay chính thức trở thành đệ tử hạch tâm của Lạc Vân Cốc, làm Linh Dược Cốc đại trưởng lão, địa vị tôn sùng chỉ dưới ta và Dược sư đệ! Môn hạ đệ tử nhất tề bái tạ công tích lớn lao của Tiêu trưởng lão!

- Chúng đệ tử, bái kiến Tiêu Thần sư thúc!

Chúng tu sĩ bên dưới vô luận tu vi cao thấp hay trong lòng đang có cảm tưởng gì, giờ phút này tất cả đều chuyển thân hướng Tiêu Thần thi lễ thật sâu.

Tiêu Thần trong lòng kích động, ai có thể nghĩ đến năm trước chỉ được thu nhận làm ký danh đệ tử, ngắn ngủi một năm sau lại gặp kỳ ngộ bậc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.