Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 52: Phiên ngoại 11




Lều Hải Sa hội phía Tây lập tức có chút hốt hoảng, chẳng những Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám hoàn toàn nghiêng về phía Ngũ Phong hải thương, còn tự thân xuất mã làm ô dù che chở, đây quả là đả kích chí mạng đối với Hải Sa hội.

Trần Bạch Sa ngược lại tỏ ra ung dung điềm tĩnh, tràn đầy tự tin ngồi ngay ngắn, bởi vì y cũng có bố trí hậu thủ.

Không tới khoảng thời gian tàn một nén nhang, tiếng thanh la mở đường lại vang lên một lần nữa.

- Ha ha ha, ngươi có chỗ dựa, lão tử không có hậu đài sao?

Trần Bạch Sa bật cười lớn, lập tức đi ra ngoài nghênh đón.

Đại đội binh tốt nha môn Bố Chính Sứ khiêng hổ bài ‘giữ yên lặng’, ‘tránh xa’ ‘Bổ nhiệm Chiết Giang chủ chính’, ‘Ban cho Tiến Sĩ xuất thân’, ‘Thông phụng đại phu’ vân vân… Quan hàm chữ vàng khiến cho người ta hoa mắt, mọi người lập tức biết là bản tỉnh Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền đến.

Trần Bạch Sa rất cung kính đứng trước kiệu chào đón, hai tên kiêu phó (người hầu) một tả một hữu vén màn kiệu lên, Lý Tự Hiền ngang nhiên bước ra.

Chỉ thấy vị Bố Chính Sứ này thân mặc quan phục lụa thêu màu đỏ sẫm, đầu đội ô sa, trước ngực thêu cẩm kê tượng trưng quan hàm tòng nhị phẩm, lưng đeo thắt lưng tê giác, thật đúng là uy phong lẫm lẫm.

Phía sau Lưu Thể Đạo Lưu Tuần Án ngồi bên trong kiệu đi xuống, mặc dù y chỉ mặc thanh bào thất phẩm, nhưng trên đầu đội cũng không phải là ô sa quan văn bình thường, mà là Giải Trĩ quan Tuần Án Ngự Sử, trước ngực thêu giải trĩ, vẻ mặt ương ngạnh, có thái độ ngạo nghễ hùng hồn, chính là Bát Phủ Tuần Án tuần thú thay thiên tử, quyết trước tấu sau trong tuồng hát.

Hai vị này đi xuống kiệu, hành động giống nhau như đúc cùng Hoàng công công, Hoắc Lãnh Ban tới trước, chỉ bất quá đối tượng hoàn toàn ngược lại.

Hai vị Đại nhân nhìn lều phía Đông, hừ mũi một tiếng tỏ vẻ tức giận, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn đối với Ngũ Phong hải thương. Tiếp theo nói chuyện với Trần Bạch Sa, vẻ mặt lập tức liền chuyển thành ôn hòa.

- Hải Sa hội chúng ta có tài đức gì, có thể mời được Lý Phương Bá cùng Lưu Tuần Án giáng lâm như vậy. Hai vị thanh danh trong như nước, sáng như gương, bọn ta coi là phụ mẫu từ bi, hôm nay quang lâm nơi đây, bọn ta quả thật vô cùng may mắn.

Trần Bạch Sa vui mừng vô kể, lập tức nịnh hót hai chỗ dựa của mình.

Lý Tự Hiền căm phẫn nhìn chòng chọc Ngũ Phong hải thương bên kia, xương toàn thân con trai Lý Giáp cơ hồ bị Ngưu Đại Lực bẻ gãy, bây giờ còn nằm ở trên giường rên hừ hừ, y có thể không ghi hận Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm sao?

Quay đầu lại cười híp mắt nhìn Trần Bạch Sa, thần sắc vị Phương Bá (cách gọi khác của Bố Chính Sứ) này tốt hơn nhiều, trầm giọng nói:

- Hải Sa hội là thương nhân đứng đắn, hai vị Hội Thủ Trần, Triệu chính là con dân Trung Quốc hết sức nhiệt tình, làm nhiều việc thiện như sửa cầu lót đường, trai tăng tế bần, bản quan đã sớm có nghe thấy. Lần này phụng chỉ khai hải thông thương Hàng Châu, thành thị phồn vinh, nộp nhiều phú thuế, quý hội trách nhiệm trọng đại, cho nên bản quan không thể không kính trọng vài phần, đến chỗ này thị sát, cỗ vũ một phen.

Lý Tự Hiền là tòng nhị phẩm Bố Chính Sứ, ỷ vào thân phận mình, lời nói cũng tương đối hàm súc.

Lưu Thể Đạo tính tình hẹp hòi, lại là vị Tuần Án Ngự Sử chức nhỏ mà quyền to, lại càng không chút kiêng kỵ, chỉ chó mắng mèo:

- Nghe nói có xú dân hải ngoại mượn thế hoạn đảng làm càn, bản quan tưởng Đại Minh ta trời xanh mây trắng, lãng đãng càn khôn, không ngờ rằng xảy ra chuyện như vậy, hôm này nhìn thấy quả thật cũng không phải là giả dối. Bản quan thân chịu hoàng mệnh, thay thiên tử tuần thú, đạn hặc bất pháp chính là trách nhiệm của mình, hiện tại ở lại nơi đây xem thử ý muốn đối phương thế nào.

Dứt lời, Lưu Thể Đạo vung tay áo rộng lớn một cái, hai chân bước đi hết sức đường hoàng, hai mắt trợn tròn tựa như Kim Cương trợn mắt, mày rậm cau chặt như Bao Công xử án. Dáng vẻ y bừng bừng chính khí, chỉ còn thiếu người bên cạnh y rống to một câu: ‘Bao Long Đồ đả tọa Khai Phong phủ’ nữa mà thôi.

Chỉ tiếc dân chúng cũng không có hân hoan khích lệ, cổ vũ khen hay Bát Phủ Tuần Án tru diệt tham quan, phân xử án oan giống như trên sân khấu hoặc là trong quán trà nghe kể chuyện, ngược lại một mảnh trầm mặc tĩnh mịch.

Đối với biểu hiện của vị Tuần Án Ngự Sử này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau: Hải Sa hội lấn áp dân chúng, đè ép trung tiểu thương khách, thậm chí mưu tài hại mệnh, tội ác có thể nói phụ nữ và trẻ con khắp Hàng Châu đều biết. Ai ai cũng mong mỏi Ngũ Phong hải thương tới cạnh tranh với Hải Sa hội, mặc dù Ngũ Phong hải thương cũng không phải là lương dân gì, nhưng chỉ cần có cạnh tranh vẫn tốt hơn một nhà độc quyền.

Vì sao Tuần Án lão gia không chủ trì công đạo cho dân chúng giống như trên sân khấu, ngược lại nói nhăng nói càn, chỉ hươu bảo ngựa như vậy?

Người thông minh đã nhìn ra mấy phần đầu mối, xem ra Tuần Án lão gia cũng không tốt như vai diễn trên sân khấu, nói không chừng...

Lưu Thể Đạo cảm thấy khó chịu trong lòng, một phen cố ý làm bộ biểu diễn không nhận được bất kỳ hiệu quả nào, thật may là còn có Trần Bạch Sa biết chuyện thức thời, vội vàng dẫn đầu khen hay. Những tiên sinh sổ sách, chưởng quỹ, người làm, đả thủ Hải Sa hội đang sững sờ, cũng nhao nhao khen hay phụ họa lúc này mới bảo toàn thể diện cho Lưu Tuần Án.

Bố Chính Sứ cùng Tuần Án, hai vị cao quan này đứng đầu Hàng Châu thậm chí là toàn Chiết Giang, hai người bọn họ vừa tiến vào lều Hải Sa hội, tình thế lập tức hoàn toàn biến đổi.

Người vốn đã tiến vào trong lều Ngũ Phong hải thương, lúc này bắt đầu lúng túng vô cùng đi ra ngoài.

Có thương khách nói thổ ngữ Hồ Quảng đang say sưa đàm luận với chưởng quỹ Ngũ Phong hải thương, chợt sau lưng có người vỗ vai y:

- Uông viên ngoại, ngươi không nhìn chiều gió hay sao, đi mau, đi mau!

Uông viên ngoại quay đầu nhìn lại, toàn bộ Chấp Sự Bố Chính Sứ cùng Tuần Án Ngự Sử dừng ở trước lều Hải Sa đối diện, hai vị Đại nhân đang ngồi chễm chệ trong lều, nhất thời bị dọa sợ đến toát ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười bồi cùng chưởng quỹ bên này, sau đó vội vàng thối lui ra khỏi lều.

Dù là như vậy y vẫn chưa yên tâm, cùng người mới vừa rồi nhắc nhở mình cúi đầu, cầm tay áo che kín mặt, sợ bị Hải Sa hội nhớ mặt, bị bọn họ trả thù.

Không có cách nào, trước đó đã có vô số bài học bằng máu, không dám không phòng bị!

Nhưng trở lại mảnh đất trống, Uông viên ngoại cùng bằng hữu của y lại gặp khó khăn. Hải Sa hội hoành hành bá đạo, lại có Bố Chính Sứ cùng Tuần Án Ngự Sử làm chỗ dựa, chẳng lẽ Ngũ Phong hải thương là dễ chọc?

Những Cẩm Y Hiệu Úy cùng sai dịch Đông Xưởng hung thần ác sát kia nhìn thấy hai người bọn họ từ lều Ngũ Phong hải thương lui ra ngoài, tất cả đều hung hăng nhìn chằm chằm, tay của không ít người còn gác lên chuôi Tú Xuân đao, dáng vẻ tựa hồ muốn nói: Hừ, cũng muốn xem thử ai dám đi sang lều Hải Sa hội? Chẳng lẽ Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ chúng ta là ngồi không?

Đây mới gọi là tiến thối lưỡng nan, đám thương khách rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử, đi cũng dở mà ở không xong.

- Má ơi, muốn làm ăn vì sao lại khó khăn tới mức này?

Uông viên ngoại dứt khoát đặt mông ngồi phệt xuống đất, thanh âm nức nở.

Số ít thương khách gan lớn cân nhắc hơn thiệt được mất, giậm chân một cái, trong lòng đã quyết đi về lều phía Đông:

- Thôi thôi thôi, đắc tội bên nào cũng có nguy hiểm, xét trên phương diện làm ăn, ta vẫn nên nghiêng về phía Ngũ Phong hải thương thu mua giá cao, bán sỉ giá thấp.

Dĩ nhiên cũng có người khiếp sợ hung danh Hải Sa hội, hết sức không cam tâm tình nguyện đi qua lều phía Tây:

- Ôi, không có cách nào, đắc tội Hải Sa hội phải rơi đầu, đắc tội Ngũ Phong hải thương có lẽ không nghiêm trọng như vậy, ta thà rằng đắc tội người sau.

Trong lúc nhất thời, cả hai lều Đông Tây có một ít thương khách đi vào thương lượng, nhưng phần lớn vẫn còn ở lại mảnh đất trống quan sát, do dự không quyết.

Nơi xa lại một lần nữa xuất hiện cảnh xôn xao, một đám người rất đông đang chen chúc tới nơi này, giống như một dòng nước mới mẻ chảy rót vào đám người đông đúc đang có mặt ở đây, lập tức đưa tới chú ý.

Bất kể là Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu bên trong lều phía Đông, Trần Bạch Sa, Lý Tự Hiền, Lưu Thể Đạo trong lều phía Tây, hay là thương khách các lộ ở ngoài mảnh đất trống giữa hai lều, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu: Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, Lãnh Ban Đông Xưởng, Bố Chính Sứ, Tuần Án Ngự Sử, tất cả nhân vật tai to mặt lớn thế lực các phe đều ở nơi này, người tới là nhóm thần tiên nào?

Chợt Triệu Hải Mã vui mừng kinh ngạc đứng lên, chỉ nơi xa nói với Trần Bạch Sa:

- Đại ca, là Điền Tổng Giáp Tào Bang cùng một đám tào vận tổng thương dưới tay y.

Trần Bạch Sa nhất thời hết sức mừng rỡ.

Tuy rằng Hải Sa hội xưng vương xưng bá ở Hàng Châu phủ, Chiết Giang tỉnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một góc nhỏ. Mà Tào Bang bằng vào Kinh Hàng Đại Vận Hà cùng Trường Giang thủy vận, tung hoành các tỉnh Chiết Giang, Giang Tây, Hồ Quảng, Sơn Đông cùng với Nam Bắc Trực Lệ, dưới quyền mười vạn bang chúng, thanh thế mạnh hơn Hải Sa hội không chỉ ba phần.

Năm trước hai người Trần, Triệu từng đi Dương Châu thăm viếng Điền Thất gia, thương lượng chuyện hai bên hợp tác. Điền Thất gia tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình, nhưng không đưa ra điều gì mang tính thực chất, vì vậy hai người bại lui trở lại Hàng Châu.

Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, Điền Thất gia lại mang theo vô số tổng thương dưới quyền đích thân tới, thật sự là ngoài ý liệu!

- Trời cũng giúp ta!

Trần Bạch Sa lấy tay vỗ trán, cáo lỗi với hai vị Đại nhân, để Triệu Hải Mã ở lại lều tiếp đãi, mình như một làn khói đi ra ngoài đón.

Đám đả thủ, người làm của Hải Sa hội đều vui vẻ ra mặt, làm mặt quỷ hướng về lều phía Đông, tỏ ra dương dương đắc ý.

Thần sắc đám thương khách trên mảnh đất trống lập tức thay đổi, những thương nhân đang ở trong lều phía Đông trong nháy mắt sắc mặt trở nên xám như tro tàn.

Hiệu buôn, hãng xe ngựa, trạm giao dịch buôn bán Chiết Giang bị Hải Sa hội khống chế ở trong tay, nhưng Kinh Hàng Đại Vận Hà từ Hàng Châu đi thông kinh sư là do Tào Bang trông coi. Hơn nữa mạng lưới đường thủy Giang Nam giăng đầy, xây dựng rất nhiều vận hà, Hàng Châu đến Tiêu Sơn, Thiệu Hưng, Thượng Ngu, Hồ Châu đến Gia Hưng, Vô Tích đến Giang Âm... Đều có chi nhánh vận hà liên thông lẫn nhau, không cần nói, tất cả những địa phương này đều là thiên hạ của Tào Bang.

Hàng hóa cỡ nhỏ có thể đi đường bộ, hàng hóa cồng kềnh cỡ lớn lại nhất định phải đi đường thủy. Bây giờ Tào Bang liên hiệp cùng Hải Sa hội, đám thương khách không hợp tác với Hải Sa hội ắt sẽ nửa bước khó đi trên vận hà, coi như bị vây khốn.

Trong lúc nhất thời trong lều phía Đông yên lặng như tờ, sắc mặt ai nấy đen như trôn chảo.

- Ta… vì sao ta lại xui xẻo như vậy?

Uông viên ngoại trắng trẻo mập mạp áo não xõa tóc, dáng vẻ còn khó coi hơn khóc.

Mới vừa rồi vốn y đã đi ra ngoài, do dự nhiều lần, rốt cục không chống lại được cám dỗ Ngũ Phong hải thương thu mua giá cao, bán ra giá thấp, lại đi vào mặc cả cùng các chưởng quỹ, lấy chi phiếu ra mua rất nhiều hàng hóa từ hải ngoại, chuẩn bị chở về trong nước tiêu thụ.

Nhưng bây giờ mới phát hiện Hải Sa hội được Tào Bang ủng hộ, mới vừa rồi mua được hàng hóa giá rẻ trong tay Ngũ Phong hải thương, sau này tới Đông Nam nửa bước khó đi, coi như bị khốn ở Hàng Châu, đây không phải là bức người nhảy lầu sao?

- Trời ơi, Uông mỗ mắc bẫy các ngươi rồi!

Uông viên ngoại hướng về phía lão chưởng quỹ phụ trách giao dịch mới vừa rồi cất lời oán trách, sau lại thấp giọng năn nỉ xem có thể trả lại hàng được không, còn nói bằng lòng cho lão chưởng quỹ chiết khấu…

Chợt sau lưng y có người cười lên:

- Uông tiên sinh không có lòng tin đối với Ngũ Phong hải thương như vậy sao?

Uông viên ngoại quay đầu nhìn lại, chính là người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh Kim Anh Cơ. Biết đối phương lai lịch bất phàm, y không dám đắc tội, nhưng trong lời nói lộ ra ý hối hận không nên giao dịch cùng Ngũ Phong hải thương, chuyến này làm ăn nhất định sẽ tay trắng trở về.

- Như vậy...

Tần Lâm tràn đầy tự tin vỗ vỗ vai y:

- Ta cá là chuyến này không những ngươi sẽ không lỗ vốn, ngược lại còn kiếm được nhiều hơn. Bởi vì chỉ cần là hàng hóa giao dịch cùng Ngũ Phong hải thương ta, Tào Bang sẽ phụ trách chuyển vận đường thủy miễn phí.

Chẳng lẽ là người này điên rồi? Uông viên ngoại mở to hai mắt, dường như vừa thấy hoa nở trên mặt Tần Lâm, lại đưa tay ra, dường như muốn sờ trán hắn xem có nóng hay không.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, thấy đám khách thương Uông viên ngoại hoàn toàn không tin, hắn cũng không nói nhiều nữa, kéo Kim Anh Cơ đi ra khỏi lều.

Trần Bạch Sa đã sớm tranh trước nghênh đón, mặt mũi tươi cười, từ xa đã ôm quyền thi lễ các đại lão bang chúng Tào Bang:

- Ôi chao, hôm nay trận gió nào thổi chư vị từ Dương Châu tới Hàng Châu ta vậy? Điền Thất gia cũng không thông báo cho huynh đệ một tiếng, huynh đệ được tin cũng tiện bày tiệc rượu đón gió tẩy trần cho các vị!

Điền Thất gia vóc người khôi ngô, mặt vuông chữ Quốc, mặc một bộ áo choàng màu hồng cánh sen, đầu đội một chiếc Tứ Phương Bình Định cân, giọng sang sảng như hồng chung:

- Ủa, đây không phải là Trần Hội Thủ sao? Thì ra ngươi cũng ở nơi đây, thật là trùng hợp, ha ha ha…

Trần Bạch Sa nghe vậy ngẩn người ra, dường như Điền Thất gia không phải là đặc biệt tới gặp y. Y ngơ ngác không hiểu ngẩng đầu xem thử, thái độ chúng vị đại lão Tào Bang rất là lãnh đạm, trong đó thậm chí mấy người quá khứ có chút giao tình hơi có vẻ lúng túng.

Có thể khai sáng Hải Sa hội, cấu kết quan phủ, trở thành hào cường một phương, Trần Bạch Sa cũng là hạng người tâm tư linh mẫn, thấy tình hình như vậy lập tức phát giác có cái gì không đúng, âm thầm nghĩ ngợi chẳng lẽ Tào Bang bất quá chỉ tình cờ tới đây chọn mua hàng hóa, cũng không phải là muốn hợp tác cùng Hải Sa hội hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.