Độc Hoa

Chương 3: Anh Trai




Chúng tôi đón mùa thu bằng những cơn mưa nhẹ mang theo hơi lạnh của gió, những cơn mưa nhỏ, lác đác, mưa nhiều lần trong ngày, có khi rơi một ít rồi thôi, nhưng cũng đủ khiến cho không khí xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.Không còn cái nóng nực của mùa hè nữa, mà là sự ẩm ướt, se se lạnh của gió thu.

Chiều hôm nay, Lục Lăng Tranh lại ngồi trên chiếc xe đạp cũ, chở tôi đi chợ, sau đó ghé nhà trẻ Hướng Dương đón Hạt Dẻ về. Anh bây giờ chạy xe đạp vững lằm rồi, lắm lúc gặp chướng ngại vật anh còn có thể bẻ tay lái, lượn một cách điêu luyện để né nó, chỉ tội cho tôi ở phía sau được một phen hết hồn, không thể không ôm chặt lấy hông anh.

Nghe thấy tiếng anh cười sảng khoái mỗi khi tôi làm vậy, tôi liền biết là người này cố ý mà, thế nhưng thấy anh tìm mọi cách để “thân thiết” với tôi như vậy, trong lòng tôi cũng có một chút ngọt ngào.

Hạt Dẻ càng ngày càng thân với anh hơn, bây giờ tôi mới nhận thấy, một đứa trẻ không thể không có cha. Tôi không thể để thằng bé ngồi trên vai, không thể cùng chơi đá banh với nó, không thể bế nó lên cao rồi thả diều, cũng không thể giúp nó sửa mô hình kiến trúc khi nó hư,… có rất nhiều việc, khi thấy anh và Hạt Dẻ cùng làm với nhau, tôi mới biết mình không thể thay thế cha nó.

Hạt Dẻ dường như chấp nhận anh còn nhanh hơn tôi tưởng, như hôm trước bên nhà trẻ đưa cho mỗi đứa một tờ giấy mời đi cắm trại tập thể cùng cha mẹ, nó liền hứng khởi chạy về nhà nói:

“Mẹ, Hạt Dẻ và chú cùng đi nha, cùng đi nha, đi cắm trại, cả nhà chúng ta cùng đi nha.” – Thú thật, ít khi tôi thấy thằng bé nói nhiều như vậy, đủ biết nó muốn đi như thế nào. Trong mắt nó, tôi, nó và anh đã là “cả nhà”.

Chiều nay, trời lại đầy mây, đen kịt, tôi liền nghĩ, tối nay chắc chắn sẽ có một trận mưa lớn đây. Vừa về đến nhà, tôi liền nhanh chóng lấy quần áo ngoài sân vào, còn anh cũng rất tự giác và quen thuộc bê một đống củi vào, anh đi nhiều lần, muốn vác hết củi vào nhà, bởi nếu chậm, lát trời mưa nó sẽ ướt hết, sáng mai lại phải lấy ra phơi.

Anh cho củi vào lò tắm, đun lên, thật không thể nhận ra anh chàng thành phố mấy hôm trước, bây giờ anh đã có thể giúp tôi giặt đồ, chẻ củi, nấu cơm, anh thậm chí còn biết sửa đồ điện.

Ngay từ đầu là lóng ngóng cho đến bây giờ đã thành thục, anh đã cố gắng rất nhiều. Cũng bởi vì anh như vậy, mà tôi càng tin tưởng vào tình cảm của anh.

Một người đàn ông, ngay từ đầu không biết làm việc nhà, nhưng lại chịu học để giúp đỡ người phụ nữ của mình, thì đó là người đàn ông tốt.

Hôm nay tôi làm món mì trộn ăn với canh tôm chua, mì trộn chung với sốt, tôm, thịt nạc, nấm thái, rau cải luộc, hành phi và tỏi chua, vừa ăn vừa húp bát canh tôm tôm chua nóng hổi thì thật hợp với thời tiết bây giờ.

Vừa nấu xong thì trời cũng bắt đầu mưa lớn, hôm nay mưa nặng hạt hơn mọi khi, gió lốc thổi bay cả những cái xô tôi để ngoài sân.

Tôi kéo phần cửa kính lại, nhưng gió vẫn đập vào khiến cửa kính kêu kình kịch. Cả  nhà quây quần ăn tối, trước mắt mỗi người là một tô mì trộn và một chén canh nóng, vừa ăn vừa xem ti vi, trên ti vi là chương trình tin tức thời sự, trước đây tôi không hay coi cái này, nhưng từ khi có anh, chúng tôi thường xem nó.

Ăn xong, anh tự giác nhận phần rửa chén, sau đó lãnh luôn nhiệm vụ tắm cho Hạt Dẻ. Thằng nhóc này cũng lạ, trước đây tôi luôn là người tắm cùng nó, thế nhưng không biết anh nói gì, bây giờ hễ tôi muốn ôm nó đi tắm hay thoa phấn là nó chạy ngay tới chỗ anh, nghiêm túc nói:

“Hạt Dẻ là con trai, Hạt Dẻ chỉ tắm với chú thôi.”

Anh cởi sạch quần áo của Hạt Dẻ, nước bây giờ cũng đã đủ nóng, hai người liền hi hi ha ha tắm. Khi tắm xong, anh chỉ có một cái khăn tắm quấn quanh hông, còn Hạt Dẻ được bọc trong một cái khăn tắm khác, khi đi ngang qua tôi, anh còn sát đến gần, nói khẽ:

“ Em hài lòng về anh chứ?”

Tôi liếc anh một cái, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, gật đầu: “Cũng được, cơ thể săn chắc, anh cứ giữ vững phong độ.”

Phản ứng của tôi làm anh bật cười, hứ, anh nghĩ tôi sẽ đỏ mặt ngượng ngùng rồi trốn đi sao. Tôi đây dù sao cũng từng phiên dịch mấy cuốn tiểu thuyết H, miễn miễn cưỡng cưỡng coi như có chút kinh nghiệm.

Anh tắm xong rồi, liền tới tôi, trời mưa khiến cho thời tiết càng thêm lạnh, những lúc như thế này, tôi đều thích ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. Phải nói, đây là nguyên do mà tôi vẫn giữ nguyên cái nhà tắm kiểu cũ này, thời tiết càng về cuối năm sẽ càng lạnh hơn, nếu như tôi mà đổi bồn tắm thì phải đầu tư thêm khoảng cái máy tắm nóng lạnh, mà nước cũng không ấm được lâu.

Tôi đang ngâm mình thì nghe tiếng anh ở bên ngoài: “Nước đủ ấm không, anh cho thêm củi nhé?”

“Không cần đâu, anh vừa tắm xong, coi chừng lại ra một thân mồ hôi đấy!”

“Không sao đâu, trời lạnh thế này, anh ở đây sẽ ấm hơn ấy chứ? Đúng không Hạt Dẻ?”

“Ưm.” – Có cả thằng bé ơ bên nữa à, hai người này, dạo này làm gì cũng gần bên nhau, đôi lúc thật khiến tôi ghen tị.

Anh ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại câu được câu không trò chuyện với tôi, tôi biết là anh sợ tôi ở một mình buồn, nên kéo cả Hạt Dẻ đến đây. Ngâm mình trong bồn nước ấm áp, ấm đến cả trong lòng.

Chợt, “phụt” một cái, mọi thứ xung quanh tối thui, tôi thầm nhủ, không ổn, cúp điện rồi, có lẽ là do trời mưa đã làm hỏng đường dây ở đâu đó. Thường thì sự cố cúp điện trên đào sẽ không được xử lý nhanh, trời đang mưa thì càng không có người đi sửa, chỉ có thể để trời tạnh, theo tình hình này thì có khi sáng mai mới có điện.

Tiếng anh dồn dập ngoài cửa: “Hạ, Hạ, em có sao không? Sao không nói tiếng nào vậy?”

Tôi nhận ra mình vừa ngây người một hồi, cho nên liền đáp: “Em không sao?”

“Không sao thì được, giờ em ra đi, anh và Hạt Dẻ đều ở ngoài đây đợi, không đi đâu đâu.”

Thú thật thì tôi không sợ bóng tối mấy, thế nhưng bây giờ cúp điện, cả nhà chỉ có ở trước cái lò mới thấy được chút nhớ ánh lửa, anh lại không biết đèn cầy để ở đâu, nên không thể nhờ anh đi lấy. Thế nhưng xung quanh tối thui như vầy, tôi cũng không thấy đường để lấy quần áo,  thì làm sao ra được đây.

Nếu như bảo anh cầm cây củi vào soi cho tôi, thì chắc chắn sẽ bị anh thấy hết. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.