Đoạt Thê

Chương 1: Bộ đồ ăn tự chương




Thấy Tùy Duyên dắt Bất Hối rời đi, Hạo Nhiên sửng sốt.

Ngay sau đó cất bước đuổi theo, ngăn đường đi của Tùy Duyên lại, “Tiểu nương tử, ngươi nghĩ xem, ở đường Tây này ngoại trừ Hạo Nhiên ca ta ra, còn có người có thể cho ngươi thuê phòng, vậy thì ngươi đã sai hoàn toàn!”

Tùy Duyên kinh ngạc.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ người trước mặt chính là ác bá đứng đầu đường trong truyền thuyết, chuyên thu phí bảo hộ.

Hạo Nhiên lại tiếp tục nói, “Hơn nữa, hai nương con nhà ngươi ngay cả một nơi ở cũng không có, lấy cái gì để mà làm ăn, ngươi cũng không nghe thử xem công việc của ta là gì, đã lo bỏ chạy, chẳng lẽ Hạo Nhiên ca ta thoạt nhìn giống như người xấu sao?”

Những lời này của Hạo Nhiên, khiến cho các huynh đệ của hắn không dám gật đầu.

Dù sao ở trong lòng bọn họ, cho tới bây giờ Hạo Nhiên ca cũng không phải là người tốt lành gì.

Tùy Duyên vừa định nói chuyện, Hạo Nhiên lại mở miệng, “Ai nha, thật ra thì cũng không phải là công việc khó khăn gì, chính là nương ta, chân không được tốt, không đi lại được, mà ta lại chưa lấy vợ, trong nhà cũng không có người giặt xiêm áo nấu cơm, dụ dỗ lão thái thái vui vẻ, đúng lúc ta thấy nương con các ngươi hiền lành, một câu thôi, chỉ cần các ngươi dỗ cho lão thái thái vui vẻ, đúng lúc ta có một cửa tiệm ở bến tàu đường Tây, tầng hai bỏ trống, không thu các ngươi tiền mướn, coi như là thù lao ngươi giặt xiêm áo nấu cơm, dụ dỗ nương ta vui vẻ, chỉ cần ngươi lo cho nương ta, ăn no điểm tâm, cơm trưa, cơm tối, còn thời gian khác, tùy ngươi muốn làm gì thì làm, như thế nào?”

Nếu chuyện này là thật, đối với Tùy Duyên mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt trời ban.

Nhưng mà......

Bánh cũng sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống.

Thấy Tùy Duyên không tin, Hạo Nhiên lại mở miệng, “Ai nha, tiểu nương tử, không nói gạt ngươi, tính khí nương ta không được tốt lắm, ta tìm rất nhiều nha hoàn bà tử, đều bị nương ta đánh mắng đuổi đi, nếu không, chúng ta đi gặp nương ta trước, nếu như nương ta với hai nương con các ngươi có duyên, chuyện này liền được quyết định, nếu mà không có duyên, ta tuyệt đối không cưỡng cầu!”

Tùy Duyên do dự một chút, mới gật đầu, “Được!”

”Vậy thì, chúng ta đi thôi!”

Hạo Nhiên nói xong, đi phía trước dẫn đường, Tùy Duyên dắt Bất Hối đi ở phía sau.

Đi vài bước, Hạo Nhiên chợt dừng bước, “Cái đó, có muốn ta cầm bọc xiêm áo giúp ngươi một tay hay không?”

”Không cần, cám ơn!”

”Vậy thì, đi thôi!”

Nhà của Hạo Nhiên cách nơi môi giới của hắn cũng không xa, nói chính xác, là nhà hắn ở trong con hẻm phía sau nơi môi giới.

Cả con đường được quét dọn vô cùng sạch sẽ, thỉnh thoảng có xe ngựa, người đi đường đi ngang qua, cũng có rất nhiều người mở miệng chào hỏi hắn,“Hạo Nhiên ca!”

Nhưng mà, những người kia chào hỏi xong, lại càng đi nhanh hơn.

Hạo Nhiên cười cười, hoàn toàn không để ý.

Tùy Duyên lại cảm thấy, có lẽ, tạo mối quan hệ, cùng người đàn ông này, cũng không tệ, ít nhất ở nơi này, làm ăn buôn bán, cũng không ai dám tìm nàng gây chuyện.

”Đến!”

Hạo Nhiên nói xong, đẩy cửa ra, “Nương, ta đã trở về!”

Hắn còn chưa có nói xong, đã nghe thấy âm thanh đập đồ phát ra từ trong phòng, rồi sau đó có đồ vật bay ra từ cách cửa chưa đóng.

”Tiểu tử, ngươi còn biết trở lại, bỏ một mình lão nương ở nhà, tại sao số lão nương lại khổ như vậy, nuôi một con Bạch Nhãn Lang* như ngươi!”

(*) Bạch Nhãn Lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa

Hạo Nhiên đứng ở cửa, lúng túng sờ sờ mũi của mình, “Tính khí nương ta không được tốt, ngươi đừng khách khí!”

Nói xong, đi vào phòng.

Sau một hồi ra sức dụ dỗ, trong phòng truyền đến, “Ai u, ai u, nương, người đừng nhéo, rớt, rớt, đau, đau, nương, người nhẹ một chút!”

Tùy Duyên cúi đầu, nhìn Bất Hối, nương con hai người hé miệng nở nụ cười.

Không bao lâu sau, Hạo Nhiên đẩy một chiếc xe lăn ra ngoài, một phụ nhân trung niên có mái tóc bù xù, vẻ mặt tức giận ngồi trên xe lăn ngồi.

Có thể là bởi vì lão thái thái rất ít ra khỏi phòng, phơi nắng, da hơi trắng xanh.

”Nương, họ chính là người ta nói với người, tìm đến bồi người, người nhìn xem, lần này khả năng quan sát của nhi tử, đã tốt hơn rất nhiều!”

Hạo Nhiên nói xong, có chút đắc ý.

Từ cái liếc mắt đầu tiên, hắn đã cảm thấy, nương con tiểu phụ nhân này rất thích hợp chăm sóc nương hắn.

Nương Hạo Nhiên họ Tái, người ta thường gọi là Tái đại nương, năm đó ở đường Tây, cũng là một nhân vật lớn, nhưng mà sau đó lại không biết bị gì bệnh, bỗng nhiên không thể đi lại được.

Lúc này, đang nheo mắt lại, cẩn thận quan sát Tùy Duyên và Bất Hối.

Từ cái liếc mắt đầu tiên, Tái đại nương đã cảm thấy, dáng dấp Tùy Duyên không tệ, không phải là loại nữ nhân quyến rũ, dẫn theo một oa nhi, nàng liền nhớ lại chính nàng năm đó.

”Ra mắt lão thái thái!” Tùy Duyên khom lưng.

Bất Hối vội vàng ngọt ngào kêu một tiếng, “Ra mắt bà nội!”

Tái đại nương cười, “Ngược lại rất lễ phép, oa nhi này, ngươi mau tới đây, để cho lão thái bà ta đây nhìn một chút!”

Bất Hối nghe vậy, nhìn Tùy Duyên, thấy Tùy Duyên gật đầu, mới đi lên, ngọt ngào gọi một tiếng, “Bà nội!”

”Ừ, oa nhi này không tệ, miệng ngọt, liền ở lại đây đi!” Tái đại nương nói xong, suy nghĩ một chút lại nói, “Ở cùng một nhà với ta, buổi tối đi tiểu đêm gì đó, cũng dễ dàng!”

Cứ như vậy, Tùy Duyên ở lại trong nhà của Hạo Nhiên, ở cùng một phòng với Bất Hối, vào những ngày mùa đông khắc nghiệt, có thể sống yên ổn, Tùy Duyên cảm thấy, có lẽ tạm thời cứ sống như vậy cũng tốt.

Còn nữa, nàng muốn ở chỗ của Hạo Nhiên, kiếm một khoản tiền, thuận tiện kiếm một món nợ ân tình của hắn.

Tài nấu nướng của Tùy Duyên cực tốt, Bất Hối khéo léo hiểu chuyện, dỗ Tái đại nương vui vẻ cả ngày, những chuyện mua thức ăn mua gạo, Hạo Nhiên sẽ làm, Tùy Duyên chỉ cần chế biến thức ăn, như vậy là tốt rồi.

Cũng không biết là vì Tùy Duyên làm thức ăn ngon, hay là bởi vì có người bồi Tái đại nương, nàng không trút giận lên Hạo Nhiên nữa, thời gian Hạo Nhiên ở nhà cũng nhiều hơn, một ngày ba bữa cũng sẽ về nhà ăn.

Nửa tháng sau.

Tùy Duyên bồi Tái đại nương phơi nắng trong sân.

”Đại nương, ta có việc muốn thương lượng cùng ngươi!”

Tái đại nương nghe vậy, ngẩn người, lại nghĩ tới, nửa tháng qua, Tùy Duyên chịu khó, nói cũng không nhiều, làm đúng bổn phận, dạy dỗ Bất Hối cũng rất tốt.

Lòng phòng bị liền giảm mấy phần, “Chuyện gì, ngươi nói!”

”Chân của đại nương, tại sao không thể đi lại được?”

Nói đến chuyện đau lòng của mình, Tái đại nương cũng không khỏi thở dài một tiếng, “Cũng không biết vì sao, sau một đêm, liền không thể đi lại được, bao nhiêu danh y khám qua, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng, dần dần, ta cũng chấp nhận mọi chuyện!”

Cuối cùng là thật sự đã chấp nhận hay là giả vờ chấp nhận, cũng chỉ có trong lòng Tái đại nương hiểu rõ.

”Đại nương, không gạt ngươi, ta có một khoảng thời gian, cũng không thể đi lại được, dựa vào Bất Hối dùng xe đẩy tay kéo ta đi ăn xin mà sống!”

Tái đại nương vừa nghe vậy, vội kéo Tùy Duyên hỏi, “Sau đó, người nào chữa cho ngươi khỏe lại......”

”Tự ta!”

”Gì?” Tái đại nương không thể tin trợn to hai mắt.

Bản thân còn có thể tự chữa bệnh cho mình?

Lần đầu tiên nghe nói.

”Ta bỏ ra thời gian nửa năm, tự ta chữa khỏi!” Tùy Duyên nói xong, đứng lên, quay một vòng ở trước mặt Tái đại nương, “Đại nương, ngươi nhìn ta hiện tại, chính là người bình thường!”

”Nếu ngươi không nói, không ai ngờ ngươi đã từng không thể bước đi!” Tái đại nương nói xong, vội vàng kéo Tùy Duyên, “Nương Bất Hối, vậy ngươi xem cho đại nương ta đi, chân ta có thể trị khỏi không?”

”Hôm trước lúc ta tắm rửa cho đại nương, cẩn thận quan sát, nếu như trong lòng đại nương tin tưởng chân mình có thể trị hết, vậy thì ta có thể chữa khỏi cho đại nương, nhưng mà......”

”Tuy nhiên làm sao, ngươi muốn thù lao gì, ngươi cứ mở miệng, chỉ cần Hạo Nhiên con ta có thể ra được, đều có thể!”

Tái đại nương cũng đã nói như vậy, Tùy Duyên cũng không nói thêm nữa, “Nếu như ta chữa khỏi chân của đại nương, ta muốn cửa tiệm ở đường Tây, nếu như ta không thể trị khỏi cho đại nương, chuyện này xem như ta chưa từng nói qua!”

”Được, chuyện này cứ quyết định như vậy!”

Giải quyết dứt khoát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.