Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 36




- Rống!

Quái vật xuất hiện gầm lên giận dữ, thanh âm cuồn cuộn mà đến, phàm là tu sĩ dưới Trúc Cơ đều nghiêng ngả, kinh hãi nhìn về phía độc nhãn quái vật.

- Pháp bảo hóa hình, xem ra Thiên Cơ Tử muốn liều mạng!

- Quái vật này một mắt, bên ngoài cơ thể toàn là độc khí, bộ dáng giống thượng cổ độc thú, uy lực không phải nhỏ a.

- Nếu hắn không liều mạng, chỉ sợ đông đảo môn nhân đệ tử trên mặt đất đều bị đồ lục, lúc đó Liệt Diễm Tông cũng xong đời.

Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ cẩn trọng, nhất là Minh Tiêu lão tổ đến giờ vẫn chưa lộ diện, khiến trong lòng cả hai sinh ra vài phần bất an.

- Đi!

Thiên Cơ Tử thi triển thủ đoạn pháp bảo hóa hình, hai người không dám có chút khinh thường, vung tay chỉ về phía trước.

Pháp bảo hình mỏ chim của Thanh Vân Tử phát ra một tiếng kêu, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người hóa thành một con quái điểu hai cánh dài gần mười trượng. Quái điểu toàn thân lông đen, sau khi hóa hình phát ra tiếng kêu chói tai, ánh mắt âm lệ, hiển nhiên là một yêu thú hung tàn.

Phía trên dược lô của Dược Đạo Tử lửa càng nóng hơn, một đạo bạch sắc hỏa diểm đột nhiên phát ra, đem tất cả bao phủ bên trong. Ngọn lửa ngưng tụ dần, một con chim lớn lông như lửa đỏ, ánh mắt uy nghiêm xuất hiện (DG:cứ buồn cười chỗ này =)). Một cỗ nhiệt cực nóng từ trong cơ thể nó ầm ầm bộc phát ra, khiến cho nhiệt độ khắp phiến thiên địa tăng cao.

Ba con mãnh thú xa xa đối mặt, liên tục gầm lên giận dữ, lực dao động mạnh mẽ truyền ra khiến đông đảo chúng nhân âm thầm khiếp sợ.

- Đi!

Thiên Cơ Tử đột nhiên phất tay, quái thú nọ nhất thời há miệng rộng, phun ra một ngụm độc khí u tối sau đó tiến thẳng về phía trước.

Thanh Vân tử hai người không dám có chút khinh thường, tâm thần vừa động, thao túng hóa hình mãnh thú chống trả.

Ba con quái thú chém giết trên không, liên tục gầm lên giận dữ, mọi người đều cảm giác một luồng khí tức hoang dã thảm liệt, tựa như đưa tất cả trở về viễn cổ, tận mắt thấy vô tận mãnh thú tại thế giới hoang dã liều chết tranh đấu.

- Rống!

Trong lúc tranh đấu, thượng cổ độc thú dù lấy một địch hai vẫn không rơi xuống hạ phong đột nhiên kêu một tiếng bi ai, một cỗ cuồng bạo pháp lực dao động theo đó ầm ầm phát ra.

- Không tốt, sư đệ mau mau thu hồi pháp bảo!

Thanh Vân Tử trong lòng cả kinh, sắc mặt nháy mắt âm trầm lại.

Dược Đạo Tử sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm, bất quá pháp bảo của cả ba đang đấu đá liên miên cùng một chỗ, giờ phút này muốn thu hồi đã muộn mất rồi.

Oanh!

Thượng cổ độc thú ngửa mặt lên trời rít gào, trong con mắt duy nhất lộ vẻ thống khổ, thân thể kịch liệt run rẩy sau đó ầm ầm nổ tung, uy lực tự bạo khủng bố quét ngang khiến hai hóa hình pháp bảo còn lại gào khóc liên tục, nháy mắt quang hoa phai nhạt dần.

Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người sắc mặt trắng bệch, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau.

So với hai người, tình hình Thiên Cơ Tử càng không ổn, tự bạo pháp bảo tâm thần tương liên, tuy hắn có bí pháp đại giảm tổn thương cắn trả với thân thể, nhưng sắc mặt cũng nháy mặt thành một mảnh nửa trắng nửa đỏ, lặp lại ba lượt mới khôi phục bình thường, bất quá khóe miệng xuất hiện tơ máu như ẩn như hiện, đủ để tỏ rõ giờ phút này trong cơ thể hắn bị thương không nhẹ.

Thừa dịp pháp bảo tự bạo bức hai người lui lại, Thiên Cơ Tử mắt lộ ra vài phần âm lệ, ánh mắt dừng ở trên người đại hán, bạo ngược sát khí trong lòng nhất thời quét ngang mà ra!

- Chết!

Trong miệng quát lên một tiếng lớn, Thiên Cơ Tử trên người độn quang chợt hiện, cả người khí thế phát động không ngớt, lấy xu thế Thái Sơn áp đỉnh, điên cuồng phủ xuống.

- Không tốt!

Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người đồng thời hô một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, Thiên Cơ Tử tự bạo pháp bảo bức hai người tránh ra, mục tiêu đó là trung niên đại hán, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hai người tự nhiên rõ ràng, có đại hán kia trợ giúp Lạc Vân cốc mới có thể thế như chẻ tre chiếm thế thượng phong. Nếu người này bị Thiên Cơ Tử diệt sát, hai tông giao chiến cho dù cuối cùng thắng lợi, sợ rằng cũng là thắng thảm, đây tuyệt đối không phải kết cục hai người nguyện ý.

Nhưng giờ phút này gần như bất lực, khoảng cách mấy trăm trượng dưới sự dốc toàn lực của tu sĩ Kim Đan bất quá chỉ là mấy lần hít thở, chờ hai người kịp phản ứng, Thiên Cơ Tử đã hạ xuống cách đầu trung niên đại hán không đầu trăm thước.

- Thiên Cơ Tử tự bạo pháp bảo bức hai người Thanh Vân Tử tránh ra, trong lòng chủ định mang người này diệt sát.

- Hành động này cũng là bất đắc dĩ, nếu không như thế, chỉ cợ tu sĩ Trúc Cơ của Liệt Diễm Tông bị người này tàn sát sạch sẽ.

- Người này hiển nhiên phải chết, Liệt Diễm Tông nếu mượn cơ hội một lần nữa ổn định vị trí, sợ rằng kế tiếp lại là một hồi long tranh hổ đấu.

- Nhưng đại hán này là người trung nghĩa, tu vi sâu không lường được, như vậy mà chết đi quả thật đáng tiếc.

Đông đảo tu sĩ chung quanh trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ thuơng hại nhìn về phía đại hán, ánh mắt giống như nhìn người đã chết.

- Đạo hữu mau tránh ra!

- Đạo hữu cẩn thận!

- Thiên Cơ Tử lão quỷ đê tiện, âm thầm hướng hậu bối xuất thủ, thật khiến người khác khinh thường!

Tu sĩ Lạc Vân Cốc.

- Thứ đáng chết, tông chủ nhất định phải để hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!

- Rốt cục cũng chết, mẹ nó, có hắn lão tử căn bản không dám mạnh tay giết địch, sợ đem sát tinh này dẫn tới.

- Đợi tông chủ giết người này, ta sẽ cùng lũ tạp chủng Lạc Vân cốc quyết một trận tử chiến!

Liệt Diễm Tông tu sĩ.

Giờ phút này, không ai cho rằng, trung niên đại hán có nửa phần cơ hội sống sót.

Nhưng không người nào chú ý tới, trong mắt đại hán hiện lên một đạo tinh mang, ánh mắt đen nhánh sáng ngời như sao đêm, một mảnh trầm ổn, đến lúc ngẩng đầu lên, trong mắt mới lộ ra vẻ sợ hãi, giọng the thé nói:

- Đà sâm la huyết độn!

Vứa nói xong liền há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết này ra khỏi miệng liền quỷ dị trôi nổi trên không trung, hóa thành một đoàn huyết vụ đem hắn bao vây ở bên trong, huyết quang chợt lóe, thân ảnh đại hán nhất thời biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện cách đó trăm trượng, lòng còn sợ hãi lui tiếp về phía sau.

- Hừ! Lại còn có thủ đoạn bảo mệnh loại này, bất quá hôm nay bản tôn nhất định giết ngươi!

Thiên Cơ Tử hơi ngẩn ra, lập tức hừ lạnh một tiếng, độn quang lóe ra, lần thứ hai hướng trung niên đại hán đuổi theo.

- Độn!

Đại hán trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám có chút tạm dừng, phun ra một ngụm tiên huyết, theo huyết quang lại độn xuất khoảng cách trăm trượng.

- Bản tôn thật muốn xem loại độn pháp này ngươi có thể thi triển mấy lần!

Thiên Cơ Tử hừ lạnh thần thức chặt chẽ theo sát trung niên đại hán, độn quang chợt hiện, lại đuổi theo phía sau.

- Tiểu hữu kiên trì một lát, hai người chúng ta lập tức giúp ngươi thoát ly hiểm cảnh.

Trên thân hai người Thanh Vân tử độn quang thoáng hiện, đuổi theo phía sau Thiên Cơ tử.

Qua vài lần hô hấp, bốn người trong ánh mắt hoảng sợ của chúng nhân đã cách gần ngàn trượng.

Trung niên đại hán thân ảnh lần thứ hai xuất hiện, bất quá giờ phút này hắn sắc mặt một mảnh tái nhợt, hô hấp dồn dập, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, hình tượng có thể nói là chật vật tới cực điểm, nhìn thấy Thiên Cơ Tử đang ngày càng tới gần, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Giờ phút này Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người còn cách hắn hơn ba trăm trượng, chỉ cần thời gian hai lần hít thở liền có thể tìm đến, nhưng bằng chừng đó cũng đủ cho Thiên Cơ Tử đem đại hán hoàn toàn diệt sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.