Đoạt Tướng

Chương 5: Cô đơn




Lại đến cuối năm, một năm mới cũng sắp tới nữa rồi.

Trong bữa tiệc long trọng cuối năm của tập đoàn Lôi Đình có vài cặp đôi xuất hiện khiến cho tất cả nhân viên trở nên ngây người.

Thật là một màn bất ngờ.

Đầu tiên là vợ chồng boss xuất hiện, phu nhân Nguyễn Y Nông đang có bầu mặc lễ phục màu tím rộng thùng thình, bộ dạng của cô dịu dàng, đôi mắt sáng như sao, hàng mi như cánh bướm, được Lôi Ngự Phong cao to khẩn trương che chở, trong mắt cũng không thèm để ý đến người khác.

Lại tiếp tục xuất hiện một đôi sự thật sự khiến người ta kinh ngạc, trong sảnh vang lên tiếng hút khí.

Bọn họ chăm chú nhìn CEO dắt một cô gái quyến rũ đi vào, cô gái kia búi tóc, mặc một cái váy dài màu đỏ xẻ ở đùi, khiến cho người ta liên tưởng tới ngọn lửa nóng bỏng.

"Ah, đây không phải là. . . . . . Vị người mẫu từng có scandal với boss sao?"

"Cô, cô, từ lúc nào mà cô ấy cũng tóm được CEO lạnh lùng như băng?”

Ồn ào! Vị này được gọi là sát thủ của đàn ông, lực sát thương cũng quá lớn! Hơn nữa, đó là CEO vẫn luôn xa cách với người khác sao? Tại sao lúc nhìn về phía người đẹp lại thâm tình và chân thành đến thế?

Ánh mắt của trợ lý cũng đắc ý, trong lòng suy nghĩ, tôi đã nói rồi, CEO tự mình chọn người đẹp, làm sao có thể buông tay nhường cho người ta?

Mà quản lý trong bộ phận quảng cáo cũng bàn tán, than thở trong lòng, tôi nói không sai mà, thủy chung anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối cặp đôi này đi tới vị trí của Lôi Ngự Phong và phu nhân, bốn người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Thế giới này, thật sự có những chuyện kỳ lạ khó giải thích!

Quan hệ này, thật là vô cùng phức tạp!

Không bao lâu, lực chú ý của các nhân viên chuyển sang tặng phẩm phong phú, khiến người ta thèm nhỏ dãi, không chỉ có thức ăn ngon mà còn là bao lì xì.

Một nhóm người rối rít đến mời rượu, bạn bè cũ gặp nhau, Tô Hợp Hoan và trợ lý cũng khó tránh khỏi kéo tay nhau bàn tán chuyện công ty.

Lúc này mấy người nhân viên vì muốn mọi người giải trí, mà đội tóc giả, mặc quần cụt đóng vai vũ công, tiếng cười lớn và sự trầm trồ khen ngợi đẩy không khí lên cao.

"Muốn con gái hay con trai?" Tô Hợp Hoan sờ sờ bụng Nguyễn Y Nông ngày càng nhô cao.

"Đều như nhau, Ngự Phong nói thích hết." Nguyễn Y Nông dịu dàng nói.

"Vậy hay là sinh con gái đi, ngộ nhỡ sinh đứa nhỏ giống Lôi Ngự Phong thì cũng khiến chị mệt mỏi rồi." Tô Hợp Hoan chướng mắt người đàn ông cố chấp, vẫn là ông xã mình được hơn, yêu cô như vậy hơn nữa chưa bao giờ ép buộc cô.

"Thật ra thì Ngự Phong rất tốt với chị." Nguyễn Y Nông ngượng ngùng đỏ mặt bênh vực thay ông xã.

"Y Nông, chị không cần sợ anh ấy." Mặc dù biết Lôi Ngự Phong yêu Nguyễn Y Nông, nhưng Tô Hợp Hoan biết rõ hành vi Lôi Ngự Phong điên cuồng thế nào, vô cùng đồng tình với vị phu nhân bị anh cố chấp nhét vào vây cánh.

"Chị không sợ anh ấy, chỉ là . . . . ." Gương mặt Nguyễn Y Nông dịu dàng có mấy phần lo lắng, há hốc mồm, muốn nói lại thôi.

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là không quen cuộc sống như thế. . . . . . Anh ấy có tiền, chị cảm thấy chị không xứng với anh ấy."

"Vậy thì xài hết tiền của anh ta."

"Này, cô không cần bắt nạt bà xã của tôi." Lôi Ngự Phong không biết từ nơi nào xuất hiện, bưng một ly nước chanh đưa cho Nguyễn Y Nông, cảnh cáo nói: "Tính khí bà xã tôi rất tốt, không có một nửa lợi hại như cô."

"Biết, tránh ra đi..., phụ nữ chúng tôi nói chuyện không cần đàn ông xen vào." Tô Hợp Hoan phất tay một cái.

"Không cần học thói xấu của cô ấy." Lôi Ngự Phong cắn lỗ tai dặn dò bà xã bảo bối, "Cô gái này là yêu tinh, hành hạ CEO Lạc một trận, không cho phép em cũng như vậy!"

Nguyễn Y Nông cười không nói, đưa tay đẩy anh ra, "Đã qua rồi, CEO Lạc đang nhìn bên này."

Lôi Ngự Phong không cam tâm tình nguyện mà đi, hai cô gái nắm tay ra bên ngoài từ từ tản bộ, tiếp tục nói vấn đề vừa rồi.

“Chị đừng nghĩ như vậy, Y Nông." Tô Hợp Hoan khuyên bảo: "Thật ra thì em cũng vậy, trước kia cứ lo lắng mình sẽ không xứng với anh ấy, như thế nào cũng muốn rời xa, nhưng như vậy thật sự rất khó chịu, em không thể tưởng tượng cuộc sống không có anh."

"Người bên ngoài luôn là nói chị. . . . . ." Nguyễn Y Nông thương tâm nói.

"Nói cái gì?"

"Nói cuộc sống lúc trước của chị."

"Người nào không có quá khứ? Kể cả scandal của em và boss!"

Hiện tại cô đã làm con dâu của nhà họ Lạc, tuần trước hai người đi đăng ký kết hôn, làm vợ chồng hợp pháp. Bây giờ cuộc sống của cô rất thoải mái, kể từ khi Chu Thiểu Đình từ chức ra nước ngoài, bên phía Edie lại nhờ Amanda thuyết phục cô, thỉnh thoảng cũng sẽ bận rộn chụp hình, không làm việc thì chạy tới nhà chồng ở một ngày, mỗi ngày cười không ngừng, mẹ chồng cô thân thiết với cô như mẹ ruột, khiến cả Lạc Dịch cũng không nhịn được mà ghen tị.

Nguyễn Y Nông nghe vậy cười một cái, nói: "Chị rất ghét những ký giả kia, nói chị vì tiền mà hao tâm tổn trí gả cho anh ấy."

"Vậy chị có không?"

"Dĩ nhiên không! Chị yêu anh ấy."

"Vậy là được rồi, Lôi Ngự Phong rất yêu chị."

"Em hiểu rất rõ, em cũng rất ghét những ký giả kia, cả ngày viết linh tinh."

Đột nhiên, không biết từ nơi nào xuất hiện một người đàn ông thấp, mặt mũi tràn đầy tươi cười mà chạy tới trước mặt họ, tự giới thiệu mình: "Phu nhân, tôi là ký giả của Thủy Quả nhật báo, có thể phỏng vấn cô một chút không?"

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi!

Sắc mặt Nguyễn Y Nông lập tức thay đổi, Tô Hợp Hoan thấy thế ngăn ở phía trước cô, tức giận nói: "Không ai muốn nhận phỏng vấn, mời đi khỏi đây.”

"Cô Tô. . . . . . A, không, bây giờ là phu nhân của CEO Lạc, nhớ ngày đó lúc cô làm người mẫu tôi đã tha cho cô một con đường sống, không đăng những tin tức tiêu cực của cô, thế nào, bây giờ làm phu nhân CEO cũng khác rồi?" Vị phóng viên kia lên tiếng châm chọc, ông xã của hai cô gái này không dễ chọc, chọc đến chỉ có con đường chết! Ông ta can đảm ẩn mình trong bữa tiệc, mãi mới chờ đến lúc hai người ra ngoài, mới dám chạy đến lấy tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.