Độc Mị Bát Hoàng Tử

Chương 17




Những các trước không đề cập tới, chỉ nói trên lịch sử Lưu Cẩn đền tội, đó là trúng kế của Dương Nhất Thanh, chỉ dựa vào điểm này, Tần Kham liền cảm thấy hắn và Dương Nhất Thanh lần đầu gặp mà giống như Bá Nhan gặp Tử Kỳ, mặc dù không đến mức khoa trương cùng tấu cao sơn lưu thủy, ít nhất cũng nên khách khí một chút, đừng để bị hắn bới móc, để tránh tương lai tương lai khi tính kế Lưu Cẩn thuận tiện tính kể luôn cả Tần Kham thì chết mẹ.

Tần Kham quan sát Dương Nhất Thanh, đồng thời Dương Nhất Thanh cũng rất hiếu kỳ quan sát Tần Kham.

Đối với đại danh của Tần Kham, Dương Nhất Thanh mặc dù đang ở biên trấn, nhưng cũng như sấm bên tai. Cả triều đều truyền người này là gian thần lớn nhất triều Chính Đức, nhưng sau khi gặp mặt nhìn tướng mạo và cách nói năng, rõ ràng là bộ dạng quân tử nho nhã lễ độ, thấy thế nào cũng không giống gian nịnh.

Dương Nhất Thanh sau khi ngây ra một lúc thì đáp lễ Tần Kham, nói: "Tuyên phủ Trương Tổng binh đang tuần tra Trường Thành nên không có trong thành, hạ quan vừa hay ở Tuyên phủ nhận được cấp tín của đại nhân, thế là tiếp quản binh quyền Tuyên phủ vội vàng tới hộ giá, binh quyền không có việc nhỏ, ngày sau triều đình hỏi đến, xin khâm sai đại nhân phân trần cho hạ quan."

"Đó là tất nhiên, đa tạ Dương đại nhân trượng nghĩa viện thủ, hạ quan nhớ ơn."

Dương Nhất Thanh liền nói không dám, lập tức vẻ mặt nghiêm túc: "Quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo quả thực cử binh làm loạn sao? Việc này không phải là nhỏ, hạ quan thân là tả phó Đô Ngự Sử, phải hỏi cho rõ."

Tần Kham gật đầu, nói: "Lý Cảo quả thật cử binh làm loạn, chính đang ở ngoài năm dặm đối chọi với quân ta, hành động này không chỉ là làm loạn, dĩ nhiên đã giống như mưu phản, Dương đại nhân chỉ cần nhìn thử, liền có thể thấy được doanh trại quân đội của Lý Cảo."

Nói xong Tần Kham kể rõ lại chuyện Lý Cảo dụ hơn ba trăm người của Đóa Nhan Vệ tới để giết, cũng giết dân chúng biên trấn để giả công dấu.

Dương Nhất Thanh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo vẻ mặt dần dần phẫn nộ, cuối cùng tức giận đến vỗ bàn đứng lên.

" Ác tặc này đáng chết." Dương Nhất Thanh giận dữ nói.

Tần Kham cười nói: "Bản quan rời kinh tuần tra Liêu Đông, chính là để lấy mạng của hắn."

Dương Nhất Thanh nói: "Lúc này chúng ta vương sư áp cảnh, khâm sai đại nhân định lấy mạng hắn như thế nào?"

Nhắc tới việc này Tần Kham lập tức tinh thần chấn động, chỉ vào mười mấy cái cái hộp đen trên bàn rồi nhiệt tình giới thiệu: "Nào nào, Dương đại nhân, làm quen một chút với mười tám đời tổ tông của Lý gia đi, ai nấy bộ dạng tròn tròn đáng yêu lắm."

Những cái hộp tròn quả thật đáng yêu, xếp thành hàng trên bàn trông rất vi mắt.

Dương Nhất Thanh sắc mặt lại dần dần xám ngắt, trợn mắt kinh ngạc nhìn hộp tế, mãi lâu sau không nói gì.

Tần Kham tự biết cách làm này quả thật có chút thất đức, lại vội vàng bổ sung: "Chuyện này không phải ta làm, là một tên thủ hạ không ra gì của ta gây nên, ta đã trách phạt hắn rất nặng rồi."

Dương Nhất Thanh ngây người một lúc rồi lắc đầu cười khổ: "Tần đại nhân, ngươi định dùng chúng làm gì?"

Quả thật là quân tử, chuyện đào mộ tổ nhà người ta lên nghiêm trọng như vậy mà Dương Nhất Thanh nửa câu nặng lời cũng không nói.

"Tất nhiên dùng để đối phó Lý Cảo."

"Vương sư (quân đội của vua) đường đường chính chính mà đánh không tốt hơn sao?"

"Dương đại nhân, ngươi và ta lần đầu gặp nhau, có lẽ ngươi không hiểu ta rồi, ta trước giờ không phải là người đường đường chính chính, vả lại, đào cũng đào rồi, thôi thì cũng phải mời các tổ tông làm chút chuyện rồi mới về lại mồ mả chứ."

Trống trận ầm ầm rền vang, lần này Tần Kham chiếm ưu thế binh lực, không chỉ hơn Lý Cảo về nhân số, mà bên trong còn có Đóa Nhan binh danh chấn thiên hạ.

Đại quân của Lý Cảo thì ngược lại, từ sau khi hai vạn biên quân Tuyên phủ của Dương Nhất Thanh xuất hiện, sĩ khí của đại quân Lý Cảo xuống dốc không phanh, vốn một vạn Đóa Nhan binh lần đầu xung phong đã mang tới cho họ áp lực trầm trọng rồi, nếu không phải Tần Kham thu binh đúng lúc, đại quân tiền bộ của đại quân đã bị Đóa Nhan binh đột phá, lúc này lại có thêm hai vạn biên quân Tuyên phủ, đối với Tần Kham mà nói thì như hổ thêm cánh, đối với đại quân của Lý Cảo mà nói thì lại là họa vô đơn chí.

Quân đội không có sĩ khí, là một chuyện rất chết người, cái thứ sĩ khí này nhìn không thấy mà sờ không được, nhưng lại là lực lượng tinh thần chống đỡ cho quân sĩ liều mạng chém giết, lịch triều lịch đại chẳng thiếu sự tích mười người đuổi theo hơn một ngàn người chạy khắp núi đồi, một khi không có sĩ khí, người có nhiều tới mấy cũng chẳng làm nên tích sự gì, khi sợ hãi chiến thắng ý chí chiến đấu, căn bản sẽ không bận tâm mình có bao nhiêu chiến lực và phần thắng.

Loại chuyện này Tần Kham tự mình tự mình kinh lịch qua, hôm nay Lý Cảo cũng phải thử kinh lịch đồng dạng.

Trống trận rền vang, đại quân của Tần Kham chậm rãi ép tới, bộ binh cầm thuẫn đi hàng đầu, hàng hai là trường mâu binh cầm trường thương, dùng thuẫn để yểm hộ không nhanh không chậm đi ở phía sau, khoảng cách giữa trường thương binh xen cung tiễn binh, tên đã lên dây nhìn quan truyền lệnh ở ngoài đội ngũ phất cờ lệnh, chỉ chờ một tiếng ra lệnh liền vạn tên cùng phát.

Một vạn kỵ binh của Đóa Nhan Vệ thì giục ngựa đi lại ở hai cánh, toàn bộ đội ngũ dựng trận hình hình nửa vòng cung từng bước ép tới đại quân của Lý Cảo, tiếng bước chân chỉnh tề ầm vang như sấm, nặng nề rõ vào trong tim chư tướng sĩ Liêu Đông.

Một khắc Đại quân áp tới, quân Liêu Đông toàn bộ rối loạn, loại áp lực trầm trọng như Thái Sơn áp đỉnh này làm mọi người hô hấp khó khăn, không ít quân sĩ đã ném binh khí quay đầu bỏ chạy, lại bị quan của giám quân áp trận kỳ một đao chém chết, nhưng giết một người hai người vẫn không thể ngăn cản được sĩ khí giảm sút cực nhanh.

Lý Cảo sắc mặt xanh mét cưỡi ngựa đứng ở trung quân, nhìn đại quân chậm rãi ép tới, lại nhìn tướng sĩ đã không còn ý chí chiến đấu, trong lòng dần dần bao phủ một loại cảm giác tuyệt vọng.

Vốn là chiến sự có thể liều một trận, theo sự gia nhập của hai vạn đại quân Tuyên phủ mà hoàn toàn nghiêng về một phía, đối phương cũng có biên quân, còn có cả dũng sĩ doanh tinh nhuệ trong kinh, còn cả Đóa Nhan binh danh chấn thiên hạ, trận này đánh thế nào đây?

Lý Cảo đa Trải qua trăm trận chiến cũng phải lâm vào mâu thuẫn cực lớn.

Nếu đổi là thường ngày, chuyện không ổn thì có thể rút, bảo tồn thực lực làm trọng, nhưng hiện tại, rút về đâu? Thiên hạ tuy lớn, nhưng chẳng còn chỗ cho Lý Cảo hắn dung thân.

Trống trận ầm ầm như sơn băng địa liệt, lọt vào trong tai đại quân của Tần Kham là quân lệnh thúc giục tiến công, lọt vào trong tai quân Liêu Đông thì lại là khúc tang thu hồn địa ngục, đội ngũ càng lúc càng loạn.

"Tổng soái, hàng triều đình đi! Đừng chấp mê bất ngộ nữa..." Trương Ngọc ở dưới ngựa Lý Cảo cầu xin, vẻ mặt tuyệt vọng

Trầm Dương vệ Chỉ huy sứ Thôi Giám nói: "Hàng triều đình thì còn mạng mà sống à? Trương Ngọc ngươi bị não à? Chuyện chúng ta làm ở Liêu Đông trong Những năm gần đây, có chuyện nào không phải là tội lớn mất đầu, triều đình cho dù hào phóng tới mấy cũng tuyệt đối không khoan thứ cho tội nghiệt của chúng ta, tổng soái, liều chết đánh một trận mới là đạo lý, mở một đường máu tới hướng bắc đi, tiểu vương tử Bá Nhan của Thát Đát sẽ không cự tuyệt chúng ta đầu hàng đâu."

Trương Ngọc cả giận nói: "Thôi Giám, ngươi đây là hại người hại mình! Đầu hàng Thát Đát là suy nghĩ của ngươi, ngươi thử hỏi ngàn vạn tướng sĩ của chúng ta xem có nguyện ý hay không! Không nói đến phụ triều đình, phụ hoàng ân, ngươi vỗ ngực tự hỏi bản thân đi, xem có lỗi với liệt tổ liệt tông của ngươi không? Tương lai sau khi ngươi chết rồi, tổ phần Thôi gia có dung cho tên tội nhân phản bội Đại Minh như ngươi được chôn cùng họ không? Trong gia phả từ đường của Thôi gia ngươi ở Hà Nam, tên của ngươi còn có tư cách để viết trên đó không, Thôi Giám, đầu hàng Thát Đát, ngươi từ nay về sau sẽ là cô hồn dã quỷ không có nguồn gốc, tổ tông không tiếp nhận ngươi, tông tộc không nhận ngươi, hương thân tộc nhân ở sau lưng chửi rủa ngươi, sống như vậy thì tốt hơn chết ở chỗ nào?"

Những lời này khiến Thôi Giám á khẩu không trả lời được, sắc mặt đỏ bừng gục đầu xuống im lặng.

Lý Cảo cả người chấn động, những lời nói này của Trương Ngọc hiển nhiên đã đánh sâu vào trong lòng hắn, đầu hàng Thát Đát, liệt tổ liệt tông Lý gia còn nhận hắn không? Sau khi ngay cả tổ phần cũng không được vào, tên của mình sẽ bị vĩnh viễn gạch ra khỏi gia phả, cũng mang tới cho Lý gia sỉ nhục lớn nhất, phá vây mà đi thì sao? Làm một phản đồ phản bội tổ tông, bị tộc nhân phỉ nhổ, từ nay về sau sống nhục dưới sự vênh mặt hất hàm sai khiến của người dị tộc, sống một cách lay lắt nhục nhã.

Đúng như lời Trương Ngọc nói, sống như vậy, có gì tốt hơn là chết?

Đại Minh Hiện giờ, tông tộc vẫn là hậu thuẫn kiên cố đi sâu vào lòng người, là sự ký thác tinh thần của người thôn quê, phản bội Đại Minh cũng có nghĩa là phản bội dòng họ, quyết định như vậy không phải có thể dễ dàng làm được, dù là kẻ tội ác tày trời, hắn có thể giết cả ngàn người, nhưng chỉ độc không dám phản quốc bối tông.

"Tổng soái, hàng triều đình đi! Cho dù bị triều đình một đao giết chết, sau này tông tộc của chúng ta ít nhất còn có thể nhặt xác thu hồn, vẫn có tư cách vào mộ tổ, chết cũng an tâm, đầu hàng Thát Đát, chúng ta thật sự sẽ phải sống không bằng chết!" Trương Ngọc quỳ gối trước ngựa Lý Cảo khóc rống cầu xin.

Lý Cảo hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, thấy các tướng lĩnh bộ hạ ai nấy vẻ mặt u ám, hiển nhiên những lời nói của Trương Ngọc cũng đã đả động bọn họ.

Tướng lãnh còn không có ý chí chiến đấu, huống chi là quân sĩ phía dưới?

Lý Cảo cười thảm mấy tiếng, há miệng định lên tiếng thì tiếng trống trận đối diện lại bỗng nhiên trở nên dồn dập, tốc độ hành tẩu của quân trận cũng dần dần nhanh hơn, Đóa Nhan binh ở hai sườn giống như hai đóa mây đen thổi quét mà tới, đã tới mép tầm bắn của cung tên tiền trận quân Liêu Đông.

Trương Ngọc biến sắc, vội la lên: "Tổng soái mau quyết định đi, Tần Kham đã hạ lệnh tấn công rồi!"

Lý Cảo mặt run rẩy, mặt sung huyết tới đỏ bừng, mã tiên trong tay không ngừng giơ lên rồi lại hạ xuống, nội tâm đang khổ sở đấu tranh.

Khi hai bên ở trong tầm bắn của nhau, tiếng trống trận dồn dập đột nhiê im bặt, cước bộ của đại quân Tần Kham cũng bỗng nhiên dừng lại.

Hành động này làm đại quân Liêu Đông vừa hoảng sợ vừa không hiểu ra làm sao.

Một con khoái mã từ trung quân của Tần Kham chạy như bay tới, kỵ sĩ trên ngựa trong tay cầm mấy cái hộp ế, giục ngựa chạy ở bãi cỏ giữa quân của hai bên, quát to: "Quan Tổng binh Liêu Đông đô ti Lý Cảo có dây không? Phụng quân lệnh của khâm sai đại nhân, xin Lý Cảo lên tiếng trả lời."

Liên tục nói ba lượt, tiền trận quân Liêu Đông tách ra, bộ phận Trung ương tách ra một con đường, Lý Cảo cả người mặc giáp trụ, giục ngựa mặt không biểu tình lẳng lặng đứng trước trận.

Kỵ sĩ quan sát hắn một lúc, nói: "Tần đại nhân có lệnh, tra được quan Tổng binh Liêu Đông đô ti Lý Cảo hoành hành ngang ngược, giết dân giả công, trong thời gian nhậm chức làm không ít chuyện phạm pháp, hôm nay dám cử binh Liêu Đông đối kháng triều đình, hành động này đã là mưu phản phạm thượng, tội không thể tha, Tần đại nhân có lệnh, Lý Cảo mau mau xuống ngựa chịu trói, chớ gây tổn hại cho tướng sĩ biên quân Đại Minh ta, khâm sai hứa, có thể miễn cho tội tru di cửu tộc!"

Lý Cảo nghe vậy không khỏi cười lạnh, trong lòng thì thấp thỏm vô cùng.

Quân Liêu Đông lại một trận rối loạn, lời của kỵ sĩ mọi người đều nghe thấy, đây rõ ràng là tối hậu thư của khâm sai đại nhân giành cho Lý tổng soái, người ta là khâm sai đại biểu cho triều đình, đại biểu cho hoàng đế, đánh trận với khâm sai, chẳng phải có nghĩa là phản bội triều đình, giết quan tạo phản ư?

Các quân sĩ đều là quân hộ thế tập, giết Thát tử bọn họ dám, nhưng tạo phản, bọn họ thật sự không dám. Hoàng quân quyền của Đại Minh đã ăn sâu vào lòng người, gia đình quân hộ tầm thường, chỉ cần không bị bức cho không sống nổi thì ai dám chống đội với chân long thiên tử.

Nghe thấy đại quân phía sau càng lúc càng loạn, càng lúc càng nhiều người ném binh khí ôm đầu ngồi xuống đất, vẻ mặt Lý Cảo cũng càng lúc càng tuyệt vọng.

Kỵ sĩ trên ngựa thấy thế lớn tiếng quát: "Lý Cảo, lời nói của Tần đại nhân đã nói rồi, lúc này không hàng, còn đợi tới khi nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự quyết tâm phản bội triều đình, phạm thượng làm loạn sao?"

Lý Cảo đầu đầy mồ hôi, gian nan há miệng: "Ta. . . Ta. . ."

Kỵ sĩ trên ngựa bỗng nhiên giơ tay lên, quơ quơ mấy cái hộp tế với hắn, gằn giọng quát to: "Lý Cảo, đại thế đã mất, ngoan cố chống đội là vô ích, ngươi có đầu hàng hay không?"

Mấy vạn đại quân Phía sau giống như nhận được chỉ lệnh, đồng thanh quát như trời long đất nở: "Có hàng hay không?"

Đại quân Liêu Đông lập tức đại loạn, trận không thành trận, quân chẳng giống quân.

Lý Cảo ngồi trên lưng ngựa sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngã, thấy mấy cái hộp trên tay đối phương có chút là lạ, cố tập trung nhìn, phát hiện mấy cái hộp này có chút quen mắt.

Chăm chú nhìn hồi lâu, Lý Cảo cả người chấn động, mặt vàng như nghệ, cả người run rẩy, không ngờ từ trên ngựa ngã xuống đất, không chỉ như vậy, còn quỳ về phía đối phương, dập đầu gào khóc.

"Hàng! Lý Cảo ta hàng!Con mẹ nó là ai nghĩ ra chủ ý này thế? Các ngươi không được chết tử tế đâu! Tổ tông của con ơi."

Kế Công tâm rất hiệu quả, Tần Kham không đánh mà thắng bắt được Lý Cảo, nắm ba vạn đại quân Liêu Đông.

Các tướng sĩ Liêu Đông tâm thần hoảng hốt đã mất ý chí chiến đấu đều bỏ binh khí trong tay xuống, dùng bách hộ làm đơn vị ôm đầu đi đến đối diện, do Đóa Nhan binh và biên quân biên quân giám thị, tám ngàn nghi trượng và Cẩm y Giáo úy dưới trướng Tần Kham thì phân đội mà ra, truy bắt các tướng lãnh quan lại có liên can của Liêu Đông đô ti, công việc nhận hàng tiến hành ngay ngắn có trật tự.

Một con khoái mã mang tấu chương của Tần Kham, lao nhanh về kinh sư.

Loạn Liêu Đông đã được dẹp yên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.