Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 3: Làm tròn bổn phận của người vợ




Chu Hạ Ninh thật sự không nói dối, cô chỉ ăn cay được một chút, nhưng trên bàn chỉ có hai món đỏ lừ toàn ớt khiến cô nhìn mà da đầu run lên, cô ăn đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến hình tượng nữa một bên lấy khăn giấy lau nước mũi, một bên xúc miếng cơm trắng thật to.

Tuy cay nhưng thật sự rất đã nghiền!

Trang Dực ngẩng đầu nhìn Chu Hạ Ninh đang vùi đầu ăn cơm, khóe miệng mang ý cười.

Thân thiết bắt đầu từ những bữa ăn, đây là kinh nghiệm mà vô số tiền bối đã để lại, được người đời sau đã, đang và sẽ tích cực duy trì phát triển trọng mọi ngành nghề.

Ăn của người ta thì phải nói lời mềm mỏng mà. (Lời Beta: chỗ này nguyên là cắn người miệng mềm, có thể sử dụng thành ngữ tương đương của Việt Nam là ăn xôi chùa phải quét lá đa cũng được)

Ăn cơm xong Chu Hạ Ninh mang theo mắt, mũi, môi vì ăn cay mà đỏ ửng, sưng phồng theo Trang Dực đi về.

Trong đài truyền hình và phim trường quay phim có rất nhiều ngôi sao có tên tuổi lớn, đương nhiên cũng sẽ có không ít những phóng viên săn tin mò đến. Dù Trang Dực không thèm để ý nhưng Chu Hạ Ninh vẫn thấm thỏm lo lắng, với thân phận của cô bây giờ, nếu xuất hiện scandal với Trang Dực thì dĩ nhiên sẽ nổi tiếng hơn nhưng cũng sẽ tổn hại đến hình tượng của bản thân. Chung quy cũng bởi fanclubs của Trang Dực vô cùng nhiều, chắc chắn mọi fans sẽ nhất trí mà cho rằng là cô cố tình tạo ra scandal vô căn cứ.

Cho nên, Chu Hạ Ninh vẫn cẩn thận lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với Trang Dực, đến khitrên đường có người nhận ra Trang Dực, hay có người muốn chào hỏi, muốn xin chụp ảnh ký tên thì cô vụng trộm rẽ sang con đường khác chạy trốn.

Đến lúc Trang Dực quay đầu thì phía sau đã không còn bóng dáng của Chu Hạ Ninh từ bao giờ rồi.

Vốn dĩ Chu Hạ Ninh cũng định gửi tin nhắn cho Trang Dực, nhưng đến khi cầm máy di động trên tay cô mới nhớ ra cô không có số của anh nên đành phải thôi vậy. Dù Trang Dực có biểu hiện thân thiết hơn đi nữa thì cô cũng sẽ không chủ động đi hỏi số điện thoại của anh ta.

Chu Hạ Ninh vừa mở cửa phòng thì đã thấy Trương Băng Dĩnh đang tháo trang sức ở trong, cô đi vào thì đối phương chỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn rồi quay đi.

Trương Băng Dĩnh cố ý xa lánh cô để lấy lòng Lê Huyền, và Chu Hạ Ninh cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với loại người như vậy.Tuy rằng sẽ phải ở chung phòng một thời gian nhưng cô cũng không có ý định nói chuyện hay trao đổi gì cả, chẳng qua chỉ là một nơi để ngủ mà thôi, không nói gì thì càng yên tĩnh.

Hôm nay không có cảnh quay của cô nên cô cũng chỉ cần rửa mặt nhẹ không cần tháo trang sức lằng nhằng, liền lấy đồ dùng rửa mặt đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt tắm rửa. Đợi đến khi cô tắm xong đi ra thì Trương Băng Dĩnh đã tẩy trang xong, bắt đầu buôn điện thoại với người khác.

Chu Hạ Ninh lấy di động ra xem thời gian, nhíu nhíu mày.

Mười một giờ rưỡi đêm, cũng không phải là quá muộn, nhất là đối với diễn viên, cái nghề có thói quen lẫn lộn ngày và đêm như thế này. Nhưng hôm nay khi kết thúc công việc, đạo diễn Vương đã dặn sáu giờ ngày mai bắt đầu quay, có nghĩa là cô phải dậy từ lúc hơn bốn giờ để đi hóa trang sau đó mặc quần áo, cô không nhớ ngày mai Trương Băng Dĩnh có cảnh quay hay không, nhưng cô lại có.

Trương Băng Dĩnh dựa người vào thành giường, giọng nói không nhỏ, đôi khi nói vài câu còn cười lớn lên, nhất là khi khoe “Tối nay cùng ngồi ăn cơm với Trang Dực, Lê Huyền và đạo diễn Vương, bọn họđều rất chăm sóc cô ta” rồi cả những ưu đãi về sau nữa thì càng cười vô cùng vui vẻ.

Chu Hạ Ninh không biết cô ta nói có mấy phần là nói cho cô nghe, thật ra cô cũng chẳng ngại Trương Băng Dĩnh tạo quan hệ tốt trong đoàn làm phim, cô chỉ muốn nghiêm túc quay cho tốt bộ phim đầu tiên của mình, nhưng rõ ràng là Trương Băng Dĩnh đang cố tình muốn cô phải hâm mộ ghen tỵ đây mà.

“Không có gì, công việc hôm nay kết thúc sớm, biểu chiều ngày mai tớ mới có cảnh quay, có thể ngủ nướng.”

Cuối cùng Trương Băng Dĩnh nói một câu khiến Chu Hạ Ninh giật mình, cô ta định thức trắng đêm để nói chuyện.

Chu Hạ Ninh khẽ thở dài dưới đáy lòng.

Kiếp trước, ngay cả cơ hội gặp mặt Trang Dực, Lê Huyền cô cũng không có đã bị đạo diễn Vương đuổi về, tuổi trẻ nên da mặt cũng mỏng, chỉ cần gặp gỡ người của đoàn làm phim đã thấy ngại ngùng, thậm trí cố ý tránh đi.

Nhưng trong giới vẫn nhanh chóng truyền nhau tin “Chu Hạ Ninh không có đầu óc”. Không cần phải nói, khẳng định là do người trong đoàn làm phim truyền ra ngoài, hôm đó hiện trường có nhiều người như vậy nếu muốn truy cứu cũng chẳng biết là ai.

Huống chi đó cũng có thể coi là sự thật.

Đó là cơn sóng nhỏ đầu tiên sau khi Chu Hạ Ninh vào trong giới. Nếu không phải do chị Đỗ cố gắng thì công ty còn tính toán cho cô dừng lại. Khi đó, sự ủng hộ của Diệp Duy Mộng là an ủi lớn nhất của cô. Sau này bị mẹ mắng cho một trận, cuối cùng cũng phải dừng lại, hơn nửa năm sau khi những lời đồn đã lắng xuống thì chị Đỗ mới lại cho cô đi diễn tiếp.

Nhưng dù sao thì trên người cô vẫn sẽ mang theo một vết nhơ, sẽ luôn luôn có người nhớ đến. Có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho mở đầu của cô vô cùng vất vả.

Chu Hạ Ninh ngồi dậy lấy tai nghe trong balo ra nhét vào tai, chặn được một chút tiếng ồn, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, khi Chu Hạ Ninh rời giường thì Trương Băng Dĩnh vẫn còn ngủ say. Cô không biết Trương Băng Dĩnh mấy giờ mới ngủ, nhưng xem ra là ngủ rất muộn.

Sau khi rón rén ra khỏi phòng, Chu Hạ Ninh khẽ cười cười với nhân viên đoàn làm phim cũng vừa đi ra từ phòng đối diện rồi xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đến khi ăn xong bữa sáng, Chu Hạ Ninh nhắn tin cho Đường Điềm. Đường Điềm là bạn thời trung học của cô, cùng đại học nhưng không cùng khoa, sáng nay cô cần tìm người giúp nhưng lại chỉ có thể nhờ được cô ấy.

Thật ra, trong lúc này các cô còn chưa tốt nghiệp, cô cùng Đường Điềm quan hệ rất tốt, không giống như kiếp trước chỉ còn duy nhất một người bạn là Diệp Duy Mộng.

Đường Điềm trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Muốn gọi tới khi nào?”

“Gọi tới mười hai giờ đi. Đúng rồi chờ một chút tớ gửi cho số điện thoại di động, cứ cách mười phút lại gọi một lần, còn có số điện thoại của khách sạn, gọi đến bảo họ sửa máy nóng lạnh, máy điều hòa, thông bồn cầu. Bạn cứ nói bạn họ Trương nhé.”

Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh cảm thấy trên cả tuyệt vờiđến đoàn làm phim chuẩn bị làm việc.

Kiếp trước cô dùng sự khiêm tốn và cẩn thận làm chuẩn mực đối xử với mọi người, càng về sau càng thấy khó khăn.Đến tận lúc được Hạ Thao nâng lên cao thì cô mới phát hiện ra rằng bản thân đã sai lầm ngay từ bước đi đầu tiên.

Lúc này đây, cô sẽ thay đổi triệt để, nếu Trương Băng Dĩnh cho rằng cô ta cứ diễu võ giương oai mà cô sẽ nén giận thì cô ta đã hoàn toàn sai rồi.

Dĩ nhiên là trước mắt cô cũng chẳng làm được gì, cùng lắm chỉ làm cho Trương Băng Dĩnh ngủ không ngon giấc mà thôi.

Một với một, cô thật công bằng quá mà.

Cảnh quay buổi sáng rất thuận lợi khiến đạo diễn Vương nổi hứng quyết định đem những cảnh quay buổi chiều đều quay luôn trong buổi sáng, Chu Hạ Ninh yên lặng xoay người đi vào một góc, trong lòng thấy buồn thay Trương Băng Dĩnh.

Đường Điềm nhắn tin cho cô, bởi vì cô ấy gây rối nhiều lần, đối phương đã tắt máy di động, nhổ dây điện thoại bàn, hơn nữa trước cửa phòng còn treo bảng chữ xin đừng quấy rầy.

Nếu đã không có người quấy rầy, chỉ sợ là rất khó đánh thức người vừa mới bình yên đi vào giấc ngủ ngon rồi.

Giữa khách sạn và nơi quay phim cách một khoảng cách, đạo diễn Vương vừa nói quay luôn những cảnh buổi chiều thì liền có trợ lý đi gọi cho những diễn viên còn lại. Không giống như Chu Hạ Ninh, có mấy diễn viên quần chúng không có cảnh diễn của mình nên không tới, không ở trong phòng ngủ thì chính là đi dạo quanh quanh ở bên ngoài. Chẳng qua chỉ gọi xong mấy cuộc điện thoại thì đa số đã tập trung đủ.

Đương nhiên chỉ có một người không liên lạc được là Trương Băng Dĩnh.

Tuy rằng chưa đến cảnh quay của Trương Băng Dĩnh, nhưng hóa trang cần không ít thời gian, trợ lý không còn cách nào đàng phải đi tìm phó đạo diễn, đạo diễn Vương ở bên cạnh đúng lúc nghe được lông mày liền dựng lên.

“Sao lại không gọi dậy được?! gọi cho tiếp tân!”

“Đã gọi.” trợ lý trẻ khóc không ra nước mắt, “Tiếp tân nói Trương tiểu thư bảo họ không được quấy rầy cô ấy ngủ, họ thử gọi cửa mấy lần mà không được...”

Đạo diễn Vương lông mày càng dựng cao dừng hai giây, môi mỏng hé mở, “Bỏ vai diễn của cô ta.” Sau đó xoay người.

Phó đạo diễn và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, im lặng quay đầu, một người đi tìm biên kịch hiện trường nhanh chóng chỉnh sửa lại vai diễn, một người đi đến chỗ diễn viên và thợ trang điểm xắp xếp lại thứ tự diễn.

Cảnh quay của Trương Băng Dĩnh vốn không nhiều nên cũng không coi là quá quan trọng, phó đạo diễn bàn bạc với biên kịch, chỉ sửa một chút cũng không ảnh hưởng đến bộ phim.

“Tâm trạng em rất tốt?”

Chu Hạ Ninh đang im lặng ngồi một góc xem kịch bản của mình thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện câu hỏi mang theo ý cười, đáy lòng cô giật thót, lập tức ngẩng đầu lên, ngoài Trang Dực thì còn ai vào đây nữa?

Cô nhíu mày thật khẽ, gần như không thể nhận ra.

Vừa diễn xong đã tiến lại đây, không thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nơi này hay sao... Cô là người mới, có tài có đức gì chứ...

“Không tệ.” Chu Hạ Ninh nói hai chữ xem như trả lời câu hỏi của Trang Dực sau đó liền cúi đầu xuống.

Ý của cô là, ông anh à, ông cần làm gì thì cứ đi mà làm đi!

Nhưng Trang Dực cố tình không hiểu câu nói đó, kéo áo choàng lên, gương mặt mang theo nụ cười tủm tỉm nhưng không giảm bớt chút đẹp trai nào, ngồi xuống chiếc ghế giản dị bên cạnh Chu Hạ Ninh.

Như Trang Dực là nhân vật có đẳng cấp thì bên người lúc nào cũng có một vài trợ lý bưng trà rót nước, bình thường ghế nằm mà Trang Dực ngồi cũng là đặt bên cạnh đạo diễn Vương, Lê Huyền cũng ngồi cách không xa, trợ lý của Trang Dực là Tiểu Nhậm không nghĩ là Trang Dực lại đột nhiên ngồi bên này, vội vàng cầm bình nước sang đây.

“Anh Trang, anh có muốn uống nước không?”

Thấy Trang Dực cầm lấy cốc nước, Tiểu Nhậm xoa xoa mồ hôi trên mặt, gật đầu cười cười với Chu Hạ Ninh.

“Em tính diễn cảnh đó thế nào?” Trang Dực liếc mắt nhìn kịch bản trên tay Chu Hạ Ninh, tùy ý lau giọt nước còn dính trên khóe miệng nói.

Chu Hạ Ninh dừng một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trang Dực.

Trên phương diện diễn xuất, tuy cô tự nhận mình cũng không khác trước mấy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô diễn phim cổ trang, bởi vì kiếp trước cô không hiểu lịch sử cổ đại nhiều lắm nên chị Đỗ không nhận diễn những vai cổ trang cho cô, thế nên dù trong lòng cô lúc này đã nghĩ ra cách diễn, nhưng nếu có thể tham khảo ý kiến của người có kinh nghiệm phong phú như Trang Dực thì vẫn tốt hơn.

Vì thế Chu Hạ Ninh xê dịch thân mình ngồi đối điện Trang Dực nghiêm túc tham khảo, “Tôi chỉ có một câu thoại, cho nên tôi nghĩ chủ yếu dựa vào ánh mắt, Tiểu Sương đối với Chu Du hẳn là vừa tôn kính vừa mê luyến cho nên hẳn là vừa không để ý gian nan vừa kiên định, nguyện ý vì Chu Du vượt núi qua sông.”

Trang Dực nhíu mày, ý cười trên mặt càng rõ, “Được, em nhìn thử tôi một lần xem nào.”

“Nhìn cái gì?” Chu Hạ Ninh không nghe rõ.

“Tôi không phải Chu Du sao, em thử nhìn tôi với ánh mắt vừa tôn kính vừa mê luyến như em nói xem nào.” Trang Dực cười, gương mặt như đang tỏa sáng rực rỡ. “Tôi giúp em luyện tập.”

Bộ dạng tốt quả nhiên nổi tiếng a.

Chu Hạ Ninh trong lòng oán thầm, phải nhắm chặt mắt mới khiến ánh sáng trên mặt Trang Dực nhạt đi vài phần. Có thể cùng Trang Dực diễn cô đương nhiên muốn còn không được, nhưng anh ta có thể đừng bày ra vẻ mặt lưu manh này được không? Nhìn qua không phải là cùng diễn, rõ ràng là đùa giỡn mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.