Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 17




Sắc mặt Đoạn Hoa Minh tái nhợt, nhìn bóng lưng phía trước oán hận xì một tiếng khinh miệt, xoay người đi hướng khác. Nửa khắc đồng hồ sau, hắn bay vào trong Dược viên, phất tay mở cấm chế bốn phía, lúc này trên mặt hắn mới lộ ra sự hưng phấn, xòe hai tay ra, trong đó xuất hiện một cái ngọc giản.

" Giờ Tý đêm nay, trong rừng cúc." Thần thức tiến vào, chỉ có tám chữ ngắn ngủi nhưng làm hắn mừng như điên. "Tiêu Thần, lần này xem người thoát chết thế nào!" Đoạn Hoa Minh khẽ vận lực, ngọc giản liền bị bóp vụn, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn xa, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng hóa thành nụ cười dữ tợn.

Cùng lúc đó, một đội đệ tử thủ vệ mang theo sự hâm mộ và kính sợ nhìn đoàn người rời đi. Trong lòng Tiêu Thần hơi kích động vì đã gần một năm chưa được về thăm nhà. Nếu không phải băn khoăn về tốc độ hơi chậm của hơn mười đệ tử Luyện Khí kỳ thì hắn đã sớm tăng tốc bay về Tiêu Thành. Phía sau hắn có hai người, một người chính là người ban đầu ở Điểm Linh Các cho hắn chỗ phế dược viên cho hắn Mã sư huynh. Người này đã trúc cơ thành công trong một năm gần đây, hiện giờ cũng là trưởng lão của tông môn. Người này năm đó đối với hắn cũng cực kỳ khách khí, không vì thân phận ký danh đệ tử của hắn mà đối đãi lạnh nhạt. Cách đối nhân xử thế của người này rất khéo léo, cho nên Tiêu Thần không do dự cho hắn vượt qua dự tuyển, cho hắn đến bảo hộ Tiêu gia. Một người khác là một lão giả râu dài, sắc mặt vàng vọt, thân thể khô gầy, tu vi đã đạt tới trúc cơ trung kỳ đỉnh, một thân pháp thuật cực kỳ tinh thuần.

Xa hơn là là mười tên đệ tử Luyện Khí kỳ của Lạc Vân Cốc, trong đó có Tiêu Lân. Bất quá tu vi quá thấp, thông qua lệnh của Thanh Vân Tử hắn cùng về với Tiêu Thần, xem như là cùng về thăm nhà, mười ngày sau phải cùng Tiêu Thần quay về. Giờ phút này Tiêu Lân đã khôi phục sắc mặt, ánh mắt nhìn về bóng thanh sam phía trước.

- Tiêu Lân sư huynh có phúc khí, có quan hệ với Tiêu sư thúc, ngày sau lo gì không nhanh chóng thăng chức.

- Đúng thế, hiện nay ở tông môn Tiêu sư thúc như mặt trời ban trưa, thiên tư lại cực kỳ, kết kim đan chắc không phải là chuyện khó, có sư thúc quan tâm, huynh không muốn nổi lên cũng khó.

- Tiêu gia Tiêu thành, Lạc Vân Cốc chúng ta che chở, trong vòng ngàn năm thịnh vượng là tất nhiên, tất cả chuyện này đều nhờ Tiêu sư thúc. Sư huynh Tiêu Lân sư huynh có một huynh đệ như vậy thực làm ta hâm mộ a.

- Ngày sau xin sư huynh dìu dắt, nếu có cơ hội thì nói tốt dùm vài câu với Tiêu sư thúc, ta sẽ vô cùng cảm kích.

Tiêu Lân hốt hoảng, chẳng bao lâu trước đây, hắn còn bị người ta lăng nhục là ký danh đệ tử, hiện giờ lại có địa vị này, được đám đệ tử chân truyền nịnh nọt, cam tâm tình nguyện hô một tiếng sư huynh, hai tiếng sư huynh. Ánh mắt lóe lên, hắn nhìn về phía bóng người mặc thanh sam phía trước, trong mắt cũng thêm vài ý thân cận. Đám người này tu vi thấp nhất là Tiêu Lân, luyện khí kỳ tầng 2, so với lần về nhà lúc trước của Tiêu Thần nhanh hơn nhiều. Tuy rằng Lạc Vân Cốc cách Tiêu thành gần năm nghìn dặm, nhưng trải qua ba canh giờ phi hành, cũng đã thấy phía xa xa. Càng tới gần, khung cảnh quê hương hiện ra càng làm cho Tiêu Thần nóng lòng muốn thuấn di đến trước mặt cha mẹ.

- Một năm không gặp, không biết cha mẹ tại Tiêu gia có bình an không?

Lòng hắn thầm than, mặt hiện lên sự nôn nóng. Vào lúc này, ánh mắt Mã sư huynh phía sau chớp chớp lên, lập tức cười nói;

- Tiêu trưởng lão nhớ đến thân nhân cũng là chuyện đương nhiên, nơi này cách Tiêu Thành cũng không xa, không bằng Tiêu trưởng lão đi trước một bước, cũng là sai người an bài cho chúng ta một chỗ ở, đỡ sau này luống cuống chân tay, khiến người chê cười.

- Như thế cũng tốt! - Ánh mắt Tiêu Thần ánh lên sự vui mừng, nghe vậy liên tục gật đầu:

- Hai vị trưởng lão dẫn dắt đệ tử, Tiêu Thần đi trước một bước.

Nói xong độn quang chợt lóe, tốc độ bạo tăng mấy lần, chớp mắt đã hóa thành điểm sáng nhỏ xa xa.

- Ồ,!!!! Tiêu trưởng lão quả nhiên là thâm tàng bất lộ, độn tốc như thế chỉ sợ trừ tu sĩ Kim Đan, còn cảnh giới Trúc Cơ không ai bì được với hắn!

Mã sư huynh lộ vẻ hoảng sợ, cứng ngắc nửa ngày mới cười khổ nói.

- Độn tốc như thế quả thật làm người khác khiếp sợ. Lão giả khô gầy cũng kinh hãi nói, lúc này mới gật đầu, nhưng mà tâm tính xúc động còn kém ta một bậc.

- Tôn trưởng lão chẳng lẽ đã quên Tiêu trưởng lão bất quá chỉ mới nhập một hơn một năm, đến nay vẫn dưới hai mươi. - Mã Trưởng lão nói, kèm theo một chút chua sót, chậm rãi lắc đầu. Tôn trưởng lão nghe vậy trên mặt cũng nghệch ra, lúc này mới nhớ tốc độ tu luyện của Tiêu Thần cũng thuộc loại nghịch thiên, cũng liên tục cười khổ, trong lòng cảm thán không thôi.

- Tiêu Thành, ta đã về!

Một bóng áo xanh dừng trên không ở Tiêu Thành, độn quang thu liễm, một gã thanh niên tuấn tú hiện ra, ánh mắt dừng lại ở đại viện Tiêu gia, ánh mắt lộ ra vài phần cảm khái. Nhưng vào thời khắc này, hắn biến sắc, mặt sầm lại, một cỗ sát khí lạnh lẽo bùng nổ, trên người độn quang chợt lóe, trực tiếp hướng xuống phía dưới.

Đại điện Tiêu gia, có hai nhóm người đang gươm tuốt, nỏ giương, một đám đệ tử Tiêu gia đang bừng bừng lửa giận, hậm hực, trong đó ẩn hiện vài phần kinh sợ.

- Ô Tam Thăng, hôm nay Ô gia ngươi tìm đến cửa, đợi huynh đệ Tiêu Lân, Tiêu Thần trở về, Ô gia các ngươi sẽ trả giá đắt!

Tiêu Văn Đình thở dốc, sắc mặt vàng như nến, khóe miệng lộ ra vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Phía đối diện là một gã hai mươi mấy tuổi, khóe miệng lộ ra vẻ âm độc, nghe vậy càng nhếch mép, lộ thêm vào phần khinh miệt.

- Bất quá chỉ là hai gã ký danh đệ tử, cho dù Lạc Vân Cốc thế lớn, cũng sẽ không để ý đến sự sống chết của hai tên ký danh đệ tử ! Gia chủ Tiêu gia còn không biết, ta đã bái thành môn hạ của Kim Thủy Tông, là chân truyền đệ tử, con đường tu chân thênh thanh, cao hơn không biết bao nhiêu với hai tên ký danh đệ tử. Hiện tại ngươi lấy bọn chúng dọa ra, thực buồn cười!

- Cái gì, ngươi cũng đã bái nhập tông môn tu chân, còn trở thành chân truyền đệ tử!

Tiêu Văn Đình nghe vậy biến sắc, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Ô Tam Thăng nghe vậy đắc ý cười, nghiêng người nhường một lão giả xuất hiện, trên mặt hiện lên sự kính sợ, cười lạnh nói:

- Vị này là Trình trưởng lão của Kim Thủy Tông ta, bọn ngươi thức thời đem thị trường khu nam và khu bắc giao cho ta, Ô gia ta cũng có thể lưu tình, cho các ngươi một con đường sống. Nếu không để Trình trưởng lão ra tay, trong nháy mắt có thể đem bọn phàm tục các ngươi giết chết.

Trình trưởng lão kia mặt ngựa, chòm râu dê dài, thô kệch xấu xí đến cực điểm. Hắn nghe vậy nhướng đôi mắt híp lên thập phần đắc ý, trong lòng khẽ động, một cỗ pháp lực dao động truyền ra, đúng là miễn cưỡng đạt trúc cơ sơ kỳ, hẳn là mới đột phá không lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.