Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 18




Giờ phút này đôi mắt hắn loạn chuyển trên thân mọi người Tiêu gia, cuối cùng dừng lại trên người một thiếu nữ, ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng không chút nào che dấu, đưa ngón tay gầy guộc chỉ nàng cười nói:

- Cạc cạc, cô bé này không tệ a. nếu các ngươi nguyện ý đem nàng dâng cho lão tổ làm tì thiếp, như vậy các ngươi cùng ta sẽ có quan hệ. Hôm nay không những ta sẽ không để cho Ô Gia đụng tới các ngươi, mà nếu như lão tổ cao hứng không chừng còn giúp Tiêu Gia các ngươi, thế nào?

Cô gái bị Trình trưởng lão chỉ đến, bỗng nhiên lảo đảo, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Trình trưởng lão. Cái này… cái này…Ngài có phải nghĩ sai rồi không, Ô Gia ta đã vì ngài mà chuẩn bị ba xử nữ, dung mạo dáng người đều không kém tiểu nha đầu Tiêu gia này chút nào, ngài cũng không thể lâm trận thay đổi a.

Ô Tam mặt biến sắc, vội vàng khom người, thầm thì bên tai Trình trưởng lão.

- Hừ! Lão tổ ta muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, chẳng lẽ còn phải đợi ngươi đến chỉ bảo hay sao!

Trình trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không tốt âm trầm nói:

- Nàng này ta muốn có được, nếu ngươi ngăn cản, ta sẽ không ngại trước tiên đem Ô Gia ngươi xóa tên khỏi Tiêu thành!

Ô Tam Thăng nghe vậy trong lòng run lên, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi, tuy rằng trong lòng không cam lòng, cũng không dám nói nữa, cẩn thận thối lui đến một bên. Hắn lần này bái làm môn hạ kim Thủy tông, may mắn biết được vị Trình trưởng lão này pháp lực cao thâm, hắn dựa vào ba tấc lưỡi không ngớt lời ca tụng hơn nửa còn đem dân tặng ba mỹ nữ, đối phương mới đáp ứng cùng hắn trở về nhà, giải quyết chuyện Tiêu gia. Không nghĩ tới giờ phút này ba biểu muội đã bị lão chiếm thân vậy mà hắn lại lâm trận lật lọng, điều này làm cho Ô Tam trong lòng âm thầm mắng không thôi, nhưng trên mặt cũng không dám có chút dị sắc nào.

- Thế nào, các ngươi có đáp ứng hay không?

Trình trưởng lão thấy cô gái kia sắc mặt trắng bệch, sắc mặt liền tỏ ra âm trầm.

- Sự kiên nhẫn của Lão tổ ta chỉ có hạn, nếu là ngươi tự nguyện thì tốt, nếu không mạnh mẽ ra tay mang nàng này đi, lại đem Tiêu gia hoàn toàn phá huỷ, đối với lão tổ ta mà nói, bất quá cũng chỉ là cái nhấc tay thôi.

- Phụ thân cứu ta, phụ thân cứu ta, ta không muốn làm thị thiếp cho hắn!

Giờ phút này cô gái Tiêu gia kia rốt cục tâm thần bấn loạn, gục xuống trước mặt một trung niên nam tử mặc trường sam đem khóc nức nở.

Tiêu Nhị gia Tiêu Văn da mặt giật giật, đưa tay đem ái nữ giấu sau người, sắc mặt đột nhiên trướng đến đỏ bừng, nhìn Trình trưởng lão hung tợn quát:

- Nữ nhi của ta mới mười bảy tuổi, làm sao có thể gả cho một lão quái vừa già lại vừa xấu như ngươi, ngươi sớm hãy từ bỏ ý định này đi!

- Tốt! Rất tốt!

Trình trưởng lão ánh mắt hoàn toàn tối tăm lại, nhiều tia sát cơ từ trong mắt phát ra, một phiến y sam màu vàng đất bay phất phới, pháp lực ba động trong cơ thể mạnh mẻ phát ra, mọi người trong đại điện nháy mắt liền biến sắc.

- Tiêu gia các ngươi đả muốn diệt vong, lão tổ ta sẽ thành toàn cho các ngươi!

Trình trưởng lão thân hình thấp bé (chính xác thì phãi gọi là lùn tịt luôn cơ), diện mạo xấu xí, cố tình tu hành pháp quyết cần thu thập thật nhiều nguyên âm xử nữ mới có thể tiến triển nhanh chóng được. Người này cực kì háo sắc, nội tâm lại tự ti không thôi, hận nhất là người khác nói về hình dáng bên ngoài của hắn, giờ phút này lời nói của Tiêu Văn không khác gì chạm đến nghịch lân hắn, khiến trong lòng Trình trưởng lão sát khí đại thịnh.

- Mặc dù ngươi là người tu tiên, cũng đừng vọng tưởng lăng nhục Tiêu gia ta!

Vào thời khắc này, Tiêu phụ Tiêu văn sơn đột nhiên tiến lên từng bước, trợn mắt quát.

- Tiêu gia ta tuyệt đối không có hạng người nhát gan yếu đuối, cho dù hôm nay đều bị giết chết, cũng sẽ tuyệt đối không cúi đầu.

- Tứ bá nói không sai, Tiêu gia ta không có bọn hèn nhát!

- Cho dù chết, cũng không thể đem Thải Vân muội muội giao ra, nếu không Tiêu gia ta làm sao còn mặt mũi mà gặp người!

- Quyết cùng lão già kia liều mạng!

Một đám đệ tử trẻ tuổi của Tiêu gia lòng đầy căm phẫn, trong mắt toát ra hừng hực lửa giận, hận không thể đem Trình trưởng lão kia xé thành từng mảnh nhỏ đem cho chó ăn.

Tiêu Văn Đình há miệng, thấy tình cảm của mọi người liền xúc động, cổ nhiệt huyết đả nguội lạnh trong lòng từ lâu, cũng chậm rãi ấm lên, nhìn về bóng lưng Tiêu Văn Sơn, trong mắt lần đầu lộ ra mấy phần kính nể/

- Gặp phải chuyện này vẫn có thể bất ti bất kháng (cuối đầu xiễm nịnh) không hề lùi bước, mình thủy chung là không bằng hắn a.

Trong lòng thầm than một tiếng, Tiêu Văn Đình trong mắt hiện lên mấy phần kiên định tiến lên một bước đứng cùng Tiêu phụ, hai người nhìn nhau một cái, phần ngăn cách trong lòng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì!

- Tiêu gia ta tuyệt đối không có người nhu nhược!

Người chủ sự các phòng của Tiêu gia sắc mặt đỏ bừng, cũng nhất tề tiến lên, cùng hai người đứng thành một hàng.

- Người Tiêu gia tình nguyện chết đi tuyệt đối sẽ không sống cúi đầu!

Cuối cùng là những tiểu bối đứng đầu của Tiêu gia tay nắm vào nhau cùng kêu lên.

Mặc dù không phải là người tu đạo, nhưng trong cơ thể người Tiêu gia giống như có thứ gì đã bị tiêu tán từ lâu, hôm nay lại lần nữa chậm rãi ngưng tụ lại, một cổ đại thế vô hình ở đỉnh đầu mọi người trong nháy mắt ngưng tụ ra, phát ra khí tức, khiến cho Trình trưởng lão cùng người nhà Ô gia nhất thời sắc mặt khẽ biến.

- Không biết sống chết!

Trình trưởng lão đối với trong lòng mình thế nhưng lại sinh ra cảm giác sợ hãi da mặt liền nóng lên, sát cơ trong lòng lại càng cuồng nộ, lạnh giọng nói:

- Hôm nay ta sẽ cho đám người phàm các ngươi biết được thần thông của lão tổ, tuyệt đối không phải là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được, ta sẽ toàn bộ đi tìm chết!

Gầm lên giận dữ, chỉ thấy trong tay hắn đánh ra vô số đạo pháp quyết.

"Đi!"

Trên không trung trong nháy mắt ngưng tụ ra hơn mười quả cầu lửa, tuy rằng chỉ là sơ cấp thần thông, nhưng dùng để đối phó một đám phàm nhân không có nửa điểm tu vi, cũng quá đủ.

- Chết đi!

Đột nhiên phất tay, Trình trưởng lão trong mặt hiện lên vài phần ý cười dữ tợn, hắn thậm chí đã thấy một đám người Tiêu gia dưới đám cầu lửa này chỉ nháy mắt là bị đốt thành từng đoàn tro bụi, từ nay về sau hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.

- Đắc tội lão tổ, bất luận kẻ nào cũng đừng mong có kết cục tốt!

Cả đám người Ô gia lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, chỉ có Ô Tam ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt!

Đám người Tiêu gia giờ phút này vài tên đệ tử đứng đầu, cắn răng nhắm mắt lại. bọn hắn đã tùng kiến thức qua uy lực của Hỏa Cầu Thuật này, nhưng cũng may là không có nhiều đau đớn chỉ trong chớp mắt liền kết thúc tất cả.

Bất quá chờ một lúc, mà tình huống trong ý liệu vẫn chưa phát sinh, lại nghe Trình trưởng lão rống lên một tiếng giận dữ.

- Không biết là vị đạo hữu nào âm thầm ra tay, tại hạ kim Thủy tông Trình Tam Kim, xin đạo hữu không nên nhúng tay vào việc này!

Khi đang nói chuyện, Trình Tam Kim giơ tay ném ra một vật, vật này toàn thân đen nhánh, hình dáng giống như là một khối sắt, tản mát ra một trận ô quang lất phất, bao phủ hắn ở bên trong, đồng thời hắn vỗ trán một cái tế ra linh khí trong cơ thể, mắt nhỏ quay tròn quét qua bốn phía, trong đó tràn đầy ý bất an.

Tuy rằng người âm thầm ra tay vẫn chưa hiện thân, nhưng có thể dễ dàng đem đám Hỏa Cầu Thuật đánh tan, như vậy tu vi hẳn là không kém hắn. Trình Tam Kim trời sanh tính cẩn thận, nếu không thăm dò rõ ràng lai lịch cùng tu vi của đối phươngtuyệt đối không vọng động.

Vào thời khắc này, trước cửa đại điện, xuất hiện một bộ thanh sam, Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, chậm rãi bước vào trong đó.

- Thần nhi, ngươi sao lại trở về?

Tiêu phụ trên mặt lộ ra vài phần sắc vui mừng, lập tức cuống quít nói:

- Thần nhi ngươi mau mau rời đi, Trình Tam Kim này tu vi sâu không lường được, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.