Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 45: DẠ ÂN THẦN TỚI RồI!






Bầy cá Hổ Phụ Tử sau khi bị một giọt huyết của Tiếu Dịch tạo thành đại quy mô hỗn loạn, chưa từ bỏ ý định lần nữa tụ tập đuổi theo bè gỗ đã trôi xa. Nhưng khi sắp tiếp cận mép bè, mùi làm chúng nó sợ hãi tản ra bốn phía bè gỗ, cảnh cáo chúng nó không được tới gần.

Nhưng mà giữa cái mùi nguy hiểm kia, chúng còn ngửi thấy mùi máu ngọt ngào của con người. Một ít cá Hổ Phụ Tử không cam lòng từ bỏ, bạo gan bơi tới cạnh bè gỗ. Khi miệng cá chạm vào mép bè, vết máu Tiếu Dịch bôi mép bè gỗ gần đụng mặt nước, bắt đầu nổi lên tác dụng.

Một ít máu bị lớp sóng phập phồng cọ rửa, khuếch tán vào nước sông, cũng thuận tiện chảy vào miệng cá Hổ Phụ Tử tới gần.

Không lâu sau, những cá Hổ Phụ Tử can đảm tới gần liền nếm thử quả đắng mạo hiểm. Đầu tiên là trong giây lát đông lạnh không thể nhúc nhích, sau đó toàn thân cá đau đớn khó chịu, bắt đầu ở trong nước quay cuồng vẫy đuôi. Tiếp theo dần dần trầm xuống, bị đồng loại khẩn cấp phân thây cắn ăn.

Mấy người gặp trong sông cá Hổ Phụ Tử không sợ chết nhiều lần xông tới, lại bị máu độc chết cả đám, chỉ có thể cảm thán máu của Tiếu Dịch quá độc.

Bầy cá Hổ Phụ Tử sau vài lần tới gần, rốt cuộc phát hiện không thể được ích lợi gì, chậm rãi tản đi, không tiếp cận bè gỗ nữa.

Thấy cá Hổ Phụ Tử không hề ngoi lên mặt nước, đoàn người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.

Vương Dương ngồi bệch xuống bè gỗ, hai chân khoanh lại, cả người thả lỏng. Nhưng dù có nhẹ nhõm thế nào, không dám mừng rỡ quá sớm. Ai biết trong con sông khủng bố này, còn cất giấu sinh vật khổng lồ đáng sợ ăn thịt nào không.

Còn không bằng ở trên mặt đất, ít nhất gặp tập kích có thể lựa chọn chạy trốn, mà không phải bị nhốt tại chỗ bất đắc dĩ chịu công kích, không cách nào trốn.

Hiện tại bè gỗ bị đám cá ăn thịt người vừa cắn vừa đụng, có vài nơi dây cố định bắt đầu lỏng ra, sợ là chống đỡ không bao lâu. Máu Tiếu Dịch bôi mép bè cũng bị nước sông cọ rửa, còn thừa không nhiều.

Vương Dương thầm nghĩ, không lẽ để Tiếu Dịch lại cắt tay lấy máu bôi nữa chứ? Mỗi ngày cho cậu máu đã nhiều lắm rồi, còn tiếp tục lấy máu nữa, cho dù Tiếu Dịch không phải người thường, lượng máu tiêu hao cũng quá lớn. Vẫn là nên mau chóng tìm bờ sông phẳng lặng cập bờ.

Vương Dương không biết đối với Tiếu Dịch lo lắng, có phải đã trở nên khác với sự quan tâm bạn bè. Dù sao, cậu chính là khó chịu Tiếu Dịch tiếp tục làm chuyện phá hoại bản thân này, dùng vẻ mặt lạnh nhạt cắt tay. Chỉ vì vậy, Vương Dương muốn mau chóng tìm chỗ lên bờ.

Dùng còn sót lại mấy cái mái chèo không bị cá Hổ Phụ Tử cắn, ở trong nước khống chế phương hướng xuôi dòng. Rốt cuộc ở trong nước vòng vo vài vòng, gặp được bờ sông có thể cập bờ.

Xem xét chung quanh, tạm thời không thấy cái gì nguy hiểm, mấy người chậm rãi đem bè gỗ cập bờ. Vương Dương và Tiếu Dịch đầu tiên nhảy xuống, đứng gần chỗ nước cạn, giúp đỡ kéo bè gỗ tới gần bờ.

Khi chân không còn dẫm lên bùn đất ướt át, Vương Dương tâm tình kích động nói không nên lời, cuối cùng có thể từ biệt sinh vật trong nước.

Giúp đỡ gầy yếu Lý Du nâng Phương Chí Hoành thể trọng không nhẹ xuống bè, đi đến mặt đất bằng phẳng, Kiều Phi Vũ quan tâm hỏi tình trạng thân thể Phương Chí Hoành.

“Vết thương của anh, có ổn không?”

Lúc trên bè nghỉ ngơi, vết thương đã không còn đau đớn và chóng mặt vì mất máu, Phương Chí Hoành gật đầu. Gã cúi xuống nhìn cánh tay bao băng vải trắng thấm máu tươi, đáp.

“Tốt lắm, máu đã ngừng chảy rồi.”

“Vậy anh phải cẩn thận chút, chú ý vết thương đừng để bị nhiễm trùng. Chỗ N nơi nơi là rừng rậm nguyên thủy, dễ nhiễm trùng, anh nhất định phải cẩn thận.” Kiều Phi Vũ tốt bụng nhắc nhở Phương Chí Hoành.

“Ừm, tôi biết rồi.”

Lại gật đầu, Phương Chí Hoành vươn tay nắm Lý Du đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng, gã ý bảo tình trạng thân thể rất tốt, không có vấn đề. Chỉ là bị cá cắn mất một khối thịt, không có yếu như vậy, hiện tại gã cảm thấy khỏe nhiều rồi.

Sau khi cả đám đều đứng vững trên bờ, ngoái đầu nhìn bè gỗ, dây cột đã bung ra. May mắn họ xuống dưới đúng lúc, may mắn mau như vậy thấy bờ sông có thể cập bờ. Nếu vẫn còn đứng trên bè gỗ, không chừng trong chốc lát nó sẽ không thể chịu nổi tách ra. Đến khi đó tất cả họ sẽ rơi vào nước sông đục ngầu.

“Ai, Tiếu Dịch, giờ chúng ta ở vị trí này cách sở nghiên cứu còn bao xa?”

Ngẩng đầu xem xét hoàn cảnh bốn phía, Lâm Kiệt vui mừng phát hiện mục tiêu mấy ngày nay ra sức đi đường đã không xa, ngọn núi hình hồ lô. Gã lập tức hưng phấn hỏi Tiếu Dịch.

“Khoảng cách không xa, từ chỗ này đi qua khoảng một tiếng đồng hồ chắc là tới nơi.”

Tiếu Dịch nhìn ngọn núi và khoảng cách vị trí hiện tại, đáp.

“Oa! Thật tốt quá!”

Sau khi Lâm Kiệt nghe câu trả lời, hưng phấn vô cùng.

Đến sở nghiên cứu, nghĩa là có thể nhìn thấy trong truyền thuyết sở nghiên cứu có bộ dạng gì. Dọc theo đường đi gã rất tò mò và háo hức.

“Ai, rốt cuộc sắp tới rồi ~”

Cho dù Vương Dương bình thường hoạt bát vô tâm vô phế, không thể không cảm thán bọn họ mấy ngày nay trên đường đi gặp nhiều gian khổ. Chết tiệt, ngay cả thở dốc cũng không cho cơ hội, không ngừng cùng các loại quái trùng chém giết.

Cái này so với Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh càng rắc rối, đường đi phiền toái. Có thể kiên trì đến tận bây giờ, thuận lợi còn sống, mục đích không còn xa xôi, thật sự cảm ơn trời đất.

“Chúng ta mau đi thôi! Thoạt nhìn bầu trời như sắp mưa.”

Vương Dương ngẩng đầu nhìn không trung bắt đầu tụ tập mây đen, đem sau lưng ba lô chuyển sang đằng trước, bước nhanh đuổi theo Tiếu Dịch đi đằng trước. Một cái nhào tới, cậu thói quen nhấc tay muốn từ sau kẹp cổ hắn, càu nhàu hắn lại một mình đi trước đoàn đội.

Sau một trận giằng co, Vương Dương miễn cưỡng từ trong tay Tiếu Dịch đào thoát. Đầu bị Tiếu Dịch làm rối thành ổ chim, cả người phấn chấn quay đầu, ngoắc mấy người còn đứng ở ven sông, ý bảo bọn họ mau đuổi theo.

“Chí Hoành, anh còn có thể đi không?”

Lý Du vẫn rất lo lắng vết thương trên ngón tay và cánh tay của Phương Chí Hoành. Thoạt nhìn rất kinh khủng, không biết Phương Chí Hoành có bị nguy hiểm hay không.

“Không có việc gì, Du, em yên tâm. Chỉ là bị cắn rớt một khối thịt nhỏ mà thôi. Chúng ta mau đi, nếu rớt phía sau lại lạc đường thì nguy.” Phương Chí Hoành vươn cánh tay không bị thương sờ đầu Lý Du, an ủi nói.

“Ừm, vậy chúng ta mau đi thôi.” Nhẹ gật đầu, tuy trong lòng Lý Du vẫn bất an, nhưng nếu Chí Hoành đã nói là không có gì, y chỉ có thể buộc mình tin tưởng. Lý Du gần sát Phương Chí Hoành, hai tay nắm chặt lấy nhau, người bên cạnh là điểm tựa duy nhất của y.

Bốn người phía sau bắt đầu nhấc chân đuổi kịp hai người đằng trước Vương Dương và Tiếu Dịch, tiếp tục hành trình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.