Độc Gia Sủng Hôn

Chương 21: Nghiệm thi




Buổi tối hôm đó Trương Úc Giai cũng không tham gia hoạt động đốt pháo xe mới của Trang Minh Thần, mà là đi cùng Dương Vân đến nhà cô, bởi vì Diêu lão đầu đang ở đó.

Nhà Dương Vân ở trong dinh thự Kim Sa Hồ Minh, Trương Úc Giai đã nghe Dương Vân nói qua, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nơi đây lại là khu biệt thự xa hoa có tiếng ở thành phố A, trước sau tất cả đều là một nhà một cổng, người lạ vào cổng cũng phải báo danh.

Đi từng bước trong hoa viên biệt thự, cổng nhà hồng lục là kiểu mới, hoàn toàn là khái niệm thiết kế tự nhiên khiến nhà cửa và cảnh vật hòa thành một thể, ngay cả đèn đường chằng chịt cũng làm cho người ta vui mắt vui tai, cho nên Trương Úc Giai không khỏi nói vòng vo: “nếu đời này tôi có thể ở đây, chết cũng nhắm mắt.”

Dương Vân thấy bộ dạng si mê của cậu, không khỏi nói: “Đàn ông không có chí khí, so với họ thì nhà cửa tốt hơn nhiều.”

Trương Úc Giai cười ngây ngô hai tiếng nói: “Người phải biết đủ mới có thể vui vẻ, thứ tốt trên thế giới này rất nhiều, thích hợp mình là được, có tranh giành tiếng tăm đi nữa cuối cùng cũng sống không mang đến chết không thể mang đi, cũng không có ý nghĩa gì, đầy đủ là đươc.”

Dương Vân nghe lời này của cậu thì gật đầu, đột nhiên cảm thấy bộ dạng đứng đắn này của Trương Úc Giai thật sự rất khó gặp, cho nên yên lặng nhìn cậu, dưới ánh đèn lay động, cậu bị chiếu đến càng thêm trắng nõn, đôi mắt phát sáng giống như được khảm nạm lên khuôn mặt, khiến cho gương mặt vốn sạch sẽ càng tôn thêm nét tinh xảo, viên kim cương xanh thẳm trên tay không ánh sáng mà phát sáng, giống như khí thế quý tộc bẩm sinh, càng lộ vẻ không chân thật, cho nên rất lâu Dương Vân mới khẽ nói: “Cũng phải, người nên biết đủ.”

Lúc đó hai người dừng lại trước cánh cổng sắt màu trắng, Trương Úc Giai cho rằng cô muốn lấy chìa khóa, cũng không thấy phía trên có khóa a, lúc này Dương Vân từ trong túi móc ra một cái chìa khóa điều khiển từ xa ấn xuống một cái liền thấy cánh cổng đẩy sang hai bên.

Hai người đi qua hai bồn hoa nhỏ đã đến cửa biệt thự, Diêu lão đầu và Dương Duẫn Trạch ngồi trên ghế đá gần cửa vừa chơi cờ tường vừachờ hai người bọn họ, một lúc thấy hai người tới thì bỏ việc trong tay, sau đó đứng dậy đi vào trong nhà.

Sau khi mấy người ngồi xuống ghế, Trương Úc Giai lập tức đưa hồ sơ bệnh án của Nhan Gia Ninh cho Diêu lão đầu, sau đó chờ ý kiến của lão.

Nhưng Diêu lão đầu chỉ nhận lấy hồ sơ bệnh kia liền dán một lá bùa lên trên, sau đó niệm chú văn, tờ bùa kia và hồ sơ bệnh án cùng hóa thành tro bụi, sau cùng một đám tro rơi trên mặt đất bị Diêu lão đầu một hơi thổi tan, không ngờ một điểm đen rơi xuống đầu ngón tay, giống như là giòi bọ, sau đó bị lão lấy tay ấn một cái, biến mất!

“Đây là cái gì? ” Trương Úc Giai vội vàng hỏi.

Diêu lão đầu và lấy giấy lau tay vừa nói: “Đây là Phù Sinh chú, là viết bằng điễn văn, cũng là một cách che mắt, hồ sơ bệnh thật sự xem ra đã bị giấu đi rồi.”

Giằng co hồi lâu thì ra là giả, Trương Úc Giai không khỏi nổi giận nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Diêu Mạnh Đạt hờ hững nói: “Nếu hồ sơ bệnh bị xử lý qua, luật sư kia nhất định là bị mưu sát, vậy mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, trên bệnh án chỉ là chữ mà thôi, tôi nhắm mắt lại nghĩ cũng biết phía trên viết cái gì, hiện tại chỉ cần bám lấy ông già của cô ấy là biết cô ấy chết như thế nào.”

“Tại sao lại điều tra từ bố cô ấy? Điều tra từ chỗ ở của cô ấy không phải là dễ hơn sao. ” Dương Vân lúc này bưng trái cây được rửa sạch đi đến.

“Chính là tôi còn muốn bắt đầu tra từ vụ tố tụng gần đây nhất của cô ấy.”

Dương Duẫn Trạch lại cười tà một tiếng nói: “Nếu muốn tra tin tức từ trên người cô gái kia thì ai có khả năng tra tỉ mỉ hơn? Ý của lão đầu là từ dây dưa lần tìm quả dưa.”

Trương Úc Giai nghe vậy bỗng nhiên thông suốt nói: “Cha cô ấy hình như là nhân vật chính trị hiệp thương, nhưng mấy cụ già cùng quê đều nói ông ta rất thanh liêm, ngay cả điếu thuốc cũng không nhận.”

“Rất thanh liêm à? ” Dương Duẫn Trạch có chút tức giận nói: “Hôm nay tôi hỏi cha tôi, cha tôi nói nói hôm tang lễ của con gái ông ta, ông ấy có tới tham dự, bọn họ đều biết con gái ông ta chết không rõ ràng, nhưng bản thân người ta không lạt lại thì người khác cũng không quản việc đâu đâu .”

Dứt lời, mấy người im lặng thật lâu, cuối cùng Diêu lão đầu nhếch mi nói với Dương Duẫn Trạch: “Bình thường thấy cậu cả ngày ba hoa khoác lác la lối om sòm, đến thời khắc then chốt mày không xuất hiện lập lòe, cũng đã đủ sáng mù mắt tầng lớp bình dân nho nhoi như chúng ta rồi a.”

“Có ý gì a? ” Trương Úc Giai nhìn hai người một người thì lấm la lấm lét một người thì tròn mắt muốn nứt, có chút khó hiểu.

Dương Vân cũng phì một tiếng bật cười, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Duẫn Trạch: “Anh trai, anh lợi hại như vậy, biến thân một chút xem sao.”

Dương Duẫn Trạch có chút bối rối, nhíu mày nói: “Nhưng lúc đó tôi đã thề với ba tôi, giở trò với ai cũng không được giở trò với quan viên, hiện tại tôi đi chọc giận bọn họ không phải là công khai tìm đánh sao.”

Dương Duẫn Trạch ngoài mặt là con cháu nhà giàu nho nhã ôn hòa, thật ra thì chính là mặt người dạ thú đường đường chính chính.

Anh ta bình thường đều tự xưng là mọi thứ tinh thông, mà cái gọi là ‘Mọi thứ’ là chỉ ăn uống cờ bạc đàng *** và lừa đảo gian lận, anh ta cho rằng đây là những thứ cơ bản nhất với một người đàn ông, anh ta chẳng những học tinh thông hơn nữa còn phát huy mọi thứ vô cùng nhuần nhuyễn, rất có khuynh hướng Trường Giang sóng sau xô sóng trước, mà cái gọi là sóng trước thì xem tên biết nghĩa thôi, cha của anh ta cũng như vậy, về phần nghề nghiệp của cha anh ta, người thường gọi ông ấy là ‘Đại lão’, vì Dương Duẫn Trạch hoàn toàn kế thừa gen của cha mình, cho nên người thường cũng cho Dương Duẫn Trạch một cái tên là ‘Nhị lão’, hổ phụ vô khuyển tử, chính là đạo lý này.

“Anh không phải là Nhị lão sao, nanh bảo bọn họ câmmiệng, bọn họ còn không phải ngay cả rắm cũng không dám đánh sao. ” đây là Dương Vân nói, cũng chỉ có Dương Vân dám nói như vậy.

“Nói thì nói như thế, nhưng…”

“Vậy cứ định như thế đi, hiện tại cậu đi điều tra Nhan Văn Lương, tôi có việc, ba giờ sau chúng ta bàn lại. ” Diêu Mạnh Đạt nói rất đương nhiên, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Mà Dương Vân sau khi thấy Diêu Mạnh Đạt ra khỏi cửa thì lập tức lôi kéo Trương Úc Giai chạy lên lầu hai, Trương Úc Giai mới đầu không rõ, nhưng khi nghiêng mắt nhìn thấy bộ dạng sắp nổ tung của Dương Duẫn Trạch thì lập tức đi lên theo cô.

Dương Vân dẫn Trương Úc Giai đi tham quan trên dưới một phen, kể cả phòng bí mật chứa két sắt và gác xép lầu bốn, lúc Trương Úc Giai mở cửa sổ lầu bốn nhìn ra ngoài, bể bơi ở sân sau rồi đến bồn hoa nhỏ đều thu hết vào tầm mắt, cho nên Trương Úc Giai liền hỏi:

“Dựa vào gia tài này của cha em, sao em cam chịu đi làm y tá a? !”

Dương Vân thấy cậu nhắc tới cái này thì cười gượng hai tiếng, lập tức nói: “Lúc còn đi học em không hiểu chuyện, khi đó vẫn cho rằng thế giới này tuyệt vời là vì em, còn muốn bỏ học, kết quả ba em đè ép em mãi cho đến sau khi tốt nghiệp mới kéo em đến bệnh viện, nói để cho em nhận thức những cảm giác cơ sở, sau đó em coi như là hiểu dụng tâm lương khổ của ông, thật ra thì lúc này cho dù em không gây lộn với y tá trưởng Chu thì ba em cũng bảo em từ chức, bản thân em thật sự thích nghề y tá này, càng thích ở cùng các anh chị.”

Trương Úc Giai sau khi nghe xong gật đầu cười nói: “Đứa ngốc, người thường hướng đến vị trí cao, nghe nói ba em chuẩn bị cho em một công việc ở cục cung cấp điện, em hãy làm cho thật tốt nhé, đến lúc đó phát tài gặp nhau đừng giả vờ như không quen biết là được rồi. ” Lại nghĩ đến ăn mặc, cử chỉ và lời nói của cô ngày thường, quả nhiên là có chút phong cách của đại tiểu thư, chỉ là không có kiểu cố tình gây sự thôi, đây cũng là nguyên nhân Trương Úc Giai thân với cô.

Dương Vân cười to, nhưng ngay sau đó một quyền đánh vào ngực nói Trương Úc Giai, nói: “Em còn chưa nói anh, đừng đến lúc thành bác sĩ chủ nhiệm, xem bệnh cho em còn đòi tiền nhé.”

“Anh đã biết gia tài nhà em rồi, không yêu cầu nhiều thì anh là đồ ngốc à. ” Trương Úc Giai vừa nói vừa nhìn thoáng qua bể bơi bên dưới, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Đời này anh chắc là không được ở nhà nào như thế này.”

Dương Vân cười nói: “Nếu anh muốn ở trong này cũng không khó, em liền hạ thấp mình, anh tới ở rể nhà em là được rồi .”

Trương Úc Giai nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn: “Đừng, anh nhận không nổi, vẫn nên kiếm tiền hai năm nữa mua cái nhà vừa tầm là được.”

“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của anh kìa! ” Dương Vân nói xong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngăn chặn suy nghĩ của Trương Úc Giai.

*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Trương Úc Giai trốn tránh, sau đó mới vô tội nói: “Em nhìn hai chúng ta còn chưa ra đâu em đã bắt nạt anh, nếu tới nhà em ở rể, anh còn không bị đánh chết à!”

Hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh đã qua ba giờ, vốn tưởng rằng Dương Duẫn Trạch chỉ khoác lác cho xong chuyện, không ngờ đến khi Diêu Mạnh Đạt trở về, trước mặt gã đã đặt một xấp văn kiện, phía trên bao gồm tất cả mọi chuyện từ lúc mới sinh đến nay của Nhan Văn Lương, bao gồm chuyện phi pháp, ngay ảnh cũng có đủ, làm Trương Úc Giai líu lưỡi rất lâu.

Mà lúc này, chỉ thấy Dương Duẫn Trạch vắt chéo chân, vừa uống trà ra vẻ rất khuôn mẫu vừa bực bội nói : “Tôi nhìn sơ qua, người này và thị trưởng Trương Minh Cường là anh em cột chèo, trước mắt quản lý công đoàn, nhưng quyền lực còn lớn hơn thường vụ, bởi vì cũng biết gã có quan hệ với Trương Minh Mạnh, gã cũng là một tên láu cá, giúp Trương Minh Mạnh làm không ít ‘Chuyện tốt’, những điều này là do chúng ta ‘bí mật’ đào lên, nghi ngờ giá trị nhất chính là gã có tranh chấp với ba tình nhân cũ, kèm theo gần đây gã và Triệu Như Thành của tập đoàn Tô Minh hùn vốn chèn ép ông trùm bất động sản Cố Vĩnh Khang, còn có hôm đó sinh nhật Nhan Gia Ninh, hắn…”

“Chờ một chút… ” Diêu lão đầu luôn im lặng đột nhiên chen miệng nói: “Hai người này tranh giành chính mảnh đất kia?”

“Chính là mảnh đất phía sau bệnh viện của bọn Tiểu Vân a.”

Trương Úc Giai lập tức nhớ tới, hai ngày trước cậu và Diêu lão đầu cùng đi đấy, nơi đó không sạch sẽ.

Mà Diêu lão đầu lại rất cảm thán, nói: “Vậy thì quái lạ, nơi đó là Vân Khẩn quan thịnh vượng nhất trong thất quan, sau này nhất định sẽ đại phát, chẳng lẽ Cố Vĩnh Khang không biết?”

Thất Quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.