Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 34




- Người Liệt Diễm Tông thật không biết xấu hổ, lại lấy một đánh hai, có gan thì từng người bước ra, ta liền dễ dàng xử lý đám người các ngươi.

Một gã tu sĩ áo đen đối diện nghe vậy liền xùy cười một tiếng, giọng mỉa mai nói:

- Phí lời làm gì, chúng ta hai bên đến nay đã là cục diện không chết không ngừng, cũng không phải tỷ thí luận bàn, cần gì phải nói nhảm nhiều.

- Sư huynh không cần cùng hắn nhiều lời, hai người chúng ta mau chóng đem hắn giải quyết, để còn trợ giúp các huynh đệ khác.

Một người khác ánh mắt âm lãnh nói.

- Được!

Trong nhất thời thế công của hai người tăng mạnh, Vương Hiển Văn kia trái ngăn phải đỡ, phía trên đầu đột nhiên xuất hiện một đại hán.

Hưu!

Vào thời khắc này, một tiếng xé gió ngắn ngùi đột nhiên vang lên, Vương Hiển Văn ngẩn ngơ, chỉ thấy hai gã tu sĩ Liệt Diễm Tông đối diện nhe răng cười trong mắt vẫn còn vài phần mờ mịt, hai khỏa đầu lâu to lớn lại phóng lên cao, máu tươi trào ra.

Một người đàn ông trung niên giương tay lên khẽ vẫy, đem một món đồ pháp bảo hình chùy thu hồi, hướng tới hắn mỉm cười, trên người độn quang chợt lóe liền rời đi.

- Từ trưởng lão kiên trì một lát, ta đã phát ra thư cầu cứu, chỉ cần một lát nữa sẽ có người đến cứu hai người chúng ta.

Người nói chuyện là một gã tu sĩ Lạc Vân Cốc ngoài năm mươi tuổi, giờ phút này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào ba người đối diện.

Từ trưởng lão nghe vậy gật gật đầu, nhưng trong lòng tràn đầy chua xót.

Ba huynh đệ Huyền thị, cùng liên thủ hợp kích cho dù là Kim Đan tu sĩ cũng có thể ngăn cản một lát, huống chi bên ta hai người đã có một người mới vừa rồi bị đánh lén bị thương nặng, mà nơi này lại cách chiến trường chính khá xa, chỉ sợ chưa kịp đợi người tới, hai người mình đã bị chém giết.

- Hai người các ngươi nếu như là tự sát.

- Ba huynh đệ ta sẽ giữ lời.

- Nhất định sẽ thả nguyên thần rời đi.

- Nếu không rút hồn luyện phách vĩnh viễn không được siêu sinh!

Ba người mỗi người một câu, câu cuối cùng vừa nói ra, trong mắt sát cơ mãnh liệt.

- Hừ, ba vị đạo hữu làm như hai người chúng ta là con nít ba tuổi hay sao.

Từ trưởng lão trong mắt hiện lên vài phần mỉa mai.

- Từ mỗ thân là trưởng lão Lạc Vân Cốc, cho dù là chết trận, cũng cho ba người các ngươi trả giá thật lớn.

Lão giả bị thương dù chưa mở miệng, nhưng trên người cũng toát ra một cỗ khí thế thấy chết không sờn, mặt mũi tràn đầy vẻ âm tàn.

- Nếu các người không chịu nghe theo.

- Bọn ta đành phải nhanh chóng ra tay vậy.

- Giải quyết nhanh bọn hắn trở về tiếp tục diệt địch.

Ba người chưa hề có bất kỳ ám hiệu, liền đồng thời nhấc tay, ba cỗ phát lực ba động toát ra trong thời gian ngắn liền hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, trên thân thể Huyền Vô Cửu, một cỗ khí tức mạnh mẽ vượt xa tu sĩ Trúc Cơ phát ra.

Mà hai người khác trên người phát lực ba động thì lại như thủy triều thối lui, tựa như hoàn toàn biến mất.

- Đi!

Huyền Vô Cửu cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ trán một cái, liền tế ra một tiểu kiếm dài khoảng ba tất, lập tức ném đi. Kiếm này sau khi rời tay, kích thước liền tăng lên, trong chốc lát liền tăng lên khoảng bảy tám trượng gào thét đánh

xuống!

- Pháp bảo!

Hai người Từ trưởng lão kinh hô một tiếng, nhìn thấy cự kiếm kia chém xuống, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

- Thấy không, ba người kia chính là Huyền thị tam lão tiếng tăm lừng lẫy của Liệt Diễm Tông, tu luyện đồng khí liên chi quyết, cùng nhau liên thủ, cho dù là giao thủ cùng Kim Đan sơ kỳ, cũng có thể kiên trì một lát mà không rơi vào hạ phong.

- Bên ngoài đồn đãi Huyền thị tam lão trong tay nắm giữ một pháp bảo, tên là Huyền Trọng kiếm, giờ nhìn thấy quả nhiên là thật, hiện giờ ba người này liên thủ đủ để quét ngang tu sĩ trúc cơ cùa Lạc Vân Cốc.

- Hai gã Lạc Vân Cốc trưởng lão này bị ngăn cách quá xa, lần này sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

Nhưng vào thời khắc này, khi mà mọi người phán định Từ trưởng lão hai người hẳn là phải chết, một đạo ô quang chợt lóe lên, thẳng hướng Huyền Trọng kiếm mà đi.

Oanh!

Tiếng nổ kinh thiên trong nháy mắt từ nơi đó truyền ra, lực ba động mạnh mẽ làm tu sĩ hai bên trong nháy mắt cả kinh, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía ngọn nguồn phát ra âm thanh nhìn lại.

Mà cùng lúc đó, một đạo nhân ảnh cũng lặng yên không một tiếng động hướng tới phía sau hai huynh đệ Huyền Vô Cửu cách đó không xa.

- Không tốt!

Huyền Vô Cửu thần thức đảo qua, trong lòng nhất thời kinh hãi, trên người độn quang chợt lóe, liền lập tức bay nhanh về phía sau.

Nhưng vào thời khắc này, hắn đột nhiên cảm giác nguyên thần đau xót, đầu óc cùng là một hồi mê muội, độn quang nhất thời bị mạnh mẽ cắt đứt.

Chờ hắn mở mắt, lại là chứng kiến tên hán tử kia đối với hắn lạnh lùng cười, trong tay nháy mắt xuất hiện một quả ngọc châu màu trắng, ánh sáng nhạt chợt lóe, cuối cùng kéo dài hóa thành một thanh kiếm dài ba xích, hướng tới hai vị huynh đệ của hắn hung hăng chém xuống!

- Không!

Huyền Không Cửu nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt liền trở nên đỏ rực, trên người độn quang chợt lóe, liền điên cuồng lui về phía sau.

- Phốc!

-Phốc!

Hai khỏa đầu người phóng lên cao, máu tươi phun mạnh ra, Hai huynh đệ Huyền thị trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy hai cái, hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Theo hai người ngã xuống, Huyền Vô Cửu trên người khí tức nhanh chóng suy giảm, chỉ trong nháy mắt liền hạ xuống Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng trong mắt sát khí lại giống như muốn ngưng kết lại thành máu tươi, trong miệng phát ra tiếng gào thét như dã thú, điên cuồng tiến đến gần đại hán kia.

Đại hán kia miệng cười lạnh, một đạo thần thức công kích mạnh mẽ nháy mắt phát ra, Huyền Vô Cửu lúc này tu vi hạ xuống, nhất thời cảm giác nguyên thần giống như bị người hung hăng chém một kiếm, trong cơ thể pháp lực nhất thời bị kiềm hãm, thân thể lay động thiếu chút nữa ngã quỵ.

Chờ hắn thoáng dịu lại, liền thấy trước mắt hiện lên một đạo ô quang.

- Không!

Trong lòng hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng, lập tức trước mắt tối sầm, ý thức hoàn toàn rơi vào trong tối tăm mờ mịt.

Trước ngực mở ra một lỗ thủng khủng bố chừng một xích, thân thể Huyền Vô Cửu lay động một phát té trên mặt đất, trong cơ thể sinh cơ tiêu tán không còn.

Từ lúc pháp bảo đụng nhau đến lúc Huyền Vô Cửu chết, thời gian chỉ có ngắn ngủn chỉ vài cái hít thở, Liệt Diễm Tông Huyền thị tam lão liền bị trung niên đại hán thần bí này dễ dàng diệt sát.

- A!

Bên ngoài đông đảo tu sĩ xem náo nhiệt, giờ phút này nhịn không được nhất đều hít một hơi khí lạnh.

- Người này rốt cuộc là tu vi gì, diệt sát Huyền thị tam lão, cũng chỉ đơn giản giống như giơ tay nhấc chân!

- Đại hán này chẳng lẽ là Lạc Vân cốc mời đến giúp đỡ, từ thủ đoạn thần thông của hắn, rất có thể chính là một gã tu sĩ Kim Đan kỳ!

- Hẳn không phải là Kim Đan tu sĩ, nếu không thì trực tiếp đem Huyền thị tam lão giết chết là được rồi, cần gì dụng kế sách trước giết hai người, phá Đồng khí liên chi bí quyết rồi mới đem Huyền Vô Cửu diệt sát! Bất quá trong lúc đấu pháp,

Huyền thị tam lão kia thân thể rõ ràng mấy lần cứng ngắc, xem ra đại hán này nguyên thần tu vi cực kỳ mạnh mẽ, sợ là đủ để diệt tu sĩ Kim Đan sơ kỳ!

- Đạo hữu nói có lý, nhưng người này mặc dù không phải Kim Đan tu sĩ, nhưng nguyên thần mạnh mẽ lại thêm trong tay nắm giữ pháp bảo, Liệt Diễm tông ngoài hai người Thiên Cơ Tử cùng Minh Tiêu lão tổ thì tuyệt không có ai là đối thủ của hắn. Nhưng giờ phút này Thiên Cơ Tử bị cuốn lấy không thể rời tay, Minh Tiêu lão tổ lại không thấy thân ảnh, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ không mất bao lâu tu sĩ Trúc Cơ của Liệt Diễm Tông liền bị hắn tàn sát không còn!

- Nếu không có gì ngoài ý muốn, lần này Liệt Diễm Tông nguy rồi.

Nhưng trong mọi người, đã có mấy người sau lưng nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra làm ướt nhẹp, nhìn chăm chú một cái, trong mắt tràn đầy vẻ may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.