Đoạt Tướng

Chương 11: Có đôi khi là tình cờ




Mạnh Thiệu Hiên lập tức đứng lên, trực tiếp vòng qua bà Mạnh, bế Phi Đồng bị dọa đến ngốc lên. Anh liếc mắt nhìn bà Mạnh một cái, đáy mắt nồng đậm nghiêm nghị: "Phu nhân, con trai của tôi, tự có tôi đến dạy dỗ, còn chưa tới phiên người râu ria khoa tay múa chân!"

"Ôi! Đây thật là cha nào con nấy! Nói như thế nào ta cũng là trưởng bối của anh, là bà nội của nó..."

"Bà nội Phi Đồng đã sớm chết, nếu phu nhân không có việc gì thì mời trở về đi!" Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên tái xanh, ôm Phi Đồng xoay người rời đi. Anh sợ hãi, sợ hãi chính mình đứng thêm một giây đồng hồ, sẽ nhịn không được tát một bạt tai lên khuôn mặt buồn nôn kia!

"Phản rồi! Ta ngược lại muốn đi hỏi lão gia một chút, con trai ngoan mà ông ta luôn nhớ thương, rốt cuộc có để người phu nhân là ta đây vào mắt hay không! Còn có đồ ranh con này, đừng tưởng rằng Chấn Tông nói muốn nó trở về nhà họ Mạnh, thì nó được xem như là con cháu nhà họ Mạnh, ta còn chưa chấp nhận đâu!"

Bà Mạnh thở gấp, liên tục mở miệng. Mạnh Thiệu Hiên lại không thèm quan tâm đến bà ta, ôm Phi Đồng lên lầu! Mà lúc này Phi Đồng mới oa một tiếng khóc lên...

Bà Mạnh đứng một mình ở chỗ đó, dài dòng mấy câu liền cảm thấy có chút không thú vị, nhưng vẫn không cam lòng liếc mắt nhìn lên lầu. Cửa sổ nhỏ mở phân nửa, rèm cửa sổ màu xanh thẫm lay động không ổn định, trong lòng bà ta giống như bị người gác ở trên lửa nướng, chỉ hận không thể đẩy người phụ nữ trên lầu ra ngoài, giẫm lên mấy cước!

Bà ta sinh một đứa con trai, lại cứ như vậy bị cô ta dằn vặt đến người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Hừ, đợi Tô Linh trở về, Thiệu Đình lại có thể...

Đàn ông mà, một khi có dã tâm, có sự nghiệp, rất dễ dàng ném chuyện tình yêu giữa nam nữ ra sau ót. Huống chi Phó Tĩnh Tri này đã có Thiệu Hiên trở về, cô ta luôn luôn bận tâm con trai của mình, cũng không có biện pháp mặt dày mày dạn ở chỗ này nữa đâu.

Bà ta nghĩ tới đây, sắc mặt mới hơi nguôi giận, xoay người rời đi.

***

Uống thuốc nên toát ra mồ hôi, Tĩnh Tri ngủ hỗn loạn, trên hai má mang theo một chút hồng kỳ lạ, mà màu xanh đen dưới hốc mắt lại chưa có tan đi. Cô ngủ không yên, thỉnh thoảng sẽ đạp mở chăn bông thật dày trên người, Bình Bình canh giữ ở một bên, cô chỉ cần khẽ động, cô ấy sẽ lập tức giúp cô chỉnh chỉnh lại góc chăn. Thấy thần sắc cô không tốt ngay trong lúc ngủ mơ, hai má đều gầy sụp xuống, trong lòng Bình Bình nhịn không được chua xót một trận.

Cô biết đây là tâm bệnh, hàng đêm không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng sẽ khóc tỉnh lại, tỉnh lại liền ngồi một mình phát ngốc, không nhúc nhích đến hơn nửa đêm. Cứ theo đà này, sao thân thể có thể tốt được?

Nhưng tâm bệnh thì cần thuốc tâm, bộ dạng này của tiểu thư, trong lòng nhất định là mâu thuẫn không chịu nổi. Không đành lòng ủy khuất Phi Đồng, nhưng cũng luyến tiếc nhị thiếu gia.

Bình Bình vừa mới giúp cô chỉnh góc chăn, chợt nghe dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã. Cô ấy hoảng hốt vội vàng đứng lên đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị mở phân nửa cửa sổ đang đóng để thông gió...

"Sao thế? Hình như chị nghe được tiếng của Phi Đồng... Bình Bình, có phải Phi Đồng đã trở về rồi không?" Tĩnh Tri lại bỗng nhiên tỉnh lại trong giấc ngủ không an ổn, thậm chí cô còn tự mình ngồi dậy, khom lưng giẫm lên dép ở bên mép giường...

Sắc mặt Bình Bình liền thay đổi, nếu như để tiểu thư nhìn thấy bà Mạnh đang mắng tiểu thiếu gia, nhất định sẽ tức giận đến khóc lên! Cô ấy muốn ngăn cản, nhưng Tĩnh Tri đã lung lay sắp đổ đi tới bên cửa sổ, trong miệng còn luôn nói: "Không phải nói Thiệu Hiên mua diều sao, hôm nay khí trời tốt, thích hợp chơi diều, sao lúc này đã trở về rồi..."

Cô nói xong, liền ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, giọng nói liền ngừng lại, mà cả người cô lại giống như sắp đứng không vững, toàn thân đều đang run lên.

"Chị, chị Tĩnh Tri, chị đừng lo lắng, tam thiếu gia ở dưới đấy, tiểu thiếu gia không có việc gì. Em đây liền đi xem, chị đừng lo lắng, chị Tĩnh Tri..." Bình Bình gấp đến sắp khóc, cô ấy muốn xuống lầu nhìn xem Phi Đồng té có nghiêm trọng không, lại không dám buông tay đỡ Tĩnh Tri ra. Cô ấy sợ chính mình vừa để tay xuống, Tĩnh Tri sẽ đứng không nổi, ngã xuống mặt đất...

Mồ hôi khắp người của Tĩnh Tri chảy xuống dưới, chỉ chốc lát sau, phía sau lưng của cô liền ướt đẫm như dính nước, sắc mặt cô trắng bệch, nhưng lại lộ ra đỏ ửng kỳ lạ, đôi môi trắng bệch một mảnh, khóe môi co giật, trong cổ họng phát ra giọng nói thô rát khó nghe. Một lúc lâu sau, Bình Bình mới nghe rõ lời cô nói, mà sau khi nghe rõ, sắc mặt lại hoàn toàn thay đổi...

Xem ra, chị Tĩnh Tri đã quyết tâm phải rời khỏi nơi này...

"Đi... Nơi này không ở nổi nữa..." Tĩnh Tri thở hổn hển, che ngực: "Bình Bình, bà ta sẽ hại chết Phi Đồng, chị phải mang theo Phi Đồng của chị rời khỏi nơi này... Không có cách nào ở lại đây nữa... Bình Bình, Thiệu Hiên đâu? Sao còn không dẫn Phi Đồng lên? Thằng bé té thành bộ dáng gì rồi? Chị phải đi xem... đứa bé nhỏ như vậy, cản trở mắt ai được chứ, sao lại không tha cho nó..."

Tĩnh Tri bỗng xoay người lại, khí lực của cô thật sự rất lớn, đụng Bình Bình ngã sang một bên, một đường đi rất nhanh, mà nước mắt lại tách tách rơi xuống. Ánh mắt của cô như mất đi tiêu cự, cả người đều lộ ra một cỗ khó chịu, Bình Bình hoảng hốt đuổi theo, Tĩnh Tri cũng đã kéo cửa phòng ngủ ra. Thiệu Hiên đang ôm

Phi Đồng khóc hu hu đứng ở bên ngoài, thấy Tĩnh Tri tới đây, liền hoảng sợ, "Sao em lại xuống giường? Bình Bình, mau dìu cô ấy nằm lên giường đi!"

Tĩnh Tri lại không để ý tới, chỉ đưa tay ôm lấy Phi Đồng. Cô liều mạng một trận, thường ngày suy yếu không cầm nổi đôi đũa, nhưng giờ lại vững vàng ôm lấy Phi Đồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.