Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 2: Vậy thì lấy lòng tôi




Chu Hạ Ninh ở bên ngoài ăn một chén mì rồi trở về phòng, đeo tai nghe nghe truyện tuy rằng bộ phim là nhưng cũng có bối cảnh gần giống, nghe nhiều biết nhiều, cô cũng không ngại nghe đi nghe lại mấy lần. Khi Diệp Duy Mộng gọi điện thoại tới cô chỉ cau mày tháo tai nghe, suy nghĩ một chút mới bắt máy.

“Alo.” Chu Hạ Ninh giọng nói xa cách, cúi đầu đọc sách. Không làm mặt lạnh, cô ta lại cứ diễn trò trước mặt mình, cuộc sống này làm sao có khả năng chỗ nào cũng diễn trò. Điểm này, cô cảm thấy mình nên bội phục Diệp Duy Mộng.

“Hạ Ninh…” Diệp Duy Mộng có chút ủy khuất, giọng nói tràn đầy cảm xúc, nếu như là ngày trước Chu Hạ Ninh khẳng định sẽ nôn nóng hỏi han, chăm sóc an ủi một phen, nhưng hôm nay cô đương nhiên là không có hứng thú làm chuyện này.

“Ừ.” Âm tiết đơn điệu, cho thấy Chu Hạ Ninh không chút quan tâm. Hơn nửa tâm tư của cô đều đặt trong sách, chỉ tùy ý lên tiếng.

Diệp Duy Mộng tâm trạng không tốt, cũng không để ý Chu Hạ Ninh lạnh nhạt mà than thở: “Hạ Ninh, đạo diễn Hạ thật quá đáng, mình rõ ràng diễn rất tốt, ông ta cứ bắt mình diễn đi diễn lại nhiều lần, cũng không nói mình diễn sai chỗ nào! Ông ta không nói thì làm sao mình biết ông ta muốn mình diễn làm sao? Còn người phụ nữ Ngô Ngữ Như kia, quả thực xấu tính còn cố ý dẫm vào váy của mình, mình nói cô ta thì cô ta lại ra vẻ khó xử, mình hận không thể cho mọi người biết bản chất thật của cô ta!”

Diệp Duy Mộng càng nói càng nhanh, hiển nhiên trong lòng đầy tức giận, Chu Hạ Ninh cuối cùng đem tầm mắt đang nhìn trang sách dời đi, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, vẻ mặt như cười như không.

Bản thân cô có phải nên thấy vui vẻ khi người làm chuyện xấu cuối cùng cũng lãnh hậu quả?

Kiếp trước, cô nhờ vả nhiều người chiếu cố, tất cả mọi người trong đoàn đều biết đạo diễn Hạ rất quan tâm tới Diệp Duy Mộng, ít nhất ngoài mặt sẽ không có người xa lánh cô ta.

Khả năng bây giờ không giống như ngày trước. Nghe Diệp Duy Mộng kể lại, trong đoàn phim cũng không ai thích cô ta, đoán chừng cũng không ít người theo phe Ngô Ngữ Như. Nếu cô nhớ không lầm, Ngô Ngữ Như sau này cũng được diễn vai chính trong một bộ phim, scandal cũng không ít, Chu Hạ Ninh cũng là sau này mới biết được, nhìn cô gái có vẻ dịu dàng đáng yêu kia ngay từ đầu đã có quý nhân che chở, một cô gái như vậy sao không có chỗ dựa cơ chứ, ai cũng rõ ràng một đạo lý “có đại thụ chống lưng”. Mà Diệp Duy Mộng bộ dạng xinh đẹp, bộ phim kia cô ta diễn vai phi tần, bản thân cô ta lại thích trang điểm sắc xảo cùng so sánh với Ngô Ngữ Như rõ ràng là một trời một vực.

Đây chính là điểm so sánh, mọi người ai cũng dễ đồng tình với kẻ yếu, nhất là đàn ông đối với phụ nữ yếu đuối càng dễ dàng mềm lòng hơn.

Bản thân Diệp Duy Mộng chưa học được bài học, mà Chu Hạ Ninh cô khinh thường nhắc nhở.

Cô không tin bản thân mình không tìm ra cách tồn tại trong cái vòng luẩn quẩn này. Kiếp trước, cô mất 10 năm sống vô ích, có phải là do bản thân quá ngốc không.

Nhưng lúc này đây, tuyệt đối không thể giống nhau!

“Hạ Ninh, bạn có nghe không?” Diệp Duy Mộng nói rất nhiều, cũng không thấy Chu Hạ Ninh đem mấy người kia ra mắng chửi, trong lòng cảm thấy mất mát.

“Ừ, tôi đang nghe đây.” Chu Hạ Ninh vừa nói xong, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, cô cho là người ở cùng phòng Trương Băng Dĩnh trở về, một tay cầm di động đứng dậy đi mở cửa, sau đó liền ngơ ngác không nói ra lời.

Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh ngây ngốc, cảm thấy đoạn đường đi đến đây thật tốt, nhịn không được cười mỉm, nghiêng người dựa vào khung cửa, ý bảo Chu Hạ Ninh cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Chu Hạ Ninh phục hồi lại, đột nhiên giật mình thăm dò thật nhanh hai bên hành lang, thấy bốn bề vắng lặng liền kéo Trang Dực vào phòng sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô là không có đầu óc mới tiếp tục nói chuyện điện thoại, để cho ngôi sao Trang Dực đứng ở cửa, như vậy khác nào tự mình hại mình.

Sau khi Chu Hạ Ninh đem người kéo vào phòng, mới phát hiện ra tình huống càng tiến thoái lưỡng nan.

Nếu lúc này Trương Băng Dĩnh thật sự trở về, cô thật là hết đường chối cãi!

Cô khẽ nhíu mày, nói với Diệp Duy Mộng: “Tôi còn có việc, lúc khác nói tiếp nhé.” Sau đó cũng không để ý bên kia có phản ứng gì trực tiếp nhấn nút tắt cuộc gọi.

“Đàn anh, có chuyện gì sao?” Chu Hạ Ninh không cảm thấy bản thân mình xinh đẹp đến mức khiến người khác để ý, cũng không nghe nói Trang Dực là loại “mặt người dạ thú”, nhưng dù sao biết người biết mặt mà không biết lòng, cô vẫn quyết định phải nhanh chóng tiễn người này về mới được.

Lấy thân phận hiện tại của cô, ở cùng Trang Dực nói chuyện là điều không nên, đương nhiên nếu Trang Dực là nữ, cô sẽ thật vinh hạnh mời cô ta bàn luận về bộ phim này. Nhưng đối tượng lại là nam diễn viên chính Trang Dực, cô không cảm thấy hai người ở trong phòng nói chuyện là một điều sáng suốt.

“Em ăn cơm chưa?” Trang Dực đương nhiên nhìn ra sự đề phòng trong mắt Chu Hạ Ninh, trong lòng thầm tán thưởng Chu Hạ Ninh này rất thông minh.

Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác không chừng hiện tại đã bắt đầu cởi quần áo. Trong giới này, chuyện có người tự đem bản thân đi hầu hạ người khác tuy rằng hắn chưa gặp phải, nhưng cũng đã nghe qua.

“Đã ăn rồi.”Chu Hạ Ninh khẽ gật đầu, không biết Trang Dực muốn làm gì.

“Tốt lắm.” Trang Dực gật gật đầu, “Vậy chúng ta đi ăn khuya.”

“Cái gì?” Chu Hạ Ninh kinh ngạc đến ngây người.

Trang Dực khẽ cười nói: “Anh ăn chưa no nên đến tìm em, em không giúp anh đi ăn khuya sao?”

Chu Hạ Ninh cúi đầu nhìn di động trong tay mình, 20h30’. Đoàn phim buổi tối 7h mới kết thúc công việc, nếu đi chậm một chút, Trang Dực có khả năng là mới ăn tối xong liền đến đây.

Nhưng, vì sao? Anh ta bỏ rơi Lê Huyền vì muốn tìm cô đi ăn khuya? Cô sẽ không tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp đến mức loại người thấy nhiều nhất là mỹ nhân như Trang Dực đối với cô vừa gặp đã yêu.

Không phải cô tự xem nhẹ bản thân mình, mà là chính cô chưa bao giờ tự lừa dối bản thân đến mức không thấy rõ hiện thực.

“Em có muốn thay quần áo không? Không thay thì chúng ta ra ngoài.” Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh một chút, cười nắm tay của cô, liền kéo cô ra ngoài, thậm chí còn giúp cô khóa cửa phòng.

“Thẻ phòng đây.”

Chu Hạ Ninh cúi đầu nhìn thẻ phòng trên tay Trang Dực, trong lòng yên lặng thở dài.

Đến cửa Trang Dực liền buông tay Chu Hạ Ninh, xoay người đóng cánh cửa lại.

“Em là lần đầu đến đây quay phim? Đi, anh dẫn em đến chỗ có đồ ăn ngon!” Trang Dực không nói nhiều trực tiếp đi lên phía trước.

Kỳ thật trong lòng Chu Hạ Ninh có chút khó xử, có thể thấy Trang Dực là một quân tử, cô cứ từ chối ngược lại có vẻ làm bộ làm tịch, cô lại thở dài, chỉ có thể đi theo anh ta.

Có thể cùng Trang Dực tạo ra cái scandal gì, chính cô mới là người có lợi chứ nhỉ?

Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng Chu Hạ Ninh đi đường vẫn rất cẩn thận, cách xa Trang Dực một khoảng nhất định, mắt nhìn ngó xung quanh.

Trang Dực vừa quay đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hạ Ninh bèn dừng chân, cười một tiếng:” Này, anh nói chúng ta chỉ là đi ăn khuya thôi, em có cần thiết phải như đi đánh trận vậy không?”

Chu Hạ Ninh cũng dừng lại, liếc nhìn Trang Dực: “Nhiều người như vậy, anh không lo lắng sao?”

“Có gì phải lo lắng?” Trang Dực tươi cười, “Sợ sệt cái này, lo lắng cái kia, anh còn sống được hay sao? Em không đi nhanh, anh liền đến kéo tay em nha.”

Chu Hạ Ninh còn chưa vì Trang Dực đến tìm mà hết ngạc nhiên, liền bị hắn lưu manh uy hiếp cho sợ ngây người. Cô nhìn Trang Dực, cảm giác được anh ta không nói đùa.

Cho nên, Trang Dực bước chân vừa di chuyển, cô thầm sợ hãi vội vàng bước đi theo.

Trang Dực khẽ cười, nhìn người đang cách xa mình cuối cùng tâm không cam lòng không nguyện đi đến bên cạnh, mới quay đầu cười nói: “Anh sẽ không làm thịt em, em không cần phải cẩn thận như vậy.”

Chu Hạ Ninh quay đầu liếc nhìn anh ta.

Anh tuy rằng không ăn tôi, nhưng những người bên cạnh anh lại có thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Trang Dực đối với nơi này rất quen thuộc, Chu Hạ Ninh cũng không dám biểu hiện mình biết đường, liền cúi đầu đi theo Trang Dực hai ba bước thì quẹo vào một hẻm nhỏ.

Nơi đóng phim có vài phố ăn uống, cũng có nhà hàng. Trang Dực mang Chu Hạ Ninh vào một nhà hàng món ăn Tứ Xuyên, mở tại một góc hẻo lánh, nhưng bên trong cũng có không ít người.

Trang Dực nhìn trong nhà hàng, lại lui ra ngoài, sau đó lấy di động gọi điện thoại, chỉ một lát sau liền có một người thanh niên từ bên trong đi ra.

“Anh Trang, anh đã lâu không đến rồi đấy.”

“Tôi đang quay một bộ phim.” Trang Dực hiển nhiên cùng đối phương quen thuộc, tươi cười chào hỏi, cũng không giới thiệu Chu Hạ Ninh với anh ta.

Anh ta liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh, sau đó dẫn Trang Dực đi vào trong, mở cửa sau, bên trong có dãy nhà ở và một cái sân nhỏ.

“Anh Trang, hôm nay ăn gì?”

Trong sân có một bộ bàn ghế bằng đá, bên cạnh thắp mấy ngọn đèn, cũng đủ ánh sáng. Trang Dực ngồi xuống, thấy Chu Hạ Ninh cũng ngồi theo, lúc này mới nói: “Trước đem một đĩa bò sốt đậu hũ cay, một chén canh, hai chén cơm trắng, một bình trà xanh.”

Đợi đến khi đối phương vào bếp, Trang Dực mới giới thiệu cho Chu Hạ Ninh: “Món ăn Tứ Xuyên ở nơi này rất ngon, em chắc cũng ăn cay?”

Chu Hạ Ninh rất muốn hỏi người này một chút.

Anh đem tôi đến quán ăn Tứ Xuyên, lại gọi đồ ăn cay, hiện tại mới nhớ mà hỏi tôi có ăn cay được không, có phải đã quá muộn rồi không hả?

Chu Hạ Ninh nhịn xuống, không phát hỏa:” Chỉ có thể ăn một chút.”

“Không sao, ăn với cơm trắng, cay một chút cũng ngon.”

Chỉ lát sau đã có người lại đây lau bàn, dọn bát đũa, đợi đến khi đồ ăn được bưng lên thì Chu Hạ Ninh nhịn không được hắt xì một cái.

“Ăn đi ăn đi, mặc dù cay nhưng thật sự rất ngon.”

Anh ăn cay, đương nhiên cũng muốn dạy Chu Hạ Ninh thành không cay không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.