Độc Gia Sủng Hôn

Chương 7: Thị thiếp tới thăm




Sau một đêm kích tình, trên người Trương Úc Giai ban đầu 1 cm2/ 3 dấu môi tăng lên thành 1 cm2/ 5 dấu, may mà hắn còn biết nặng nhẹ, chỗ nào quần áo che không được thì không có, nhưng chỉ cần chỗ có thể che thì rải rác chi chít, vì vậy Trương Úc Giai trong thời tiết nóng nực 40 độ mặc áo sơ mi phải cài cả cúc áo trên cùng, cho nên cậu chỉ mong tên quỷ kia tinh tẫn mà chết, tắt thở ngay tại chỗ.

Hôm nay thứ hai, thông thường năm phòng ban của một hệ một tuần phải mở hội nghị một lần, nội dung chủ yếu là báo cáo tổng kết một số công việc lớn nhỏ của từng phòng ban và thưởng phạt cá nhân, lấy lời của chủ nhiệm Lưu mục đích chính là xúc tiến tác phong bác sĩ, trao đổi y thuật mới, cải thiện nghĩa vụ điều kiện làm việc và đề cao trình độ y thuật.

Lúc Trương Úc Giai ở trong phòng mình thay quần áo, phát hiện một đám không vội vàng ngồi ở đó bói quẻ, tán dóc, xem ra là chưa đến giờ, cho nên cậu lên website của bệnh viện xem một chút công việc và lịch trình của cậu mấy ngày sau, dù sao hai hôm nay cậu chưa đến bệnh viện, sắp xếp ban đầu cũng có thay đổi rất lớn, cho nên xem một chút cũng thuận lợi cho cậu bố trí thời gian.

Nhưng sau nửa giờ xem xét, phát hiện các cô còn ngồi ở chỗ đó tán dóc, không khỏi lôi kéo mẹ nhỏ Trần hỏi: “Hôm nay không mở hội nghị sao?”

“Mở, nhưng là mở lễ truy điệu! ” nói lời này chính là Triệu Tú Vân, là người xinh đẹp nhất trong bốn cô gái ở khoa cậu, nhưng không biết giữ mồm giữ miệnǵ, đại não chưa suy nghĩ, môi trên môi dưới đã nói ra, luôn chọc ghẹo Trương Úc Giai, cho nên Trương Úc Giai cũng không thích nói chuyện với cô.

Mà hôm nay nghe cô nói như vậy, lại nhớ tới bà cô y tá trưởng Chu mồm miệng không tích đức kia vào thời điểm trước khi cậu đi tìm Dương Vân, cho nên không vui nói: ” Chị Triệu, sáng sớm đừng nói bừa.”

Trương Khiết đột nhiên nghiêm túc nó: “Cô ấy không nói bừa, tối hôm kia Phó chủ nhiệm Từ chết ở phòng vệ sinh lầu ba, sáng sớm hôm qua mới được phát hiện, nói là đột ngột nhồi máu cơ tim.”

Phó chủ nhiệm Từ tên Từ Khánh Minh, là bậc nguyên lão xương tàn của bệnh viện này, đã 67 tuổi, từ cái ngày bệnh viện này thành lập ông đã tới rồi, mặc dù chức vị không cao, nhưng bất kể là trình độ y thuật hay đối xử với mọi người, xử lý công việc đều không có gì phải chê trách, bệnh viện từ trên xuống dưới, tất cả hội nghị lớn nhỏ và các hoạt động vân vân đều do ông tổ chức và sắp xếp. Đối với lớp người đi sau như bọn cậu, ông chưa bao giờ cậy già lên mặt, có thể nói là tấm gương học tập của đám thanh niên các cậu.

Hiện tại nghe Trương Khiết nói như thế, Trương Úc Giai không khỏi bùi ngùi, “Phó chủ nhiệm Từ là người tốt, thật đáng tiếc.”

“Đúng vậy, ngày hôm qua lúc mẹ nhỏ gọi điện thoại nói cho tôi biết chuyện này, tôi cũng không tin, buồn cả một buổi tối, tôi vốn định đi nhà ông phúng viếng, nhưng thi thể ông ấy hiện giờ còn đnag ở nhà tang lễ.”

Mẹ nhỏ nói tiếp: “Mọi người còn có tôi buồn nữa, dù gì thì tôi và ông ấy cũng là đồng nghiệp bảy tám năm, lão già kia còn có cùng ngày sinh với tôi nữa, mấy năm đều cùng nhau trải qua, năm nay vốn định kêu người hai phòng ban đi ăn một bữa, nhưng ông ấy đã chết rồi, có lẽ sẽ thiếu đi vài ngày như vậy.”

Mẹ nhỏ oán trách nói, nhưng trong câu chữ đều là không nỡ, làm Trương Úc Giai càng thêm buồn bã.

Lúc này, Trương Tú Vân lại nói: “Mọi người nói có kỳ quái hay không, lầu ba là khoa phụ sản, trong cả tòa nhà thì người ở nơi đó nhiều nhất, sao buổi tối chết đến sáng mới phát hiện ?”

Mẹ nhỏ nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ đều nói căn bản cũng không phải là nhồi máu cơ tim chết, mà là bị hù chết, hiện tại người nhà ông ấy muốn kiện bệnh viện lên tòa đấy, đoán chừng cũng là vì chuyện này.”

“Là ai nói bị hù chết?”

“Nghe nói là một thực tập sinh nhìn thấy, nói miệng ông ấy há thật to, con ngươi cũng sắp lòi ra, hai tay còn bóp chặt cổ của mình…”

“Nhồi máu cơ tim cấp tính thở không nổi sẽ há mồm thôi!”

“Vậy ông ấy bóp cổ của mình làm gì?”

“Có lẽ là…”

“…”

Trương Úc Giai chưa kịp nghe suy đoán của các cô, đã bị Cừu Sảng bên khoa chỉnh hình kêu lên phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu, quảng cáo của chủ nhiệm Lưu đã phát trên TV, đồng thời tổ chuyên gia và tổ tiếp khách cũng đã chuẩn bị xong, các hạng mục chương trình căn bản đã thu xếp ổn thỏa, chỉ nói mấy câu cổ vũ lòng người đã dẫn bọn họ đến phòng hội nghị lớn bên cạnh phòng cấp cứu.

Lúc đám người Trương Úc Giai đến phòng hội nghị mới phát hiện phòng đã được trang hoàng tỉ mỉ, còn chia thành bốn không gian, ở giữa ngăn cách bởi đồ vật chế tạo bằng gỗ hoặc lưu ly, từng cái còn treo phòng tiếp khách, phòng chờ, phòng chuyên gia và phòng bác sĩ chủ nhiệm nước ngoài.

Trương Úc Giai và năm người nữa ở trong phòng chuyên gia, để thuận tiện hỏi chẩn tư vấn cho bệnh nhân, nên bàn làm việc của bọn cậu là một cái bàn hình tròn, sau đó mở riêng của từng người, mà dường như biết trình độ của Trương ÚC Giai có hạn, cậu bị đẩy vào tận trong cùng, cũng chính là dựa vào góc tường, bọn Lưu Kỳ hết lần này đến lần khác bảo cậu đi làm một ít chuyện, đưa trà đưa nước, cầm giấy nhặt bút, cậu căn bản ngay cả cơ hội trao đổi với bệnh nhân cũng không có.

Như thế còn chưa tính, đáng giận nhất chính là phòng bác sĩ chủ nhiệm nước ngoài phía sau lớp kính, khiến Trương Úc Giai không thể không cho rằng, một tên Nhâm Phong Lê đã chiếm một phần tư phòng họp, có thể tưởng tượng một phòng hội nghị có một nghìn bình ( đơn vị đo diện tích trước kia của Nhật ~ 1,3m), mà cá nhân hắn đã chiếm 250, chỗ lớn như vậy ăn uống và ngủ cũng đủ rồi, hơn nữa chỉ có nhân vật cấp khách quý mới có thể làm cho hắn động miệng, quả thực là ghen tỵ tới cực điểm.

Vì chờ khám ngày đầu tiên, mặc dù bận rộn nhưng thời gian cũng trôi qua rất nhanh, còn chưa tới lúc ăn trưa, cô gái nhỏ Dương Vân kia đã chạy tới, sau đó chuyên gia này chuyên gia kia chọc vào nỗi đau của cậu, cuối cùng thấy người trong phòng cũng đi gần hết mới quay lại chủ đề chính: “Em đã bảo Văn Thu giúp em trông chừng nhà xác kia, anh đoán cô ấy nhìn thấy cái gì?”

“Cái gì? ” Trương Úc Giai có chút không yên, dù sao cậu không muốn quản những việc không đâu này.

Dương Vân nghiêm mặt nói: “Lưu Kỳ vừa tiến vào.”

“Vậy có gì lạ đâu? Nhóc con này, bớt can thiệp vào chuyện không đâu đi, cẩn thận gặp họa, lòng dạ của gã rất nhỏ nhen, em đi theo người ta cũng không nên.”

“Nhưng nhà xác căn bản không có thi thể, gã thường xuyên đến nhà xác làm gì? ! Em đoán bên trong có cơ quan.”

Trương Úc Giai bất đắc dĩ nói: “Em xem tiểu thuyết trinh thám quá nhiều rồi?”

“Không có, ngày hôm qua anh em tới còn nói, nhà xác của bệnh viện chúng ta âm khí nặng.”

” Chẳng phải em không tin những thứ này sao!”

“Em không tin quỷ, nhưng em tin đằng sau nhất định có người, anh phải biết rằng, người còn đáng sợ hơn quỷ rất nhiều.”

Lời này khiến tâm Trương Úc Giai thoáng cái hạ xuống điểm đóng băng, một hồi lâu lẩm bẩm nói: “Em nói không đúng, quỷ đáng sợ hơn người, người ít nhất còn có đạo đức luật pháp và lương tâm trói buộc, nhưng quỷ thì không.”

Một câu nói xong, vô tình đối mặt với đôi mắt màu lam cách một lớp kính, Trương Úc Giai cả người rùng mình, nói không ra là cảm thụ gì, liền dự định kéo Dương Vân đi ăn cơm, thấy rõ trên bàn người ta đã chất đầy đồ ăn và KFC, cậu rốt cuộc biết tên gọi của cảm thụ này – hâm mộ đố kị căm hận.

Sau khi ăn trưa với Dương Vân xong, Trương Úc Giai lại trở về phòng làm việc của mình ngồi trong chốc lát, dù sao trong đám chuyên gia kia ngoài Lưu Kỳ ra thì đều không phải khoa mình, ít nhiều có chút mất tự nhiên, vẫn là ở cùng với đám mẹ nhỏ Trần vui hơn, chỉ sợ nghe các cô khoe khoang tán dóc.

Nhưng còn chưa kịp đi tới vị trí của mình, di động đã vang lên, thế nhưng là Diêu thiên sư, kết quả nhấn nút trả lời đã nghe bên trong tiếng thở dốc: “Khuya hôm nay cậu đến đây một chuyến, tôi nhờ cậu có chút việc.”

“A? Xin hỏi là… ” Trương Úc Giai còn chưa kịp hỏi rõ, bên kia đã cúp điện thoại, đây là mời sao? Tại sao nhờ lại không có đường từ chối như vậy? !

Xế chiều, Trương Úc Giai bị đưa cho một tờ bảng biểu sắp xếp quản lý bác sĩ phẫu thuật, cậu rõ ràng nhìn thấy trong danh sách nhân viên, mấy ca giải phẫu lớn do Trang Minh Thần mổ chính đều có tên của cậu, điều này khiến cậu kích động không nhỏ, ngay cả đi wc cũng là nhảy đi, mà trong lúc đứng ở bồn cầu, để bản thân vui vẻ nhận được sự lý giải của mọi người, cậu định mượn cảnh tự tình viết ra một bài thơ, cho nên lấy ra bút đánh dấu ở phía trước trên cửa đề ‘Ba tiếng pháo vang cửa thành mở, một con Kim Long bay ra ngoài, sau khi Kim Long hạ mưa lớn, sau mưa trời sáng thánh chỉ tới ‘ đề danh ‘Đi thật thích’ .

Viết xong cậu kéo quần lên, sau chạy về phía bồn rửa tay, không ngờ tới lại đụng phải Trang Minh Thần.

Trang Minh Thần đương nhiên là không thể hiểu được một người bình thường tại sao đi cũng có thể vui vẻ như vậy, cho nên rất hứng thú nhìn cậu.

Trương Úc Giai bị gã nhìn như vậy lập tức thu lại nụ cười, cảm giác đôi mắt màu lam của gã giống như máy quét di chuyển trên người cậu, cho nên toàn thân cậu giống như bị điện giật run lên bần bật, vì vậy cậu hết sức khinh thường mắng mình một câu ‘Tiện nhân, đừng thấy đôi mắt màu lam liền ngây người’ sau đó nhìn về phía người trong gương bổ sung một câu ‘Ngươi đó, cười cái rắm ‘ .

Mặc dù không phát ra tiếng, nhưng khẩu hình của cậu cũng đủ để đối phương bớt phóng túng.

Nhưng đáng tiếc Trang Minh Thần dường như không đem đức hạnh gương nanh múa vuốt kia của cậu để vào trong mắt, trực tiếp hữu nghị nói: “Bác sĩ Trương, lúc ngài đi ra hình như không dùng giấy…”

Qua loa qua loa! ! ! ! !

Trương Úc Giai phát điên, trời ạ, cậu đột nhiên nhớ tới, mình vừa rồi vì viết bài thơ ngắn đã quên chùi đít…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.