Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 31




- Đệ đệ muốn luyện chế độc thú đan để ba ngày sau dùng đối phó Thiên Cơ Tử sao?

Tiếng Ngu Cơ mềm yếu vang lên, nghi hoặc hỏi.

Tiêu Thần nghe vậy gật gật đầu, đối với Ngu Cơ không có nửa điểm giấu diếm,trầm giọng nói.

- Ta cùng với Liệt Diễm Tông sớm đã kết cừu hận không chết không thôi, lần này tất nhiên nó phải hoàn toàn bị diệt mới có thể an tâm.

Nói xong, trong lòng Tiêu Thần sinh ra vài phần áy náy, dù sao nếu hắn lập tức trở về tông môn, thì một hồi đại chiến sẽ tự nhiên tiêu tán vô hình, nhưng nghĩ đến Tiêu gia từ nay về sau tùy thời đều sẽ phải chịu uy hiếp trí mạng, hắn đành phải đem phần áy náy này dằn xuống đáy lòng.

- Ừ, đây thật là một biện pháp nhất lao vĩnh diệt (Khổ một lần hưởng cả đời).

Thanh âm Ngu Cơ tràn đầy sự đồng ý, người trong ma đạo vốn là tùy ý mà làm, chỉ cần ta sống, quản chi sống chết của người khác không cần bận tâm, hành động lần này củaTiêu Thần thật ra hơi cùng khẩu vị với nàng,

- Bất quá độc thú đan này hay là không cần luyện chế, thứ nhất uy lực có hạn, tu vi Thiên Cơ Tử là Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, sau khi trúng độc sợ rằng vẫn có thể kiên trì tới cùng, thứ hai vật ấy phạm vi rất rộng, đến lúc giao chiến e là sẽ ngộ thương đệ tử Lạc Vân Cốc, chung quy cũng không tốt lắm..

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, việc này trong lòng hắn cũng không phải không rõ ràng, nhưng trong tay làm gì còn con bài chưa lật ra hết, giờ phút này trừ bỏ độc thú đan liền không còn đồ vật nào có thể uy hiếp được Thiên Cơ Tử. Bất quá cảm giác được trong lời nói Ngu Cơ có mùi vị đắc y, trong lòng hắn vừa động, thành khẩn nói :

- Không biết tỷ tỷ có biện pháp gì, xin chỉ dạy a.

- Hì hì, đệ đệ quả nhiên thông minh, ta mới chỉ mở miệng ngươi liền có thể đoán được.

Ngu Cơ khẽ cười một tiếng nói:

- Nếu là ngươi hôm nay không có huyết ngọc Long Nha Mễ, ta cũng không có biện pháp khác, nhưng là hiện tại....Ha ha, nếu là vận khí tốt không chừng ba ngày sau Thiên Cơ Tử phải chết là điều không phải nghi ngờ.

Tiêu Thần nghe vậy mừng rỡ.

Một lát sau, Ngu Cơ đưa đến một mảnh luyện chế bí pháp,

- Đệ đệ đem đi luyện chế, đến cuối cùng có ta trợ giúp tất nhiên có thể thành công.

Nói xong thanh âm giảm đi, Ngu Cơ chắc là đi luyện hóa huyết ngọc Long Nha Mễ khôi phục thương thế nguyên thần.

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, đem bí pháp tinh tế nghiền ngẫm vài lần, xác định không quên bất kỳ điều gì, trên mặt lộ ra vài phần hưng phấn, lật tay lấy ra một mảnh huyết ngọc Long Nha Mễ ném lên không trung, từng đạo pháp quyết hướng trong đó đánh vào.

Ba ngày sau, trong sơn động bỗng nhiên truyền ra một trận khí tức tà ác lạnh như băng, cùng với một tiếng nữ tử hừ nhẹ, nhưng lập tức bình thản trở lại.

- Cực âm ác linh này rốt cục luyện tốt rồi, bất quá lần này tiêu hao nguyên thần quá lớn, ta cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục lại, chỉ sợ trong lúc đó sẽ không thể trợ giúp ngươi được.

Thanh âm của Ngu Cơ tuy rằng vẫn mềm yếu ngọt ngào như trước, nhưng khó mà che giấu sự suy yếu mệt mỏi trong đó.

Trong lòng Tiêu Thần sinh ra vài phần áy náy, nghe vậy chặn lại nói:

-Tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi điều dưỡng, cách mười ngày đệ đệ sẽ vào đưa một mảnh huyết ngọc Long Nha Mễ giúp tỷ tỷ khôi phục.

- Ân, đệ đệ trong khoảng thời gian này làm việc phải cẩn thận, hi vọng chúng ta lần sau gặp mặt ngươi đã thành Trúc Cơ.

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ở trong nguyên thần hoàn toàn tiêu tán.

Tiêu Thần trong măt hiện lên vài phần cảm kích, đem cực âm ác linh cẩn thận cất kỹ, trở tay lấy ra vài viên đan dược ăn vào rồi ngồi đả tọa khôi phục pháp lực.

Một lúc lâu sau, trên không hiện lên một đạo thanh mang, độn quang lóe ra, thẳng phương Bắc mà đi.

- Hí! Xin hỏi vị đạo hữu này, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nơi này sao là náo nhiệt như vậy?

Một gã trung niên đại hán vừa bế quan ra, vừa bay lên không trung, bị từng đạo độn quang làm cho lo lắng hoảng sợ, vội vàng ngăn một lão giả đầu bóng lưỡng lại hỏi.

Lão giả bị ngăn lại ,vừa muốn phát hỏa, thần thức đảo qua trên người đại hán phát hiện tu vi đối phương cùng hắn giống nhau đều là ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ , lời nói đến miệng lại cấp tốc nuốt trở lại.

- Việc này sớm đã truyền đi khắp Bắc Hoa Châu, đạo hữu như thế nào lại không biết, chẳng lẽ là đang tìm lão phu để đùa bỡn phải không?

Lão giả đầu bóng lưỡng tuy rằng ngữ khí hơi trì hoãn, nhưng sắc mặt vẫn ầm trầm,giọng nói có chút lãnh đạm

Ha ha, đạo hữu quá lời rồi.

Đại hán kia nghe vậy cười cười, vò đầu giải thích nói:

- Vào cuối tháng trước ta đã bế quan đột phá cảnh giới, hôm nay mới vừa vặn xuất quan, quả thật không biết ngoại giới đã xảy ra chuyện gì xin đạo hữu chỉ diểm.

Lão giả nghe vậy thần thức hướng đại hán quét tới, quả nhiên phát hiện đạo lực ba động trong cơ thể hắn có vẻ không ổn định, đúng là biểu hiện của việc vừa mới đột phá cảnh giới không lâu, thần sắc lúc này mới hoàn toàn dịu đi, cười nói:

-Thì ra là thế, nếu đạo hữu không biết không bằng cùng ta đồng thời lên đường, chúng ta vừa đi vừa nói, tránh bị bỏ qua náo nhiệt.

- Được!

Đại hán cũng không dây dưa, trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Hai người lập tức độn quang, thẳng đến phía trước mà đi.

Bên ngoài sơn môn Liệt Diễm Tông, dưới một gốc cây cổ mộc, giờ phút này đứng đầy tu sĩ, trừ một ít tán tu nhắm mắt dưỡng thần ở ngoài, các tu sĩ khác phần lớn tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn hoặc lo lắng.

- Đến rồi, Thiết Sơn đạo hữu, đây là sơn môn Liệt Diễm Tông, xem ra chúng ta tới cũng không tính là muộn.

Người nói chuyện đúng là lão giả đầu bóng lưỡng, dọc đường đi hắn cùng với đại hán nói chuyện thân mật, xưng hô cũng trở nên vài phần thân thiết.

Hán tử đầu bóng lưỡng trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, reo lên:

- Sao lại có nhiều đồng đạo ở đây như vậy, xem ra trận náo nhiệt này thật sự rất lớn a.

Lão giả đầu bóng lưỡng nghe vậy trong lòng hiện lên vài phần xem thường, trên đường đi hắn phát hiện người này tu vi cũng tương đương hắn nhưng kiến thức cực nhỏ, quả thực chính là người quê mùa chưa từng thấy qua cảnh đời. Giờ phút này thấy hắn lớn giọng đưa tới rất nhiều ánh mắt bất mãn của các tu sĩ xung quanh nhất là trong đó có hai gã Trúc Cơ trung kỳ lại càng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện. Lão giả đầu bóng lưỡng trong lòng thầm kêu khổ, thân thể vội vàng lui ra sau, cùng hắn cách ra một khoảng, sợ bị hắn liên lụy.

Đại hán thấy thế cũng không để ý chút nào, đứng ở một chạc cây, lớn giọng la hét. Các Tu sĩ xung quanh tuy rằng bất mãn, thế nhưng cũng không có người nguyện ý cùng một người tu sĩ xa lạ trở mặt, nhất là người này còn biểu hiện hiền như khúc gỗ, trêu chọc người như thế là phiền toái nhất. Cho nên cũng như lão giả tất cả mọi người đều lui về sau, coi như cùng người này không quen biết.

- Mau nhìn! Mau nhìn! Người Lạc Vân Cốc tới, hai vị phía trước mặc đạo bào màu tím đúng là Thanh Vân tử tiền bối cùng Dược Đạo Tử tiền bối.

- Chậc chậc, Lạc Vân Cốc lần này xem ra là động thật rồi, không chỉ có hai vị Kim đan lão tổ đều xuất hiện, mà còn một lần mang đến ba mươi trưởng lão hộ pháp tu vi Trúc Cơ kì cùng ba trăm chân truyền đệ tử, có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng a!.

- Thực lực song phương tương đương, xem ra tình huống không thể lạc quan, cho dù một phương thắng thì cũng là thắng thảm.

- Phải nói lần này Liệt Diễm Tông quả thật không đúng, môn hạ Kim Đan tu sĩ ra tay bắt đệ tử Lạc Vân Cốc chẳng trách người ta đánh đến tận cửa.

- Chậc chậc, đệ tử bị bắt kia đúng là không lường được, nửa tháng trước tại đại điển Ngưng Đan của Dược Đạo Tử tiền bối, người này hoành không xuất thế thành tựu xuất sắc, ngắn ngủi chỉ một năm thời gian không chỉ trở thành tam phẩm luyện đan đại sư, hơn nữa tu vi lại càng có thể so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có thể coi là đệ tử thiên tài nhất Lạc vân Cốc trong mấy trăm năm qua, tiền đồ không thể hạn lượng a, đệ tử bị bắt, cũng chẳng trách Thanh Vân tử muốn cùng người liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.