Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 6




- Tiểu tử ngươi dám!

Giờ phút này, thanh âm phẫn nộ từ phía Liệt Diễm Tông truyền đến, mang theo cỗ khí thế lăng lệ hướng Tiêu Thần điên cuồng áp chế.

Dược Đạo Tử hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chợt lóe chắn trước mặt Tiêu Thần, phất tay hóa giải cỗ khí thế, âm trầm nói:

- Minh Tiêu đạo hữu đây là ý gì, chẳng lẽ là chuẩn bị ỷ lớn hiếp nhỏ, động thủ với đệ tử của ta sao?

Khi nói chuyện trong mắt thoán lộ hàn quang, trên ngưoi2 lại không chút nào yếu thề bộc phát rat tu vi Kim Đan, tỏ ý không hài lòng.

Hiện giờ trong lòng Dược Đạo Tử đã xác định Tiêu Thần sẽ là truyền nhân y bát của mình, cao đồ như thế, nếu Minh Tiêu lão tổ có nửa điểm ý niệm bất lương trong đầu, hắn tuyệt đối sẽ cùng người này liều mạng!

Minh tiêu lão tổ sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua trên mặt Tiêu Thần, như là hận không thể trực tiếp đem băm nát hắn thành cặn bã mới có thể giải trừ mối hận trong lòng!

- Nếu ngươi còn dám tiếp tục thương tổn một ngón tay của hắn, lão tổ thề với trời, ngày sau sẽ khiến ngươi trả giá gấp bội!

Minh Tiêu lão tổ ánh mắt băng lãnh, mở miệng vô tình, đối với Tiêu Thần đã động sát cơ.

Dược Đạo Tử sắc mặt khẽ biến, lập tức cười lạnh một tiếng,

- Nếu Tiêu Thần có chuyện gì, ta dám cam đoan, hậu nhân này của ngươi tuyệt đối không thể bình yên rời khỏi Lạc Vân cốc.

Hai người đối mặt tranh phong, thế cục trở nên cứng rắn, dưới khí tức khủng bố của hai đại tu sĩ Kim Đan, chúng tu sĩ quanh Nghênh Tiên Đài sắc mặt đại biến, đều thối lui về phía sau. Dù sao lúc tu sĩ Kim Đan tranh đấu, chỉ cần một chút dư âm pháp lực thôi cũng đủ để mang bọn họ diệt sát.

- Lão tổ, sự việc hôm nay xin người đừng nhúng tay.

Bên trong thanh sắc đại thủ, Minh Tiêu Thần Chiến đột nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh đến mức làm lòng người run rẩy,

- Hết thảy những gì huyền tôn phải chịu hôm nay, nhất định sẽ có một ngày mang toàn bộ cả vốn lẫn lời đòi lại trên người hắn.

Thanh âm ngập tràn tự tin cùng tàn khốc làm người nghe nhịn không được trong lòng phát lạnh.

- Chiến nhi. . .

Minh Tiêu lão tổ sắc mặt khẽ biến, vừa muốn mở miệng, liền bị chặn lại.

- Minh Tiêu sư đệ, ngươi hãy quay trở lại, Chiến nhi chọn lựa như vậy là có đạo lý của hắn.

Thiên Cơ Tử giờ phút này sắc mặt cũng là cực kỳ khó coi, Minh Tiêu Thần Chiến bị thua, lần này sợ là Liệt Diễm Tông nhất định bại, chuyện kia chỉ có thể trì hoãn lại. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng thêm âm, trầm nói:

- Để cho hắn hôm nay nếm chút khổ sở, tương lai tu luyện cũng là một loại thúc giục đối với hắn.

- Hừ!

Minh tiêu lão tổ sắc mặt âm tình bất định, nửa ngày sau mới vung ống tay áo, hừ lạnh, độn quang chợt lóe, trở lại bên người Thiên Cơ Tử ngồi xuống, mặt trầm như nước không nói một lời.

Dược Đạo Tử thấy thế khẽ thở phào, truyền âm nói:

- Tiêu Thần, Minh Tiêu Thần Chiến là hậu nhân đích hệ của Minh Tiêu lão quỷ, tu đạo thiên tư cực tốt, ngươi có thể ra tay giáo huấn nhưng nhớ là không được tổn thương tính mạng hắn, nếu không lão quỷ đó nổi điên, hậu quả thật khó lường.

Nói xong, hắn xoay mình trở lại bên người Thanh Vân Tử ngồi xuống.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, lập tức gào to nói:

- Còn có huynh đệ nào bị thương, mau nói!

- Hùng Bách Minh sư huynh, khung xương vỡ vụn mười ba chỗ, kinh mạch hao tổn chín chỗ, nội tạng chấn động lệch vị trí.

- Hoàng Thiên Minh sư huynh, khung xương dập nát mười lăm chỗ, kinh mạch tổn thương tám chỗ!

- Lưu Vân sư đệ, khung xương dập nát chín chỗ, vỡ tan mười bảy kinh mạch.

. . . .

. . . .

Cứ mỗi một đệ tử dưới đài báo thương thế, mắt Tiêu Thần lại lóe trở nên a7m lãnh, trên tay dùng sức, trong cơ thể Minh Tiêu Thần Chiến truyền đến từng trận tiếng khung xương vỡ vụn. Tới giờ phút này, đã có trên mười bảy đệ tử Lạc Vân Cốc báo thương thế, trong cơ thể Minh Tiêu Thần Chiến đại bộ phận khung xương kinh mạch dĩ nhiên là bị Tiêu Thần đánh nát. Nhưng người này thật xứng nhân vật âm tàn, tuy rằng đau đến sắc mặt vàng như nghệ, trên trán mồ hôi tuông cuồn cuộn, trong miệng cũng không rên một tiếng, chỉ có ánh mắt đỏ ngầu càng trở nên nồng đậm, như có máu ngưng tụ, gắt gao dán chặt Tiêu Thần.

Người khác trông thấy ánh mắt đó cảm giác một trận hết hốt, có thể thấy được Minh Tiêu Thần Chiến dĩ nhiên đem Tiêu Thần hận đến tận xương tủy, không chết không ngừng, điều này trở thành nhận thức chung trong lòng đông đảo tu sĩ.

Tiêu Thần sắc mặt trầm ổn, trước cái nhìn từ đôi mắt đỏ âm tàn , lại là không lộ ra nửa điểm khiếp đảm, không hề úy kỵ cùng với nó đối diện, trầm giọng hỏi:

- Còn ai nữa không?

- Người cuối cùng, Bành Phong sư huynh, khung xương vỡ vụn chín chỗ, mười hai kinh mạch bị hao tổn.

Tên đệ tử Lạc Vân cốc vừa nói ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần mang vẻ sùng bái cùng kính sợ.

- Tốt!

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, hơi nắm tay, một trận thanh âm khung xương gãy lại truyền ra.

- Minh Tiêu Thần Chiến, hôm nay ta thay mặt đệ tử Lạc Vân Cốc đòi lại thương thế của mười tám sư huynh đệ, nếu ngươi có chỗ nào không phục, ngày sau cứ việc tìm Tiêu mỗ báo thú, tại hạ tùy thời bồi tiếp!

Tiêu Thần nói xong phất tay, thanh sắc đại thủ nháy mắt tiêu tán, Minh Tiêu Thần Chiến lập tức rơi xuống mặt đất. Giờ phút này trong cơ thể hắn khung xương kinh mạch gần như bị Tiêu Thần hoàn toàn phá hủy, tứ chi tất cả đều vặn vẹo quỷ dị, mềm mại vắt trên người. Hơn nữa thất khiếu chảy máu, cả người nhìn qua thê thảm tới cực điểm.

Nếu là phàm nhân chịu qua thương thế này chỉ sợ sớm bị mất mạng, nhưng với Tu Chân giả, chỉ cần trong cơ thể pháp lực tồn tại, những thương thế này bất quá hao phí một ít linh dược là có thể hoàn toàn khôi phục. Giờ phút này Minh Tiêu Thần Chiến trên người phát lực vận chuyển, có thể miễn cưỡng lơ lửng, một đôi mắt đỏ như máu nhìn Tiêu Thần, như điên dại hắc hắc cười rộ lên.

- Ha ha, tới đây, sao ngươi không tiếp tục, làm tiếp đi nào! Bằng vào ngươi bóp nát một ít xương cốt của ta, lại xé rách chút kinh mạch, nhưng ngươi dám bóp nát cổ ta sao? Ngươi dám đập nát đập nát thiên linh cái của ta chắc? Hắc hắc, ngươi không dám, ngươi không thể giết ta, một thân thương thế này chỉ cần một ít linh dược sau đó nghỉ ngơi điều dưỡng một đoạn thời gian, có thể hoàn toàn khôi phục."

- Tiêu Thần! Tiêu Thần! Ngươi giỏi lắm, Minh Tiêu Thần Chiến ta từ khi bước trên con đường tu đạo, chưa bao giờ chịu nhục nhã thế này, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hắc hắc, trời đất xoay vần, ta tin chắc có một ngày ta và ngươi lần thứ hai gặp mặt, đến lúc đó những gì ta phải chịu hôm nay sẽ trả cho ngươi gấp trăm ngàn lần!

Tiêu Thần thoáng nhấc chân, khẽ vuốt thanh sam, cười hờ hững,

- Lần tới, ta sẽ lại đem ngươi đánh thành bộ dạng như vậy.

- Ngươi!

Minh Tiêu Thần Chiến trong mắt tia máu lập lòe, sau một lát mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vài phần cười lạnh, thấp giọng nói:

- Tiêu thành Tiêu gia Tiêu Thần, ha ha, cho dù hiện tại không thể đòi lại trên người ngươi, nhưng tạm thời thu hồi vài phần lợi tức vẫn là một việc thoải mái.

Tiêu Thần nghe vậy, sắc mặt nháy mắt âm trầm chìm xuống, hàn quang trong mắt lóe lên, nổi lên sát khí, lạnh giọng nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Hắc hắc, như thế nào, ngươi sợ à, ha ha ha ha!

Minh Tiêu Thần Chiến thấy Tiêu Thần biến sắc, trong lòng sinh ra vài phần khoái cảm, nhịn không được một trận cuồng tiếu,

- Ngươi yên tâm, Lạc Vân Cốc ưng thuận bảo hộ cho Tiêu gia ngươi ngàn năm, ta nhất định sẽ đợi thương thế hoàn toàn khôi phục mới đi, sẽ không lưu lại bất cứ nhược điểm gì cho các ngươi, ha ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.