Đoạt Thê

Chương 4: Bộ đồ ăn nãi nãi




“Oa nhi, đến, gọi thúc thúc, thúc thúc cho ngươi kẹo!”

Bất Hối do dự một chút, lộ ra hàm răng trắng, ngây thơ vui mừng kêu, “Thúc thúc!”

”Oa nhi này thật nghe lời!” Sau đó từ trong túi lấy kẹo ra, đưa cho Bất Hối, “Đến, cầm!”

”Tạ ơn thúc thúc!” Bất Hối cười, cười rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên, nhận được kẹo từ người xa lạ.

Không phải ăn xin mà có, mà là người khác, cam tâm tình nguyện cho nàng, mang theo yêu thương, mang theo quan tâm.

”Đến, thúc thúc cũng có!”

Một người một viên kẹo, tay Bất Hối nhỏ, cầm không hết, liền nhấc xiêm áo lên, bỏ trong xiêm áo.

Bất Hối đáng yêu hiểu chuyện, miệng lại ngọt, chuyên chọn lời hay mà nói, dụ dỗ những nam tử trẻ tuổi này, cười vui vẻ.

”Bất Hối, nương ngươi nấu cái gì vậy, len lén nói với thúc thúc một chút đi!”

Mắt to của Bất hối đảo một cái, giả vờ dè dặt, “Nương ta nấu phá lấu bò, bánh bao thịt bò, còn có gà xào cay, thịt bò kho......”

”Chậc, Bất Hối, đừng nói nữa mà... Nước miếng của thúc thúc cũng sắp chảy rồi!”

Phòng bếp, mùi thơm liên tục tỏa ra,

Trong sân, đặt một cái bàn, bát đũa đã dọn xong, nhiều hơn mọi lần, có người đứng ở cửa phòng bếp, hỏi Tùy Duyên có cần giúp một tay hay không.

Tùy Duyên đều cười cự tuyệt.

Cho đến khi thức ăn lần lượt được bưng ra, có người không nhịn được, lấy tay bóc ăn.

”Trời ơi, mùi vị này, còn ngon hơn ở mấy đại tửu lâu!”

”Vậy, thức ăn ở đại tửu lâu, ngươi ăn rồi sao?” Hạo Nhiên không khách khí đả kích.

Dẫn đến một trận cười vang.

Một bữa cơm, mọi người ăn đến mồ hôi đầm đìa, nhưng, cũng gọi là sảng khoái.

Ngay cả Tái đại nương, cũng liên tục khen tài nấu nướng của Tùy Duyên.

Đối mặt với sự khích lệ, Tùy Duyên chỉ cười nhạt không nói.

Xem ra, chờ chân Tái đại nương tốt lên, quán của nàng thật sự có thể bán phá lấu bò, bánh bao bánh màn thầu, thịt kho các loại, trước tiên cứ kiếm sống như vậy.

Thu dọn bát đũa, Tùy Duyên ở phòng bếp rửa chén.

Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, “Chuyện đó, nương Bất Hối, bọn họ nói, mấy ngày nữa, trở lại ăn cơm, ngươi xem......”

”Tốt!” Tùy Duyên lên tiếng.

”Vậy cũng được, mấy ngày nữa, ta để cho nương tử của bọn họ đến giúp đỡ!”

”Vậy thì không cần, một mình ta làm được!”

Hạo Nhiên sững sờ, ngay sau đó cười, “Ngươi sợ các nàng học trộm?”

”Không phải, thực sự không cần phiền họ sang đây!”

Thật ra thì, chỉ là nàng thích những ngày bận rộn lại thực tế như vậy, thật thật tại tại.

Hạo Nhiên cười, “Vậy cũng tốt, nếu ngươi làm được, sẽ tùy ngươi, nếu như không làm nổi, ngươi nói một tiếng, ta để cho nương tử bọn họ đến giúp đỡ!” Hạo Nhiên nói xong, dừng một chút, “Còn nữa, phá lấu bò, ăn thật ngon!”

Tùy Duyên nhíu mày.

Lẳng lặng chờ lời kế tiếp của Hạo Nhiên.

”Chuyện đó, ta, thật ra thì, chính là côn đồ lưu manh ở đường Tây, đặc biệt thu phí bảo hộ!”

Tùy Duyên còn chưa lấy lại tinh thần, Hạo Nhiên đã cất bước rời đi.

Thật ra thì, côn đồ lưu manh cũng không có gì không tốt.

Thật ra Tùy Duyên muốn nói với Hạo Nhiên như vậy, nhưng, đợi mấy ngày, cũng không tìm được cơ hội mở miệng.

Rõ ràng Hạo Nhiên bắt đầu né tránh nàng.

Chân Tái đại nương cũng tốt hơn, từ từ, buông gậy ra cũng có thể đi, vui mừng đến mức Tái đại nương liên tục khen Tùy Duyên là phúc tinh của nàng.

Ngày mùng tám tháng chạp.

Tùy Duyên nấu cháo mùng tám tháng chạp.

Các huynh đệ của Hạo Nhiên, cũng cùng nhau tới ăn, một người một chén, ăn xong, liên tục khen Tùy Duyên nấu cháo mùng tám tháng chạp rất ngon.

Chỉ vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi.

Mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị đồ tết.

Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.

Tái đại nương viết danh sách, Hạo Nhiên đi mua, nhưng mà, Hạo Nhiên mua nhiều thêm mấy cuộn vải.

”Nương, của người!”

Tái đại nương gặp chuyện tốt nên tinh thần thoải mái, cầm vải vóc, vô cùng vui mừng.

Hạo Nhiên đưa phần còn dư lại cho hai nương con Tùy Duyên, “Nương Bất Hối, cái này cho ngươi và Bất Hối!”

Tùy Duyên kinh ngạc không thôi, không ngờ, Hạo Nhiên lại chuẩn bị cho nàng và Bất Hối.

Nàng vốn đã tính toán, tìm thời gian đi mua xiêm áo năm mới cho Bất Hối, tạo bất ngờ.

Đưa tay nhận lấy, Tùy Duyên cảm kích cười với Hạo Nhiên, “Cám ơn!”

Hạo Nhiên cười cười.

Tái đại nương lại mở miệng, “Nương Bất Hối, đây là chuyện nên làm, ngươi chữa khỏi chân của ta, hai nương con chúng ta cảm tạ ngươi, là chuyện nên làm!”

”Đại nương......”

Thấy Tái đại chân nương thành như vậy, làm Tùy Duyên cảm thấy ngượng ngùng. Nếu như nàng có núi vàng núi bạc, nàng chắc chắn sẽ không như vậy.

Đáng quý nhất là khi nghèo túng có người, ân cần hỏi han ngươi.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

”Đừng ngượng ngùng, nghe Hạo Nhiên nói, cửa tiệm ở bến tàu đã trống, ngày mai, để Hạo Nhiên đưa ngươi đi xem một chút, cần gì, trước ghi nhớ lại, tránh cho đến lúc đó, luống cuống tay chân!”

”Tốt!”

Tái đại nương rất hài lòng đối với thái độ của Tùy Duyên.

Không kiêu ngạo không tự ti, không nóng không vội, chỉ với y thuật của nàng, và tài nấu nướng, nếu như bị y quán hoặc là đại tửu lâu biết, khẳng định sẽ tranh nhau đi cướp.

Nàng vẫn tĩnh lặng như nước, không nổi gợn sóng.

Từ trong ngực lấy ra một hà bao, đưa cho Tùy Duyên, “Nương Bất Hối, đây là 50 lượng bạc ban đầu đáp ứng ngươi, ngươi cất đi!”

Tùy Duyên đứng lên, “Đại nương......”

”Cầm đi, chúng ta nhất ngô cửu đỉnh, đã hứa với ngươi, thì nên cho ngươi, hơn nữa, ngươi ở đây chăm sóc ta, giặt xiêm áo nấu cơm hai tháng, ta để Hạo Nhiên cho ngươi thêm năm lượng bạc, coi như là tiền công!”

”Không, đại nương, năm lượng bạc này, ta không thể nhận, hai tháng qua, ta và Bất Hối ở nhà ngươi, ăn uống chùa, nếu không phải ngươi và Hạo Nhiên ca tốt bụng chứa chấp nương con chúng ta, nương con chúng ta, vào lúc này cũng không biết đã lưu lạc đến nơi nào rồi......”

Tái đại nương thấy Tùy Duyên không giống đang nói đùa, cười ha ha, “Vậy cũng được, không nhận thì không nhận, chờ cửa tiệm của ngươi khai trương, ta để Hạo Nhiên đưa bao lì xì cho ngươi!”

Tùy Duyên cười, coi như là đồng ý.

Phần ân tình này, nàng cũng ghi tạc tận đáy lòng.

Mấy ngày sau.

Lúc ăn điểm tâm, Hạo Nhiên vừa gắp thức ăn, vừa nói, “Nương Bất Hối, sau khi ăn điểm tâm xong, ta dẫn ngươi đi xem cửa tiệm!”

Tùy Duyên nghe vậy, tay cầm đũa run lên, “Tốt!”

Ăn qua loa điểm tâm, Tùy Duyên nhanh chóng dọn dẹp, rửa chén, sửa sang lại bản thân, lại sửa sang cho Bất Hối, dắt Bất Hối đi ở sau lưng Hạo Nhiên.

Đi khoảng một nén nhang.

”Ừ, chính là cửa tiệm đang đóng cửa kia!”

Tùy Duyên nhìn theo ngón tay của Hạo Nhiên, cửa tiệm rộng khoảng bốn, năm mét, cửa chính là dùng từng tấm từng tấm ván gỗ, loại có thể tháo xuống....

Hạo Nhiên dẫn Tùy Duyên đi, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Cũng không thiếu người chào hỏi.

”Hạo Nhiên ca, dẫn người đi xem cửa tiệm, không phải nghe nói, cửa tiệm kia của ngươi, không cho thuê sao?”

”Dẫn muội tử của ta tới xem một chút!”

”Ai u, Hạo Nhiên ca, người muội tử này thật không tệ, giống như hoa vậy!”

Hạo Nhiên cũng cười cười tùy tiện mắng, “Đi đi, tên đáng chết!”

Cầm chìa khóa mở khóa ra.

Có lẽ vì người khách thuê trước đây tương đối lười, lúc rời đi, cũng không còn quét dọn sạch sẽ, khắp nhà tỏa ra mùi khó ngửi.

Hạo Nhiên lập tức mắng, “Người này, quỷ lười đầu thai sao?”

Tùy Duyên giơ tay lên nhẹ nhàng quạt, Bất Hối thì nắm chặt lỗ mũi.

Phía sau cửa tiệm có một sân vườn, phòng bếp, gác xếp ở trên phòng bếp.

Sau phòng bếp, có một tiểu viện, bên cạnh là một gian phòng nhỏ dựng bằng cỏ tranh, Tùy Duyên nghĩ, hẳn là nhà xí.

Ở góc phòng bếp, có một giếng nước.

Tổng thể mà nói, nhà không lớn, nhưng, tất cả đều đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.