Ngày thứ hai tu luyện trong mật thất, Linh Đan khẽ nhẹ nhàng vang lên. Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, há mồm phun ra một ngụm trọc khí, ánh huỳnh quang từ mắt hắn nhàn nhạt tỏa ra. Cảm giác được bên trong cơ thể pháp lực càng thêm mênh mông. Tiêu Thần không khỏi vui mừng, tạm dừng tu luyện lúc này mới mở cửa đá đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa viện, Hồ Tam sắc mặt kính cẩn đứng ở một bên. Trong mắt tràn ngập ý kính sợ. Từ hôm qua sau khi thấy Tiêu Thần xuất ra một lần một vạn linh thạch hạ phẩm, hắn liền đem Tiêu Thần chính là đệ tử của một thế lực lớn ra ngoài xuất ngoại. Tự nhiên là phải cẩn thận nịnh bợ, tất nhiên là sẽ có thu hoạch.
- Tham kiến tiền bối.
Tiêu Thần xua xua tay. Ý bảo người này đứng dậy, thản nhiên hỏi:
- Chuyện hôm qua ta bảo, ngươi đã làm tới đâu rồi?
- Hồi bẩm tiền bối, sự tình cũng không được quá thuận lợi.
Hồ Tam cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Thần. Vẫn không thấy sắc mặt hắn có biểu hiện giận dữ nên lúc này mới cẩn thận nói:
- Hôm qua, sau khi ngài nghỉ ngơi, tiểu nhân liền một đêm không ngủ chạy khắp trên dưới Thiên Hải Thành các cửa hàng lớn nhỏ đều hỏi qua rõ ràng nhưng đều không có thứ mà tiền bối cần.
Tiêu Thần nhìn thần sắc không được tốt lắm của hắn, trong mắt hiện lên vài tơ máu liền biết hiển nhiên là lời hắn nói không có giả. Nhưng nghe lời ấy không nhịn được trong lòng có chút thất vọng.
Hồ Tam thấy thế trong mắt hiện lên vẻ do dự. Sau đó cắn răng cung kính nói:
- Tiền bối! Tiểu nhân biết một tin tức không biết có nên nói cho ngài biết hay không.
- Có chuyện gì cứ nói. Không cần phải ấp úng.
Tiêu Thần nhìn thần sắc hắn thản nhiên nói.
- Dạ!
Hồ Tam thoáng ngập ngừng rồi lát sau mới mở miệng nói:
- Ba ngày sau ở trong thành sẽ cử hành một đại hội đấu giá. Tuy rằng không biết trong đại hội này có thứ mà ngài cần hay không nhưng bao nhiêu năm qua đại hội đấu giá luôn xuất hiện không ít thứ tốt. Thậm chí mười năm trước cả một bộ pháp quyết Địa Cấp thứ phẩm cũng bị mang ra đấu giá. Bị Hắc Thủy nhất tông hét giá trên trời dùng năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm đem về.
- Địa Cấp công pháp?
Tiêu Thần trong lòng cả kinh, trên mặt thanh sắc cũng bất động, thầm nghĩ trong lòng:
- Ba ngày sau? Thời gian của hắn vẫn còn thừa. Không bằng đi thử vận may, không chừng sẽ có thể có thu hoạch lớn.
- Nếu đã có đại hội đấu giá thì ta tự nhiên cũng sẽ muốn đi xem náo nhiệt một chút. Một khi đã như vậy ngươi liền đi sắp xếp cho ta một chỗ ngồi tốt là được.
Hồ Tam nghe vậy sắc mặt khẩn trương, cười khổ nói:
- Tiền bối có điều ngài không biết. Ở đại hội đấu giá này không phải ai cũng có thể tham gia miễn phí. Mà mỗi một tu sĩ khi tham gia đều phải đóng một khoản tiền mới có thể có tư cách đi vào.
- Theo như sắp xếp bình thường thì ngồi vào bàn là mười khối hạ phẩm linh thạch một người. Hàng cao cấp thì năm mươi khối hạ phẩm linh thạch một người. Lầu hai khách quý bao trọn là hai trăm khối linh thạch một gian, tối đa là hai người. Lầu ba là ba trăm khối một gian, tối đa là ba người có thể tiến vào.
Tiêu Thần nghe vậy gật đầu. Loại này chính là thủ đoạn biểu hiện thân phận và địa vị, hắn cũng đã từng nghe qua. Trầm ngâm một lát. Hắn lấy ra hai lăm khối linh thạch trung phẩm giao cho Hồ Tam, đoạn nói:
- Ngươi đi thuê cho ta một gian trên lầu hai. Hai ngày tới đây không cần trở lại đây. Đợi khi nào đại hội đấu giá diễn ra thì đến đây đón ta.
- Trung phẩm linh thạch.
- Hồ Tam cả người giật giật. Sống trên đời gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy linh thạch trung phẩm. Hơn nữa còn là hai lăm khối.
- Tiền bối, cái này … cái này … Chẳng nhẽ ngài không sợ ta lấy linh thạch rồi trực tiếp chạy trốn sao? Hơn nữa ngài đưa dư năm khối này. Thuê một gian lầu hai chỉ cần hai mươi đồng trung phẩm linh thạch là đủ rồi.
- Nếu thật sự ngươi cầm linh thạch chạy trốn thì coi như ta đã nhìn sai người.
Tiêu Phàm nói xong khoát tay áo, hướng phía biệt viện bước vào.
- Năm khối cũng không tính là nhiều. Số đó coi như là thù lao của ngươi ba ngày nay.
Thanh âm biến mất là lúc cửa biệt viện cũng tự đóng.
Hồ Tam nghe vậy ngây người nửa ngày. Hướng về phía biệt viện ánh mắt cảm kích. Hắn dùng sức khẽ véo đùi một cái. Tuy rằng đau đến mức phồng mang trợn mắt nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ ra vẻ vui mừng như điên. Ánh mắt cẩn thận đảo qua một nơi, không thấy ai chú ý tới hắn vội vàng đem linh thạch cất kỹ. Thân hình chui vào trong dòng người. Như một con cá trạch, một lát sau không thấy bóng dáng.
- Đấu giá trân bảo. Xem ra quy mô không nhỏ. Có`` lẽ thật sự có thể gom đủ vật liệu để luyện chế Ma Thi Khôi Lỗi. Bất quá hoa Mặt Quỷ cùng với Ma Tinh Toản đều là vật hiếm. Chỉ sợ cho dù có xuất hiện thì giá cũng rất kinh người.
Tiêu Thần ngồi trên đại sảnh, tay sờ cằm liền rơi vào trầm tư.
- Nếu dùng linh thạch trao đổi. Lấy hoàn cảnh hiện tại của bản thân ta và gia đình, thật sự cũng không có gì quá khó khăn. Nhưng chỉ sợ bọn họ muốn vật đổi vật. Xem ra … Mặc kệ có hay không có ta cũng cần phải hảo hảo chuẩn bị một phen.
Nếu nói bảo vật trên người, ngày đó ở Phong Ấn lấy được mười hai cây Diệp tử tâm thảo. Chỉ cần không bị hồn phi phách tán liền có thể có công hiệu cải tử hồi sinh.
Diệp Tâm thảo vạn năm trong bảo khố nếu tắm có thể cải tạo tăng linh căn của bản thân. Nếu ăn vào vật ấy, cho dù trời sinh linh căn của ngươi có tồi tệ như thế nào liền một lúc có thể tăng tới phẩm chất linh căn thượng phẩm.
Một lần thay đổi, ăn vào liền tăng mạnh mẽ tới mức nguyên thần tu sĩ. Tăng theo cường độ chịu đựng cực hạn của tu sĩ mà định ra. Có thể tránh khỏi mấy trăm năm khổ tu.
Như vậy thì mỗi một kiện bảo vật nếu như xuất ra tùy thời có thể khiến cho cả Tu Chân Giới điên cuồng cướp đoạt. Đừng nói là Nguyên Anh tu sĩ cho dù có là lão quái trong truyền thuyết cao cao tại thượng cũng tới liều mạng cướp đoạt.
Nhưng đáng tiếc vật ấy chủ nhân Tây Đô chỉ dùng để luyện chế “nghịch chuyển dục hỏa” đan mà thôi. Nó là vật mấu chốt có thể giúp khôi phục nguyên thần Ngu Cơ. Tuy rằng bây giờ có huyết ngọc Long Nha Mễ nhưng nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không sử dụng tới nửa phần.
Còn như huyết ngọc Long Nha Mễ lấy trên người Minh Tiêu lão tổ ở Linh giới đều là tuyệt thế thần vật vạn năm không có. Phóng tới Nhân Gian Giới đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào điên cuồng. Tiêu Thần bây giờ không có đủ thực lực để bảo vệ bản thân mình, tự nhiên sẽ không dại gì mà xuất ra. Để tránh dẫn tới họa sát thân.
Cho nên lần này tham gia đại hội đấu giá vật cần thiết để đổi vẫn còn phải hết lòng chuẩn bị một phen.
Liên tiếp ba ngày sau, Tiêu Thần liên tục bế quan không ra khỏi của. Nhưng từ trong mật thất truyền ra cũng thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thuốc thơm mát. Ngắn ngủi trong thời gian ba ngày. Số lượng đan dược hoàn thành cũng đủ để cho bất luận kẻ nào trông thấy cũng phải hoàn toàn rung động.
Ngày thứ ba. Ngay khi ánh sáng xé màn đêm chiếu xuống mặt đất cả Thiên Hải Thành nháy mắt đã tràn ngập tiếng động ầm ĩ. Vô số tu sĩ bốn phương tám hướng tập trung lại mà đến. Hướng Trân Bảo các đi tới.
Hồ Tam đi vào biệt viện thật sớm. Mắt thấy thời gian còn sớm. Liền kính cẩn đứng ở một bên. Nghĩ tới lúc trở về nhà. Nữ nhi có được Tâm Nghi linh khí hạ phẩm bộ dáng hoan hô nhảy nhót trong lòng hắn không khỏi một trận cao hứng. Trước đây sắc mặt thê tử mỗi khi từ nhà mẹ đẻ trở về lúc nào cũng u ám không bao giờ cười với hắn lấy một cái. Lần này trở về cũng là lúc nở mày nở mặt. Sau khi quay về suốt ngày mỉm cười với hắn.
Dù sao năm mươi khối linh thạch hạ phẩm gần như bằng nửa năm thu nhập của hắn rồi. Nghĩ đến nhân vật bên trong này, Hồ Tam nhìn vào phía trong biệt viện ánh mắt kính sợ lại mang theo nhiều phần cảm kích.
Suy xét thấy thời gian không còn nhiều. Hắn liền nhẹ nhàng kéo dây đỏ trước cửa. Linh Đang ngân một tiếng thanh thúy từ xa xa truyền đến.
Một lát sau cửa lớn biệt viện mở ra, Tiêu Thần chậm rãi từ từ bước ra.
- Tham kiến tiền bối.
Hồ Tam kính cẩn thi lễ, cũng không nói lời dư thừa liền xoay người đi trước dẫn đường. Hướng thẳng phía Trân Bảo các mà đi.