Độc Nhất Vô Nhị Hôn Quyền: Tổng Giám Đốc Ngươi Thật Đúng Là Không Khách Khí

Chương 10




Bên trong thung lũng Dược Viên, Tiêu Thần đang khoanh chân ngồi. Lúc nãy hắn cự tuyệt ý tứ của Dược Đường muốn đổi lại cho hắn một chỗ thượng phẩm để tu luyện trong Dược Viên. Bắt đầu từ cái kinh hỉ đến độ điên cuồng của hai lão già này xông tới chỗ hắn đang đứng. Hiện giờ nghĩ lại mà trong lòng vẫn thấy sợ không thôi. Hỉ nộ ái ố của Kim Đan tu sĩ quả thật không giống người thường, rất điên cuồng a.

- Tỷ tỷ, đây là chuyện gì? Rõ ràng ta không phải là tu sĩ có ẩn linh căn, vì cái gì mà chưởng môn chân nhân cùng sư tôn lại như thế?

Tiêu Thần trong lòng khẽ động, không nhịn được dùng thần thức lên tiếng hỏi.

- Ha ha ha ha, cười chết ta. Thực sự là quá tốt.

Ngu Cơ hai mắt tỏa sang rời khỏi thân thể của Tiêu Thần cười ngặt nghẽo. Thân hình phong tình không chỉ khiến Tiêu Thần trố mắt mà còn khiến hắn đỏ bừng mặt.

- Hai lão này chính mình không có kiến thức lại đem pháp châu kia ra thí nghiệp. Viên pháp châu kia đích xác là có thể kiểm tra linh căn thể chất trong cơ thể một tu sĩ. Nhưng trong cơ thể ngươi vốn không có linh căn cho nên cho dù có đưa vào đó nhiều pháp lực hơn nữa thì viên pháp châu đó sẽ cũng không có một điểm biến hóa. Không nghĩ tới hai lão già này lại coi ngươi là tu sĩ có ẩn linh căn. Ha ha ha, chuyện này thực sự là điều buồn cười nhất mà ta đã từng gặp.

Tiêu Thần:

- ….

Cười khổ một tiếng. Hắn thực sự không nghĩ tới nguyên nhân lại như thế. Tiêu Thần lắc đầu, nhưng chung quy tâm sự trong lòng rút cục cũng thả lỏng xuống. Dù sao trước mắt hắn phải cẩn thận che dấu tu vi. Sau này mang danh tu sĩ có ẩn linh căn hàng đầu này, quang minh chính đại đi ra ngoài cũng không sợ bị người khác hoài nghi.

Lúc trước Thanh Vân Tử cùng Dược Đường nhận định hắn có ẩn linh căn thì đối với chuyện hắn trong ngắn ngủi có một năm mà có thể đạt tới luyện đan tam phẩm đỉnh phong là điều hiển nhiên. Dù sao với hiểu biết của hắn thì ẩn linh căn của tu sĩ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người như thế có chút nghịch thiên thì cũng hoàn toàn có thể lý giải được. Như thể cũng giảm bớt được một phen Tiêu Thần phải giả ngây giả ngô giải thích. Còn chuyện Tiêu Thần vẫn không cách nào tiến tới Trúc Cơ, hai người tận lực suy tư nửa ngày, lại lôi kéo Tiêu Thần làm đủ loại kiểm tra thượng vàng hạ cám. Cuối cùng lại không đưa ra một kết luận nào. Tiêu Thần tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng ôm hi vọng quá lớn. Ngược lại, hắn lại có chút thản nhiên. Nhưng hai lão đầu này sắc mặt lại âm trầm, nghiến răng nghiến lợi. Dù sao thì đối với bọn hắn, Tiêu Thần chính là hi vọng trong tương lai của Lạc Vân cốc. Chẳng lẽ bọn hắn lại trơ mắt đứng nhìn đệ tử có ẩn linh căn ngàn năm khó gặp tu vi bị giữ lại ở cảnh giới Luyện Khí kỳ? Điều đó tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!

Vào thời điểm Tiêu Thần chạy trốn. Sau lưng vẫn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của hai lão đầu, cùng âm thanh giở điển tịch của hai người. Tuyệt đối không thể bỏ qua phương pháp giúp cảnh giới Tiêu Thần tăng lên Trúc Cơ.

Tiêu Thần nghĩ đến đây, khóe miệng lộ ra nụ cười có chút tiếu ý. Mượn lực lượng tông môn để tìm kiếm Trúc Cơ phương pháp thì so với hắn tự thân vận động hơn nhau nhiều lắm.

- Chỉ còn mười ngày nữa là tới lần thứ hai phải trở về quê hương. Một năm không gặp, không biết cha mẹ có khỏe hay không?

Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ tưởng niệm, sau đó mới than nhẹ một tiếng. Chân bước trên con đường tu đạo, không thể phụng dưỡng cha mẹ lâu dài. Tiêu Thần cũng không phải loại người cổ hủ. Cha mẹ song thân có bình an chính là vì hắn là tu sĩ của Lạc Vân cốc. Chỉ cần hắn có tu vi càng cao thì hai vị lão nhân gia tự nhiên có thể bình an cả đời.

- Phụ thân chân không tốt. Trời mưa thường xuyên bị đau nhức không thôi. Mẫu thân lớn tuổi, trên đầu đã hai thứ tóc. Bất quá hiện giờ ta không còn là tên đệ tử kí danh nho nhỏ nữa. Lần này trở về có thể giúp cha mẹ an dưỡng tuổi già thật tốt. Giúp lão nhị kéo dài tuổi thọ.

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần chờ mong. Đợi cho tâm thần yên tĩnh trở lại, lúc này mới lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc. Bình ngọc này so với bàn tay nhỏ hơn một chút, bên trên của nó có dán vài đạo bùa chú phong ấn. Trên mặt hắn hiện lên vẻ cẩn trọng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Đem tấm bùa kia bóc đi. Tức thì một cỗ hắc khí từ miệng bình chậm rãi phát ra.

Tiêu Thần trong lòng run sợ. Bên trong này chính là hỗn hợp của các loại thú, kỳ độc vô cùng. Cho dù có không luyện hóa thành bách độc đan, không cẩn thận đụng phải nó thì sợ rằng tay chân cũng phải bị thương một phen. Nếu hắn không được Ngu Cơ truyền cho pháp quyết thì sợ rằng hắn có gan đến mấy cũng không dám trực tiếp đem bùa phong ấn bóc xuống.

- Luyện!

Tiêu Thần trong lòng khẽ quát một tiếng, chỉ một ngón tay. Chỉ thấy hắc khí trong nháy mắt ngưng tụ lại một chỗ. Sau đó lập tức điên cuồng xoay quanh rồi tỏa ra. Dường như có một cỗ lực lượng vô hình đang mạnh mẽ trói buộc nó trong một vòng tròn.

Sắc mặt Tiêu Thần cẩn trọng, đem bình ngọc trong tay ném đi. Cùng lúc đó hắn tiện tay đánh ra một đạo kiếm khí bằng pháp lực chấn vỡ bình ngọc. Tức thì nọc độc của các loại thú giống như trẻ con dắt tay nhau đến trước mặt hắn. Luồng hắc khí lúc trước đúng ra từ nọc độc bên trong phát tán ra. Tiêu Thần không dám có chút khinh thường, đem phương pháp luyện chế hồi tưởng trong đầu một lần. Xác định không có chỗ nào quên, lúc đó mới huy vũ hai tay, đem từng đạo pháp quyết chứa linh lực đánh vào trong đó.

Nọc độc của các loại thú đang điên cuồng giống như nước sôi, hắc khí vô tận từ trung tâm điên cuồng phát tán ra. Ở trên đầu Tiêu Thần hình thành một hình tròn giống như đám mây đen nhỏ.

Theo từng đạo pháp quyết đánh vào, chỉ thấy thể tích của khối nọc độc càng ngày càng nhỏ lại dần. Cuối cùng hóa thành một viên hắc khí tròn. Trong lúc hắc khí đang điên cuồng quang. Dần dần tách rời nhau ra như là không tồn tại. Nhưng mỗi một khối nhỏ đó lại sợi tơ đen nối chúng với nhau.

- Độc thú ngưng đan!

Tiêu Thần trong miệng tiếp tục quát một tiếng, tốc độ đánh ra pháp quyết bỗng nhanh hơn.

Vào thời khắc này chỉ thấy bên kia mấy đoàn hắc khí lớn nhỏ bỗng nhiên bị bốc lên dữ dội. Bất quá ngay sau đó cả đoàn hòa thành một con quái điểu Thất Thải Ban Lan( Bảy Màu). Một đôi mắt xanh rờn có linh tính, nhìn mắt có vẻ âm tàn, giả dối. Vừa mới xuất hiện liền hú lên một tiếng quái dị rồi giương cánh muốn bay đi. Nhưng hình như nó cảm nhận được một đạo cấm chú nào đó, tuy rằng nó đang giãy dụa kịch liệt không ngừng nhưng lại vô phương không thể đào thoát.

Theo bộ dáng con quái thứ nhất mà suy ra, từng đoàn hắc khí lần lượt bắt đầu quay cuồng, thú rống chim hót, chính là một đoàn quái thú hung hãn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lại có thể ngưng kết ra vài chục con độc thú có hình thể vài linh tính.

Giờ phút này sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt. Việc luyện chế bách độc đan quả thực không dễ dàng. Nếu thần thức của hắn không đạt tới thần thức của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì chỉ sợ không đem đông đảo bọn độc thú ngưng hình này mạnh mẽ trói buộc. Tay hắn đặt lên trên bề mặt túi trữ vật sau đó lấy ra vài viên đan dược ăn vào, sắc mặt hắn lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

- Còn lại sau cùng đều là đại gia hỏa. Ngàn vạn lần không thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Tiêu Thần tự mình nói thầm một câu. Sau đó hắn hít sâu một hơi. Pháp quyết trong tay nhất thời biến đổi, tuy rằng tốc độ có chậm lại. Nhưng mỗi một cái đều tiêu hao pháp lực, thần thức tiêu hao so với lúc trước không biết hơn lúc trước bao nhiêu lần.

Sau khi đánh ra đạo pháp quyết này, tức thì trên không gian hóa thành từng mảnh ký hiệu đen lớn nhỏ. Bên trên ký hiệu ánh sáng nhàn nhạt chợt hiện lên, có vẻ không tầm thường chút nào. Mà theo từng đạo ký hiệu đánh vào, nhưng mà thủy chung đoàn hắc khí cự đại không có nửa điểm biến hóa bắt đầu kịch liệt quay cuồng giãy giụa. Từng đạo âm thanh buồn bực từ giữa không ngừng truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.