Độc Nhất Chuyên Sủng

Chương 13




Dương Tuấn Vũ trợn mắt, đây quá giống giết người cướp của đi. Lại còn tổng kết thành quả nữa chứ.

Trong túi đồ mà Alethea đổ ra có chai lọ đủ cả, à, là đủ các thứ thập cẩm, từ quần áo, giày dép, kiếm, khiên, dây chuyền, nhẫn,…

Leo thấy hắn trợn mắt, sau đó là bĩu môi khinh bỉ thì vỗ vai lắc đầu cười:

- Người anh em đừng nghĩ mấy thứ này là vô dụng. Chúng đều có tác dụng nhất định đó, chứ cậu nghĩ chúng tôi nghèo đến điên rồi nên mới lục tìm mấy cái thứ rẻ mạt cũng lột sạch? 

Để minh chứng cho lời nói của mình, Leo cầm một thứ nhìn có vẻ rẻ rách nhất: một chiếc áo hơi nát. 

Dương Tuấn Vũ và Elise căng mắt lên nhìn, Leo nhếch mép sau đó xé toạc chiếc áo choàng đen rách ra, bên trong lộ ra một chiếc áo mỏng, các sợi làm bằng một loại vật liệu đặc biệt được bện với nhau tạo thành một tấm áo giáp.

Triệu Cơ quét qua, cô vui mừng nói:

- Đây là loại giáp chuyên dụng với tay nghề rất tốt. Đồng thời nó cũng dùng loại vật liệu rất mới, tất nhiên là so với thời điểm hiện tại.

Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên, hắn hỏi:

- Là loại vật liệu gì vậy? Nhìn có vẻ không giống hợp kim.

- Đúng vậy, loại vật liệu này được kết hợp từ hydrogel (được dùng trong kính áp tròng hay đồ chơi thạch dẻo) và sợi thủy tinh.

Nó được một nhóm chuyên gia Đại học Hokkaido, Nhật Bản, đã mất ba năm nghiên cứu và chế tạo. Họ gọi chúng là “siêu vật liệu”. 

“Siêu vật liệu” này có hình dạng giống miếng băng gạc nhưng đạt độ bền chắc gấp 5 lần thép carbon, gấp 100 lần so với hydrogel và 25 lần so với sợi thủy tinh nếu chỉ dùng đơn lẻ.

Sự kết hợp đặc biệt trong thành phần cấu tạo giúp tối đa hóa tính đàn hồi của vật liệu. 

Nó có thể được sử dụng để tạo ra vật liệu sinh học mới, như cơ quan nhân tạo (khí phế quản, sụn, dây chằng, khớp … hay bộ phận giả (chân tay giả), có thể chịu được các tác động và sự hao mòn hàng ngày rất tốt.

Ngoài vật liệu sinh học, nó sẽ được ưa chuộng trong sản xuất quần áo thể thao, mũ bảo hiểm, áo chống đạn. Và chiếc áo trên tay Leo chính là áp dụng loại vật liệu mới nhất này.

- Ồ. Không ngờ một đồ chơi rơi ra từ quái cũng có giá trị ghê.

- Anh nghĩ đây là chơi game, săn boss, kiếm đồ và được cộng exp lên cấp sao?

- Ừm, cũng đại khái thế mà.

- Em chịu anh rồi, đúng là cái gì anh cũng có thể nghĩ ra.

Tiếp đến là nhóm Ryder và cả Doris cũng báo cáo tình hình trận chiến, sau đó hai người ném ra một đống vật phẩm, đến cả Dương Tuấn Vũ cũng chẳng biết cô nàng Vampire này đã thu thập từ lúc nào.

Cả một đống lớn, nhưng mọi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chiếc lưỡi hái của quỷ Bruckly, có lẽ đây là một thứ tà ma và có sức mạnh kinh khủng nhất. Mọi người dđều nhất chí giao lại cho Ryder để anh ta mang về tẩy lễ ở Vương cung thánh đường Thánh Phêrô (Basilica di San Pietro) - là một trong bốn nhà thờ lớn nhất ở Vatican, nơi Ryder phục vụ.

Cuối cùng cũng đến tiết mục tổng kết thành quả và chia chác, Raymond nói:

- Lần này có biến cố đột xuất ở nhóm Doris, không ai ngờ được tên Stocker này lại trộm được một thứ nguy hiểm như vậy, nhưng Dương Tuấn Vũ và Elise đã xử lý rất tốt. Đặc biệt là em – Elise, em đã khiến mọi người bất ngờ vì cách xử lý tình huống. 

Vân Tú cười ngượng ngùng, ánh mắt nhìn sang phía Dương Tuấn Vũ, nhận được ánh mắt tán thưởng và động viên của hắn thì cô cũng thở ra một hơi, lần này đúng là trong cái rủi có cái may, nhờ anh giận mà cô hiểu ra được nhiều vấn đề.

Doris khoác vai cô cười nói:

- Em làm tốt lắm, nếu không có em chắc chắn chúng ta sẽ không đơn giản tiêu diệt được tên Bruckly đó. Ngược lại, tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ chẳng đùa.

Elise gật đầu:

- Vâng. Cũng nhờ vào tất cả mọi người đã phối hợp tốt với nhau. Em nghĩ chiến thắng lần này chính là của cả nhóm cứ không thuộc về riêng ai. 

Raymond tung tung con dao găm, hắn cười:

- Tốt rồi. Đến lúc chia chác thành quả rồi. Lần này có hai thành viên mới, hai người được phép chọn trước. Mỗi người được 2 món đồ bất kỳ.

Dương Tuấn Vũ nhìn qua tất cả một lượt, hắn cũng chẳng khách sáo làm gì. Chiếc đầu tiên hắn lấy là chiếc áo chất liệu đặc biệt kia. 

Vân Tú sờ sờ mó mó mỗi thứ một ít, cô nàng đặc biệt thích những chiếc dao nhỏ, hoặc các mặt dây chuyền. Vì vậy không quá bất ngờ khi cô chọn cho mình một viên đá saphia cỡ ngón cái rất sáng, xanh, trong vắt và một con dao nhìn khá cổ, nhưng được trang trí điêu khắc tỉ mỉ,trên đó là hình một con nhện đốm xanh.

Nhìn Vân Tú đeo sợi dây chuyền cùng dắt con dao nhỏ bên hông, mọi người đều sáng mắt lên.

Doris vừa khen ngợi, vừa ghen tị:

- Em đúng là biết nhìn đồ, hai thứ tốt nhất em đều chọn mất rồi.

Vân Tú ngượng ngùng, cô đang định tháo ra thì Doris cười:

- Chị chỉ trêu vậy thôi, những thứ này vốn rất hợp với em mà. Nếu chị có đeo lên cũng không đẹp như vậy được.

Leo vỗ vai Dương Tuấn Vũ:

- Chậc chậc, cậu thật là có phúc đấy. Có một cô bạn gái vừa xinh đẹp, vừa thông minh như vậy. Người phương Đông các cậu thường gọi cái gì mà: Tu mấy kiếp … cái gì mà … 

Doris gõ đầu hắn:

- Là tu mấy kiếp mới có phúc yêu được một người như vậy. Đã không biết thì yên lặng, còn bày đặt văn vẻ. 

Leo ôm đầu, thở dài nhún vai làm mọi người cười ha hả.

Dương Tuấn Vũ mỉm cười lắc đầu, hắn yên lặng tiếng tục ăn gian như Triệu Cơ phân tích qua các món đồ. Hắn được chọn trước tội gì mà không tiện tay lấy đi những thứ tốt nhất chứ? Người không vì mình trời chu đất diệt, dù thế nào cũng phải kiếm lợi cho bản thân trước.

Triệu Cơ cũng đang phân vân:

- Hiện tại có một chiếc bông tai có một nguồn năng lượng hơi kỳ lạ, và một đôi giày có thể hỗ trợ cho anh tăng thêm gần gấp đôi tốc độ di chuyển. 

- Chiếc bông tai đó chỉ có lẻ loi một chiếc, liệu có ý nghĩa gì không? Năng lượng cấp độ gì em?

- Thực ra nó cũng không phải là năng lượng, chỉ là có dấu vết từng tồn tại năng lượng thôi. Số còn sót lại chỉ là mức F-, mức nhỏ nhất.

- Ồ, nếu đã không có nhiều giá trị thì cứ lấy đôi giày đi, tăng gần gấp đôi tốc độ hiện tại sẽ giúp anh rất nhiều trong chiến đấu, đặc biệt là những tình huống bất ngờ như hôm nay. 

- Vâng. Em cũng nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Dương Tuấn Vũ từng bước đi đến cái núi nhỏ chất đồ. 

Đôi giày chỉ hở ra một chút, nó bị lấp bởi nhiều thứ khác. Dương Tuấn vũ nhẹ nhàng chuyển từng món đồ sang bên cạnh. Cuối cùng đôi giày màu trắng- xanh lộ ra, nó còn khá mới và đẹp, mọi người cũng ồ lên. Ai cũng nghĩ hắn sẽ lấy đôi giày này, cả Dương Tuấn Vũ cũng nghĩ vậy, nhưng khi nhấc đôi giày lên, một chiếc bông tai rơi ra, đây chính là chiếc bông tai khi nãy mà Triệu Cơ đã nói đến.

Hắn nhìn lướt qua, định quay đi nhưng đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào nó. 

Dương Tuấn Vũ vội đặt đôi giày xuống, hai tay nhẹ nhàng cầm chiếc bông tai màu trắng bé bằng đầu ngón tay trỏ lên. 

Chiếc bông tai hình một con ốc nhỏ, được khắc lên vỏ những gợn sóng lăn tăn. Điều này cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa với hắn, mà cái hắn đang sửng sốt, bao nhiêu ký ức lại ùa về chính là khi hắn nhận ra vật liệu làm chiếc bông tai này chính là viên đá thất thải – của Lambor Jackson (Chuyên gia làm đồ trang sức nổi tiếng trên thế giới), chính là chất liệu làm lên mặt dây chuyền mà hắn đã mua ở Paris để tặng Diệp Minh Châu. 

Khi Dương Tuấn Vũ chạm vào nó, một chút ánh sáng rất nhỏ lóe lên, lần này hắn vẫn không đủ tinh tế để nhận ra, lần trước cũng có hiện tượng như vậy. Chỉ khác là lúc đó Triệu Cơ đang trong quá trình sạc điện – hấp thu năng lượng từ trái tim Apollo, còn lần này cô đang có mặt. 

Triệu Cơ luôn theo dõi phản ứng và cảm xúc của Dương Tuấn Vũ. Ngay khi thấy hắn nhìn mặt bông tai này một cách khác thường, cô đã luôn quét và phân tích viên đá này. Tới khi nó đột nhiên sáng lóe lên cực nhanh, Triệu Cơ vẫn kịp thời bắt được một chút gì đó, cô nói: 

- Viên đá này có ý nghĩa gì mà anh nhìn chăm chú vậy? Cảm xúc của anh cũng thật lạ, bồi hồi, nhớ nhung, đau đớn? Sao vậy? Ừm, em vừa nhận ra một chút gì đó kích thích làm viên đá này lóe lên, mức năng lượng của nó đột nhiên lại tăng lên F (lúc trước là F-).

- À. Là anh nhớ tới viên đá mà anh đã tặng Minh Châu, nó cũng có màu sắc, chất liệu giống y như thế này. Khoan, em nói nó có khả năng hấp thu năng lượng để tăng sức mạnh sao?

- Cũng chưa thể khẳng định rõ ràng, nhưng đến hiện tại nhiều khả năng là như vậy. 

- Anh đang nghĩ … liệu … liệu em có thể dựa theo viên đá này để dò xét, tìm kiếm những mảnh vỡ, những mặt đá thất thải còn lại không?

- Cái này… Nếu nó có thể tăng thêm sức mạnh, khả năng sẽ làm được. Vì nếu chúng từ một viên đá lớn ban đầu vỡ ra thì trong chúng sẽ có những mối liên kết nhất định. Tuy vậy, thường những mối liên kết này rất yếu ớt, chỉ cách nhau vài chục mét, thậm chí vài mét đã mất tín hiệu. May mắn là viên đá này có vẻ có khả năng tích trữ năng lượng, nói như vậy các mảnh khác của nó cũng có chức năng tương tự. Chỉ cần “nuôi” nó đủ lớn, đủ mạnh thì nó sẽ lại có tín hiệu kết nối với nhau.

- Vậy làm gì để nó tăng sức mạnh?

- Nếu một lúc truyền năng lượng ồ ạt mà nó không đáp ứng thì anh đành phải mỗi ngày, mỗi giờ truyền cho nó một ít. Và tốt nhất anh cứ mang theo bên mình, như vậy nó cũng có thể hấp thu nguồn năng lượng khi anh tập luyện, hoạt động sinh hoạt hàng ngày tỏa ra.

Dương Tuấn Vũ nắm chặt chiếc bông tai, hắn đang định lấy ra một chiếc dây chuyền bạc để xâu nó đeo lên cổ nhưng một bàn tay trắng nõn, thon dài chìa ra trước mặt:

- Anh có thể lấy thứ khác được không? Tôi rất muốn chiếc bông tai này.

Selena hơi ngượng ngùng lên tiếng, tuy vậy ánh mắt cô lại vừa thành khẩn vừa kiên định.

Dương Tuấn Vũ nhẹ nhàng từ chối:

- Xin lỗi, tôi rất muốn sở hữu nó. Vì thế tôi không thể nhường cho cô được.

- Anh … Đối với anh nó không nhiều ý nghĩa nhưng đối với tôi nó rất có giá trị, có một sộ chuyện tôi muốn biết, và viên đá này có khả năng giúp tôi hiểu được. Anh có thể chọn thứ khác được không?

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Không. Dù cô có đổi thứ gì tôi cũng không cần. Nói như vậy cô đã hiểu rồi chứ?

- Anh … Nó rất quan trọng với tôi mà.

- Xin lỗi cô. Nó cũng rất rất quan trọng với tôi.

Katherine định nói thêm nhưng Flora cản lại:

- Được rồi. Nếu đã cho cậu ấy quyền tự do chọn lựa thì nên giữ lời. Viên đá đó rất đẹp nhưng chắc 

cũng không chỉ có một. Nếu em gái bé nhỏ đã thích thì chị và mọi người sẽ tìm cách sưu tầm cho em. 

- Em …

- Mọi chuyện quyết định như vậy đi. Selena, em đừng gây khó dễ cho cậu ấy nữa. Có lẽ thứ đó đúng là có ý nghĩa với cậu ta thật, như vậy em cũng không nên nghĩ rằng chỉ mình em mới cần nó. Nếu cả hai đồng ý thì có thể cho nhau xem mà, đâu nhất thiết em cứ phải như thế.

Raymond gõ gõ ngón tay giảng hòa. Cái chuyện tranh giành này thì mọi người thi thoảng cũng gặp. 

Katherine cắn môi trừng mắt nhìn hắn. Cô đang nghĩ nghĩ gì đó.

Dương Tuấn Vũ bĩu môi:

- Cô đừng nghĩ mình mạnh mẽ hơn tôi nên muốn giở trò cướp lại. Cẩn thận là mất cả chì lẫn chài đấy.

Nghe hắn nói thế, Katherine nhớ lại chuyện sáng hôm nay, cô nghiến răng nghiến lợi, sau đó hừ một tiếng quay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.