Độc Mị Bát Hoàng Tử

Chương 12




Quán bar Cổn Thạch được xem là quán bar nổi tiếng nhất ở gần ĐH Thượng Hải, thực sự là nổi tiếng nhất, cứ nhìn những chiếc xe cao cấp đỗ ngoài cửa quán là biết rồi, còn có cả nhân viên chuyên đỗ xe cho khách, tương ứng với nó là quần thể tuấn nam mỹ nữ, nam toàn hàng hiệu, nữ sinh không ít cô gái xuất sắc, mặc rất phóng khoáng, có cô gái mặc áo khác khác gì cái yếm, khoe trọn cái lưng trắng trẻo.

Trong hoàn cảnh đó năm cô gái ăn mặc có phần kín đáo bảo thủ phía nhóm Tô Xán lại thu hút hơn cả, nhưng nhiều người nhận ra Tô Xán, nên không có nam tử nào thấy bọn họ mất cân bằng nam nữ mà tới bắt chuyện, chỉ ghé đầu thì thầm với nhau.

Không biết có phải năng lực ngôn ngữ của Tô Xán quá xuất sắc hay là khẩu vị của Đường Vũ quá nặng khiến họ không chịu nổi cho qua đề tài phim cảnh này. Có điều Tô Xán vẫn bị Đường Vũ nhéo cho một cái đau điếng, Lý Hàn bị đuổi về ngồi phía bên kia, cho đám con trai tụ tập với nhau, những món ăn vặt trên bàn cái nào dạng que dài là tuyệt đối không được đụng tới nữa.

- Tôi nghe có người nói, trường mình hiện giờ ngầm đặt ra bảng xếp hạng thập đại tạo phú bảng, tức là dùng tri thức sáng tạo tài phú. Lấy những người từ thời ở trong trường mà đã mở công ty để xếp hạng. Năm ngoái có người năm thứ hai ở học viện pháp luật, lập cái clb, vì cái clb này thiếu tiền thế mà mở cái hiệu photo đánh máy, mấy tháng kiếm được 900.000, nếm được mật ngọt, liền đi sang Hong Kong lập công ty truyền bá văn hóa, tìm mấy người bạn biên soạn ít sách phụ đạo tiến Anh, tiến vào ngành xuất bản, bây giờ lợi nhuận một năm là 5 triệu.

Trương Tiểu Kiều phát huy chủ đề lúc nãy Tiêu Húc nói, với kiến thức của hắn, đương nhiên là nói có độ tin cậy hơn nhiều:

- Chỉ hai năm mà đã kiếm được 5 triệu?

Lý Hàn vừa kinh ngạc vừa hâm mộ:

- Anh ta xếp hạng thứ mấy?

- Xếp thứ tư.

Trương Tiểu Kiều trả lời, phát hiện Trình Thông Thông nghe chủ đề này rất là chăm chú.

Sinh ra trong gia đình giàu có lại trưởng thành sớm hơn người cùng trang lứa, trong khi người khác còn mơ hồ về ý nghĩ của hai từ "tài phú" thì Trình Thông Thông đã có cảm thụ sâu sắc rồi, dù trải qua chuyện học kỳ trước khiến Trình Thông Thông thay đổi nhiều cách nhìn nhận con người, nhất là về bạn bè, nhưng cái nhìn về tài phú không thay đổi, với cô đây vẫn là tiêu chí đánh giá địa vị xã hội của một người.

Có nữ sinh lắng nghe thì hứng thú đương nhiên cao hơn kể cho mấy thằng bạn rồi, không ai giục Trương Tiểu Kiều vẫn hăng hái kể tiếp:

- Còn có một người thấy trong trường chuộng đồ second hand, thế là lập một trang web chuyên bán đồ loại này, bây giờ trang web đó đã tấn công vào các trường trọng điểm trong nước, người này sau khi tốt nghiệp liền bán trang web cho một công tri đầu tư sáng nghiệp nổi tiếng của Mỹ với giá 2 triệu USD. Vừa mới tốt nghiệp xong đã có hàng chục triệu trong tay rồi, trừ thiếu gia quý nữ kế thừa gia tộc ra, ít có tán tiên nào tu luyện tới cảnh giới này.

- Những 2 triệu USD? Thế là làm một lần hưởng thụ cả đời rồi.

Tiêu Húc tặc lưỡi:

- Những người như bọn họ sao có thể hài lòng dễ dàng như vậy.

Nếu là Trình Thông Thông trước kia đã nói những lời ngoa ngoắt hơn rất nhiều mỉa mai Tiêu Húc thiếu chí khí rồi, chỉ hỏi Trương Tiểu Kiều:

- Đó hẳn là người thứ ba, vậy nhân vật thứ hai là ai?

- Tiếp đó nói tới người đứng thứ hai, nhân vật này gần ngay trong gang tấc, chính là ông chủ của quán bar Cổn Thạch.

Năm 2002, sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại sáng nghiệp đã thành phong trào phát triển thịnh vượng, không thể không nói môi trường ở hai trường này thực sự ưu việt.

Đh Thượng Hải xếp hạng có kém một chút, nhưng về sáng nghiệp lại thua cực xa, nên Reec mới không thể so với hội giáo hữu của Thanh Hoa Bắc Đại. Nhưng công bằng mà nói Reec có lượng nhân tài đa dạng hơn, từ bác sĩ, nhà nghiên cứu, phóng viên, chính trị gia đều có, song ở thời đại vật chất hoành hành, giá trị đo bằng tài phú sáng tạo ra, niềm kiêu hãnh riêng của ReeC thường dễ bị bỏ qua.

- Quán bar này cuối năm 1998 kinh doanh không tốt phải bán đi, do học trưởng trên Tôn Lỗi khóa 94 mua lấy, tôi quen học trưởng này, ở khoa sinh vật, học tiến sĩ do cha Tiền Trọng Viễn chỉ đạo. Sau khi vào tay Tôn Lỗi, anh ấy đóng cửa một tháng trang trí lại cùng tổ chức tuyên truyền bài bản, sau khi mở cửa lại, chớp mắt thay đổi cục diện, gần như không đêm nào vắng dòng người náo nhiệt, rồi mau chóng mở rộng thành chuỗi quán bar xung quanh các trường đại học. Ngoài ra anh ta còn sáng lập một công ty truyền thông văn hóa đã tiến quân vào giới show biz, chuỗi quán bar này không chỉ là nguồn thu kinh tế, còn chỗ tạo dựng mối quan hệ, đồng thời giúp một số minh tinh mới nổi có chỗ biểu diễn nâng cao tên tuổi, quán bar cũng thu được thêm khách, đúng là tạo ra sự phối hợp hoàn mỹ.

- A, tôi cũng nghe kể về anh ấy.

Trình Thông Thông thốt lên:

- Khu bắc thường có một cái Jaguar xám bạc rất phong cách ra vào chính là của anh ấy, nghe đâu còn mua cả biệt thự giá 8 triệu ở khu Tĩnh An.

Tô Xán gật gù, thời này mà bỏ 8 triệu ra mua biệt thự thì đúng là cực kỳ đáng nể. Bảng tạo phú tuy mỗi người đánh giá một kiểu, bảng xếp hàng vênh nhau, nhưng xem ra thực lực Tôn Lỗi xứng đáng xếp top 3 rồi.

- Thông Thông nói đúng đấy, cái Jaquar ấy là của Tôn Lỗi, anh ấy có cơ nghiệp như vậy rồi, nhưng vẫn tiếp tục ở trường học tiến sĩ.

Lý Hàn nhíu mày nghi ngờ nói:

- Thảo nào hôm nay tự dưng cậu lại kiến nghị tới đây, vòng vo một hồi rốt cuộc trọng điểm là hắn ta học tiến sĩ ở chỗ cha Tiền Trọng Viễn, nếu tôi đoán không chừng là anh ta quan hệ với Tiền Trọng Viễn không tệ... Rốt cuộc thì hôm nay cậu định gây sự với người ta à?

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Đầu kia Tiền Trọng Viễn cùng mười mấy tên bạn choàng vai bá cổ đi vào, thấy nhóm người phòng 602 thì sắc mặt trở nên khó coi, cả đám kiếm chỗ ngồi xuống, tuy vẫn nói cười, nhưng nhìn bọn họ có chút cảnh giác.

Tiếp đó ngoài cửa quán bar có tiếng động cơ kêu rồ rồ rất đặc trưng, không ít người nhìn ra ngoài, một chiếc Ferrari 360 màu đỏ đỗ lại, từ trong đi ra là nam tử mặc véc, tóc dài tới vai, đeo một kính gọng đen khá to, mặt trông có vẻ ngang tàng kiêu ngạo.

Đám Tiền Trọng Viễn đứng cả dậy, lớn tiếng chào hỏi, cứ như sợ không người ta không biết mình quen biết nhân vật kia vậy.

Một số phục vụ quán bar vốn đang rảnh rỗi tán gẫu lập tức nghiêm túc trở lại, ai nấy tìm việc để làm, quản lý vội vàng chạy từ tầng trên xuống nghênh đón, từ đó có thể thấy thân phận của người kia.

Nhìn thấy khí thế bên đó, Tiêu Húc hối hận lắm, nhưng lại không muốn mất khí thế trước mặt đám mỹ nữ, vờ như trấn định hỏi:

- Cậu định tới đây gây sự với đám Tiền Trọng Viễn thật à?

Trương Tiểu Kiều còn chưa trả lời, Nguyên Tư Âu đã nói:

- Tiểu Kiều không phải người như vậy đâu.

Tô Xán và Lý Hàn đưa mắt nhìn nhau, Nguyễn Tư Âu lại lên tiếng thay Trương Tiểu Kiểu, chẳng lẽ là có gian tình? Tô Xán còn nghĩ sâu xa hơn, hôm nay gặp lại Nguyễn Tư Âu, thái độ với mình “xa cách” nhiều, không rối rít như trước nữa, rất có khả năng tìm được đối tượng, nên thay lòng đổi dạ, chẳng lẽ là Trương Tiểu Kiều?

Có điều chuyện này tạm thời chỉ có thể để trong lòng âm thầm quan sát thôi, tính cách Trương Tiểu Kiều khá đặc biệt, dù là anh em cùng phòng một năm rồi, bọn họ không hiểu được hắn. Nếu Trương Tiểu Kiều thích cô gái nào đó bên ngoài không sao, nhưng là phòng 302 thì vờ như không biết là tốt nhất, chẳng may có không thành, hai bên gặp lại nhau đỡ ngượng ngùng hơn là làm um lên.

Trương Tiểu Kiều thu ánh mắt từ cửa lại, không giải thích thêm, chỉ Tô Xán nói:

- Sợ cái gì, chúng ta có người đứng đầu bảng xếp hạng ở đây rồi mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.