Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 3




“Minh Tiêu Thần Chiến, ngươi đang nói bậy bạ gì thế, ta cùng Tiêu Thần sư đệ tuyệt đối không có quan hệ gì!”Ánh mắt của Cơ Nguyệt Vũ lộ ra vài phần giật mình khi nghe được lời đó, nàng lo lắng mở miệng: “Tiêu Thần sư đệ không cần để ý đến hắn, tu vi của hắn thâm hậu, ngươi không được ứng chiên, nếu không hậu quả khó lường!”.

Nhưng lời của nàng rõ ràng không có bất kỳ tác dụng, ngược lại khiến cho ánh mắt nhìn về phía nàng và Tiêu Thần càng cổ quái, nếu thật sự không có tình ý gì thì việc gì ngươi phải lo lắng như thế, chẳng lẽ đó lại là sự thực?

Thoáng chốc đông đảo tu sĩ khi nhìn về phía Tiêu Thần nhiều thêm một chút khinh bỉ, thầm nghĩ Cơ Nguyệt Vũ một lòng vì ngươi suy nghĩ mà ngươi lại cúi đầu làm rùa đen, không dám đứng ra thật là đáng khinh.

Sau khi nói ra Cơ Nguyệt Vũ thấy mọi người vẻ mặt biến ảo có chút không kịp phản ứng, bất quá nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại trong lòng cũng lúng túng nói không lên lời.

Tiêu Thần đối với ánh mắt chán ghét của mọi người một chút cũng không để ý, xoay người về phía nghênh tiên đài nhàn nhạt nói: “Ta nào từng nói qua là sẽ không ứng chiến, Minh Tiêu đạo hữu chẳng lẽ tu vị cao thâm, đến cả việc tương lai cũng có thể đoán được?”.

“Ngươi… Hừ! Tại hạ mặc dù không có được thần thông như vậy nhưng…”Minh Tiêu Thần Chiến nghe thế sắc mặt trầm xuống, vừa định nói thì đã bị Tiêu Thần cắt lời.

“Nếu đạo hữu tự nhận không có thần thông như thế tốt nhất câm mồm lại”Tiêu Thần ánh mắt nhàn nhạt liếc qua người này, khi liếc qua Cơ Nguyệt Vũ có chút dừng lại, lập tức chuyển thân hướng Thanh Vân Tử kính cẩn nói: “Bẩm chưởng môn, đệ tử nguyện ý xuất chiến, vì Lạc Vân cốc cống hiến một phần sức lực”.

Hành động của Tiêu Thần tự nhiên có lo nghĩ của hắn.

Cơ Nguyệt Vũ lúc trước đối với hắn có chút chiếu cố nhiều lần trợ giúp, huống hồ hiện tại càng có thể nhìn ra tấm lòng của nàng, Tiêu Thần không phải là thánh nhân, đối với tâm ý của nàng cực kỳ cảm kích, tự nhiên không thể làm như không thấy mà để nàng rơi vào tay Minh Tiêu Thần Chiến cả đời chịu khổ là điều thứ nhất. Thứ hai là vừa rồi Cơ Nguyệt Vũ vừa rồi thi triển bí pháp làm cho kim ấn dị biến, trong đó tất nhiên có điều liên hệ, Tiêu Thần hạ quyết tâm sau này phải tìm cơ hội để tìm hiểu việc này, đây cũng là một nguyên nhân để hắn xuất thủ.

Bẩm chưởng môn, đệ tử nguyện ý xuất chiến, vì Lạc Vân Cốc cống hiến một phần sức lực

Thanh âm tuy bình thường nhưng là rơi vào tai mọi người không khác một sấm đánh ngang tai.

"Tiểu tử này điên rồi sao, lấy tu vi của hắn, cũng dám đáp ứng xuất chiến”.

“Ta thấy hẳn là bị mọi người nói ra chuyện của hắn cùng Cơ Nguyệt Vũ, trong lòng hắn xấu hổ không chịu được mới đồng ý xuất chiến”.

“Ai, người trẻ tuổi dễ kích động a, bị người khinh bỉ thì sao chứ, còn hơn là bị người ta đương trường lăng nhục! Hơn nữa vừa rồi Tiêu Thần đã đắc tội Minh Tiêu Thần Chiến, chỉ sợ khi lên đài sẽ phải chịu nhục một phen”.

“Ta xem lần này Liệt Diễm tông có nhiều khả năng sẽ mượn cơ hội diệt luôn Tiêu Thần, dù sao kẻ này thiên tư luyện đan quá kinh người, nhiều khả năng sẽ trở thành tứ phẩm Luyện Đan sư, đối với Liệt Diễm tông cũng là một uy hiếp không nhỏ”.

“Thanh Vân Tử vừa rồi sợ là nhất thời hồ đồ, nhưng mà tên đệ tử này lại đáp ứng, để xem hắn xuống đài thế nào”.

Ở phía Liệt Diễm tông, Thiên Cơ Tử trong mắt tinh mang chợt lóe, cùng Minh Tiêu lão tổ liếc mắt trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Kẻ này có thiên phú luyện đan kinh người, chúng ta không thể sử dụng chi bằng nhân cơ hội này xử lý hắn!”Hai người dù chưa nói câu nào, cũng đã hiểu ý tứ của đối phương.

“Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không nghĩ tới Tiêu Thần tiểu hữu không chỉ có thiên phú luyện đan cao minh, mà còn cực kỳ can đảm. Nhưng Chiến nhi tu vị cao hơn ngươi quá nhiều, trận đấu này quá bất công với ngươi. Chiến nhi, khi giao đấu cùng Tiêu Thần tiểu hữu ngươi chỉ được dùng một nửa tu vị, ra tay cần có chừng mực, không được đả thương người”Minh Tiêu lão tổ đứng dậy, cười nói. Mặc dù đang khích lệ, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Thần hoàn toàn là sát ý, giọng nói càng là hoàn toàn mỉa mai giễu cợt.

“Tôn nhi, tuân mệnh, khi ra tay tất nhiên sẽ có chừng mực”Minh Tiêu Thần Chiến ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, cười đáp.

“Tiêu Thần ngươi cần phải hiểu rõ quyết định của mình, không được hành động theo cảm tính”Dược Đạo Tử trên mặt hiện ra vài phần lo lắng, Lạc Vân Cốc hiện giờ đã mất đi một đệ tử kiệt xuất, nếu như Tiêu Thần cũng bị phế bỏ, loại tổn thất như thế bọn họ cũng không thể chấp nhận.

Tiêu Thần nghe được lời ấy, trong lòng hiện lên vài phần ấm áp, Dược Đạo Tử là thật lòng lo lắng cho hắn, trong lòng hắn tự nhiên hiểu rõ.

"Sư tôn không cần lo lắng, trong lòng đệ tử tự có chừng mực, đợi ta đánh bại người này, rửa sạch xỉ nhục cho Lạc Vân cốc đệ tử sẽ hướng sư tôn giải thích”.

Nói xong, Tiêu Thần xoay người cao giọng nói: “Nếu Minh Tiêu tiền bối công chính như thế, vãn bối xin tạ ơn trước”.

Trong khi nói chuyện, độn quang của hắn đã bay về phía Nghênh Tiên đài.

“Ngươi. Ngươi không nên đồng ý”Cơ Nguyệt Vũ lộ ra vài phần sầu lo, trở tay lấy từ trong túi trữ vật ra một kiện pháp bảo giống như một chiếc khăn lụa của phụ nữ nhét vào trong tay Tiêu Thần, “Ai, bây giờ có nói gì cũng đã trễ, đây là hộ thân pháp bảo của ta miễn cưỡng đạt thượng phẩm linh khí, ngươi cầm lấy nếu có bất lợi lập tức nhận thua, nó có thể giúp ngươi bình an vô sự”.

“Cơ sư tỷ yên tâm, đối phó tên nhóc này đệ còn có vài phần nắm chắc”Tiêu Thần nhìn nàng thật sâu cũng không từ chối đem chiếc khăn tay thu vào túi trữ vật, “Sư tỷ xuống trước đi, trở về khôi phục pháp lực, sư đệ sẽ rất nhanh trở về”.

“Vậy sư đệ hãy cẩn thận, ta đi xuống trước”Bị ánh mắt của Tiêu Thần nhìn thẳng Cơ Nguyệt Vũ nhất thời có chút xấu hổ, trên mặt hiện ra vài phần ngượng ngùng, độn quang chợt lóe đã đi xuống đài.

“Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”Minh Tiêu Thần Chiến vẻ mặt âm trầm, vừa rồi hai người Tiêu Thần thân mật, làm trong lòng hắn cực kỳ đố kỵ, hận không thể đem Tiêu Thần xé ra thành mảnh nhỏ.

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần băng lãnh, cười lạnh nói: “Cần gì phải cuồng vọng như thế, kết quả như thế nào, sau khi động thủ sẽ biết”.

"Hảo! Tiểu tử nhận lấy cái chết!"Minh Tiêu Thần Chiến nghe được lời ấy cực kỳ giận dữ, trán nối gân xanh, từ trong cơ thể phát ra một luồng uy áp cuồng bạo.

"Chậm đã!"Vào thời khắc này, Tiêu Thần không chút hoang mang khoát tay áo quát.

Minh Tiêu Thần Chiến hơi ngừng lại, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Sao thế, hiện tại đã biết sợ rồi à, ta cho ngươi biết dù cho ngươi có cầu xin thế nào ta cũng quyết không bỏ qua ngươi!”.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt quái dị nhìn hắn, cười nhạo nói: “Ta chỉ muốn nhắc ngươi, vừa rồi Minh Tiêu tiền bối chỉ cho phép ngươi dùng một nửa tu vị, giờ chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.