Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 8: Ngày thứ hai




Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, đi cùng anh còn có Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi và mấy lão nhân gia. Ngoại trừ Ethan đã được bà nội dỗ ngủ ra, tất cả mọi người đều không ngủ. Vừa nghe Lâm Vô Ý tỉnh, họ lập tức tới đây.

“Vô Ý, hôm nay thực sự em đã dọa chị sợ chết.” Nhìn thấy em trai, nước mắt Lâm Chiếu Trinh liền chảy ra.

“Anh, chị, chị dâu.” Nhìn thấy người thân, Lâm Vô Ý tủi thân. “Sau này, em không dám, đi lung tung nữa.”

“Sau này không mang bảo tiêu không được phép ra ngoài!” Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều lên tiếng.

“Vâng!”

Về phương diện nghe lời, Lâm Vô Ý tuyệt đối là số một trong nhà.

“Cậu nhỏ, ăn canh gà trước.”

“Tôi muốn ăn, đùi gà.”

Khẩu vị của Lâm Vô Ý hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng từ cơn sốt và đau đớn, cậu mất máu quá nhiều, cần bồi bổ. Lâm Chiếu Trinh đi đến giường, đỡ lấy bát canh từ tay con trai, bà muốn đút cho em trai. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều tránh ra, Lâm Chiếu Trinh ngồi xuống múc một thìa, thổi mấy hơi, đút cho em trai. Lâm Vô Ý tỉnh lại, tâm tình của mọi người lập tức khác hẳn.

Được chị gái đút canh gà cho, Lâm Vô Ý cảm thấy thật hạnh phúc. Miệng không ngừng uống hết nước canh gà, Lâm Vô Ý đã được ăn đùi gà đúng như ý nguyện. Mọi người thấy cậu ăn được như vậy, yên tâm không ít. Không ai quấy rầy Lâm Vô Ý ăn, Lâm Vô Ý cũng chẳng khách khí với chị gái. Ăn hết những thứ Tiếu Vi mang lên, Lâm Vô Ý no nê ợ một cái, khó hiểu hỏi: “Tôi no rồi, tại sao vẫn còn váng đầu thế này?”

“Cậu đang sốt. Chảy nhiều máu cũng không thể chỉ một bữa cơm là tẩm bổ đủ.” Giọng nói của Lâm Vu Hồng rất lạnh. Lâm Vô Ý choáng váng đầu óc, nhắm mắt lại, thuốc giảm đau đã có tác dụng, không còn đau đớn nữa. A! Đúng rồi!

Lâm Vô Ý mở mắt ra: “Ethan đâu?”

“Ethan đang ngủ. Đêm nay nó ngủ cùng bọn chị.” Lâm Bàng Lệ Vân nói.

Lâm Vô Ý yếu ớt thở hổn hển mấy hơi, nói: “Bế Ethan đến đây đi, hôm nay đã dọa bé rồi. Đã tìm được bác sĩ tâm lý chưa?”

“Ethan có bọn chị chăm sóc, hiện tại em phải dưỡng thương, đừng quan tâm đến nó.” Lâm Bàng Lệ Vân vừa đau lòng vừa cảm động nói.

Lâm Vô Ý cười khẽ: “Bế bé đến đây đi, em muốn bé.”

“Bế Ethan đến đây đi.” Lâm Chiếu Đông nói với vợ. Thấy chồng và con trai không phản đối, Lâm Bàng Lệ Vân đi ra ngoài.

Lâm Chiếu Trinh hỏi: “Muốn ăn thêm chút nữa không?”

“No rồi, chỉ là đầu vẫn choáng váng.”

Lâm Chiếu Trinh lau mồ hôi không ngừng chảy trên trán em trai, đau lòng nói: “Lần này em bị thương rất nặng. Lát nữa uống thuốc xong ngủ ngay đi. Ăn nhiều ngủ nhiều.”

“Uhm.”

Lúc này Thẩm Tiếu Vi nói: “Mẹ, cậu cả cậu hai, mợ, mọi người đi nghỉ đi, đêm nay bọn con chăm sóc cậu nhỏ.”

“Mọi người đi nghỉ đi.” Lâm Vu Chi cũng nói.

Mấy người gật đầu, lại dặn dò thêm vài câu, rời đi. Thẩm Tiếu Vi ra ngoài cùng, Lâm Vu Chi cũng đi. Lâm Vô Ý nhắm mắt, tựa người vào đầu giường, Lâm Vu Chu vào phòng tắm xả một chậu nước ấm, Lâm Vu Hồng hôn ngoài miệng Lâm Vô Ý một cái, nói: “Tôi lấy quần áo ngủ sạch cho cậu thay.”

“Tôi muốn gội đầu.”

Lâm Vô Ý mở to mắt, mông mông lung lung, mờ mịt.

“Cậu đang sốt, ngày mai hạ sốt tôi gội đầu cho cậu.”

“Muốn tắm.”

“Chờ ngày mai.”

Lại hôn một cái, Lâm Vu Hồng cũng ra ngoài. Liếm môi, đột nhiên dạ dày Lâm Vô Ý đảo lộn lên, muốn ói. Lâm Vu Chu đi ra liền thấy cậu cứ cắn môi trông rất khó chịu, anh lập tức đi nhanh đến hỏi: “Có phải đau không?”

Lâm Vô Ý chu miệng: “Hôn tôi.”

Lâm Vu Chu lập tức buông chậu rửa mặt xuống, quỳ một chân lên giường hôn Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý rất phối hợp mà há miệng ra, để Lâm Vu Chu hôn cậu thêm sâu hơn, dạ dày Lâm Vô Ý ngay lập tức không còn đảo lộn lên như vừa rồi, chẳng qua đầu càng choáng váng hơn.

Thân thể Lâm Vô Ý như nhũn ra, nụ hôn này của Lâm Vu Chu phần nhiều là sự an ủi. Một tay ôm người mềm nhũn trong ngực anh, Lâm Vu Chu hôn hai cái bên khóe miệng Lâm Vô Ý, nói: “Tôi lau người cho cậu, sau đó cậu ngủ tiếp.”

Lâm Vô Ý nhắm mắt chậm rãi lắc đầu, chờ đến khi thở bình thường lại rồi, cậu nói: “Không ngủ được. Cậu hôn tôi nữa đi, tôi muốn ói.”

Lâm Vu Chu nháy mắt đã căng thẳng cả người. Cửa mở, Lâm Vu Chu quay đầu lại, Lâm Vu Hồng đi lấy quần áo ngủ cho Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chi bế con trai đều trở lại. Lâm Vu Chu buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Chi bế con trai đã ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường. Lâm Vô Ý vỗ vào bên cạnh, để Lâm Vu Chi bế cháu trai nhỏ đến gần hơn một chút.

“Ethan sẽ đụng vào vết thương của cậu.”

“Không đâu không đâu, bế đến đây.”

Lâm Vu Chi lại dịch dịch con trai đến sát Lâm Vô Ý. Đặt tay lên đầu cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý cực kỳ đau lòng: “Hôm nay đã dọa Ethan rồi.”

“Cậu cũng khiến chúng tôi sợ hãi.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trăm miệng một lời. Hai người lên giường, không có “nhiều người hỗn loạn”, họ nhẹ nhàng ôm Lâm Vô Ý, bình ổn trái tim bị dọa sợ hãi của mình.

“Hôn tôi.” Lâm Vô Ý chu môi.

Lâm Vu Hồng lập tức cướp mất hơi thở của cậu, Lâm Vô Ý cũng không quan tâm xem mình có thể bị ngất đi không, ngửa đầu để miệng lưỡi của Lâm Vu Hồng mang hơi thở ghê tởm của người khác còn lưu lại ở miệng cậu đi, thực sự lúc ấy cậu rất muốn ói ra.

Sau khi nụ hôn này chấm dứt, trái tim mới hoàn toàn yên ổn lại trong ngực. Lau những giọt mồ hôi trên trán Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng giao người cho Lâm Vu Chi. Nụ hôn của Lâm Vu Chi không mang tính xâm chiếm mười phần như của Lâm Vu Hồng, mà là sự tự trách rõ ràng. Tay trái bị quấn băng gạc của Lâm Vô Ý sờ phần cằm có những sợi râu lún phún của Lâm Vu Chi, trấn an.

Nhớ rõ Ôn Mộc Vân từng nói sau khi trốn thoát Lâm Vô Ý vẫn luôn lau miệng. Đầu lưỡi Lâm Vu Chi liếm một lượt quanh môi Lâm Vô Ý, sau khi hơi thở của Lâm Vô Ý càng lúc càng dồn dập, Lâm Vu Chi buông cậu ra, nói vào bên tai đối phương: “Đều là lỗi của tôi.”

Lâm Vô Ý đau đớn trong tim. Bờ môi cậu từ từ đến bên tai đối phương, cậu há miệng cắn, tranh luận.

“Không cho phép cậu, tự trách.”

Lâm Vu Chi muốn hòa nhập người trong lòng vào thân thể mình, nhưng lại không thể dùng nhiều sức, sẽ chạm vào vết thương của cậu.

“Sau này tôi ra ngoài, dù là, đi đâu… Cho dù, đi siêu thị, nhất định tôi, sẽ mang bảo tiêu. Lần này, là tự tôi, không cẩn thận. Cho nên, không cho phép cậu, tự trách.”

Lâm Vô Ý lo lắng không thôi mà nói. Cái yếu của thân thể cộng với yếu do được hôn, tóm lại chỉ có một chữ “yếu”.

Lâm Vu Chi hôn lên cổ Lâm Vô Ý, gật đầu nhẹ.

Rời khỏi ngực Vu Chi, tay trái Lâm Vô Ý sờ mặt Vu Hồng, lại sờ mặt Vu Chu, lại sờ mặt Vu Chi, lại… “Tiếu Vi đâu?”

“Tiếu Vi tìm Như Vi có chút việc, sẽ về ngay.” Lâm Vu Chi giải thích.

“À.”

Lâm Vô Ý buông tay, lại sờ người cháu trai nhỏ, rồi mới nói: “Đánh răng.”

Lâm Vu Hồng xuống giường, Lâm Vu Chu vắt khăn mặt, Lâm Vu Chi chậm rãi cởi áo sơ mi rộng thùng thình trên người Lâm Vô Ý, hai người cùng lau người cho cậu. Nhìn hai tay bị quấn đầy băng gạc của mình, lại nhìn cánh tay phải, đùi phải đầy đáng thương, còn cả chân trái cũng bị bọc y như cái bánh chưng, đến cả Lâm Vô Ý cũng cảm thấy lần này mình thê thảm, thảo nào ba giận dữ đến thế.

Lâm Vu Hồng chuẩn bị cốc đánh răng và bàn chải đánh răng cho Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi bế Lâm Vô Ý vào phòng tắm, Lâm Vô Ý đánh răng, lại giải quyết chuyện riêng một chút, rồi mới được bế về giường. Cả ba cùng nhau lau người cho Lâm Vô Ý. Trải qua một hồi chạy trối chết, còn chảy không ít máu, Lâm Vô Ý cảm thấy cả người đều ngứa ngáy. Nhưng cậu vẫn đang sốt, ba người đều không cho phép cậu tắm rửa. Lau cơ thể đến ba lần, cuối cùng cả người mới thấy thoải mái, mặc áo ngủ, Lâm Vô Ý mệt mỏi liền ngoan ngoãn nằm xuống.

Có người mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy người tới, Lâm Vô Ý nở nụ cười, Tiếu Vi đã trở lại. Thẩm Tiếu Vi bước nhanh đến bên giường, Lâm Vu Chu nói: “Bọn anh vừa lau người xong cho Vô Ý.”

“Xin lỗi, cháu về muộn.” Không thể lau người cho cậu, Thẩm Tiếu Vi rất tự trách.

Lâm Vô Ý chu môi, Thẩm Tiếu Vi lập tức hôn ngay. Cảm thụ được hơi thở và cảm giác thuộc về Tiếu Vi, cảm giác muốn ói trong dạ dày Lâm Vô Ý trên cơ bản đều biến mất hết. Bất quá cậu không thể nhớ lại, chỉ cần nhớ lại thôi cậu đã muốn ói ra.

Cũng giống ba người vừa nãy, Thẩm Tiếu Vi không hôn lâu lắm. Nhanh chóng rời ra, anh ôn nhu cũng càng đau lòng nói: “Cậu nhỏ, cậu ngủ đi, bọn cháu ở cùng cậu.” Nhiệt độ cơ thể của cậu lại cao lên.

Lâm Vu Chu sờ trán Lâm Vô Ý, nói nhỏ: “Tôi đi lấy đá.”

“Nên cho cậu nhỏ uống thuốc đi.” Thẩm Tiếu Vi nhắc nhở.

Lâm Vu Hồng lấy thuốc trên tủ đầu giường, Lâm Vu Chi đi rót nước, Thẩm Tiếu Vi nâng Lâm Vô Ý dậy, Lâm Vu Chu đi lấy đá, cả bốn người đều có chuyện cần làm.

Trước mắt Lâm Vô Ý lai bắt đầu có đầy sao bay vòng vòng. Uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm nhiệt, Lâm Vô Ý nằm cạnh cháu trai nhỏ nhắm mắt lại. Thấy cậu suy yếu khổ sở như thế, bốn người nhẫn nhịn không hỏi gì.

Thuốc hạ sốt vẫn chưa có tác dụng, Lâm Vô Ý đã ngủ mất. Lúc này Lâm Vu Chu mới nhỏ giọng hỏi Thẩm Tiếu Vi: “Em tìm Như Vi?”

“Uhm.” Cũng giống Lâm Vu Chi, Thẩm Tiếu Vi không hề giấu diếm nói: “Em thừa nhận chuyện chúng ta ở cùng cậu nhỏ với con bé. Thái độ của Như Vi và chị họ giống nhau, chỉ lo lắng người khác biết được, cũng lo lắng người trong nhà không thể chấp nhận.” Nhớ lại một chuyện, Thẩm Tiếu Vi cười. “Như Vi còn nói rất cao hứng vì cậu nhỏ ở cùng chúng ta, như vậy sẽ không có ai cướp mất cậu nhỏ. Nó nói không muốn có mợ nhỏ, nam nữ cũng không muốn.”

“Phía bên trưởng bối dù phản đối cũng vô dụng, ông nội đã đồng ý.” Đột nhiên Lâm Vu Hồng phán một câu như vậy, Thẩm Tiếu Vi tò mò hỏi: “Ông ngoại báo mộng cho anh à?”

Lâm Vu Hồng nhắc nhở: “Vô Ý vừa xảy ra chuyện, ông nội đã tức giận. Anh không nghĩ chuyện thần quái trong phòng ông nội là muốn nhắc nhở chúng ta Vô Ý gặp chuyện không may, càng giống như ông nội trách cứ chúng ta hơn. Nếu ông nội không đồng ý chúng ta ở cùng Vô Ý, cũng sẽ “làm” chút gì đó mới đúng.”

Thẩm Tiếu Vi lập tức xoa hai cánh tay: “Anh họ Vu Hồng, anh đừng nói nữa. Trời tối rồi, sẽ dọa nhiều người lắm đó.” Tiếp đó, hai tay anh tạo thành hình chữ thập (十). “Ông ngoại, mong ông bớt giận, bọn con nhất định sẽ báo thù cho cậu nhỏ, sau này ông đừng tức giận nữa.”

Lâm Vu Chu liếc nhìn tên nhát cáy Thẩm Tiếu Vi đầy xem thường, đồng ý với lời nói của anh trai: “Em cũng cho rằng ông nội không phản đối chúng ta ở cùng Vô Ý.” Cần gì phải quan tâm ông phản đối hay không, dù sao họ cũng đã ở cùng Vô Ý rồi ____ Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là tâm tư giống vậy.

Hôm nay tâm tình của bốn người đều thay đổi rất nhiều, tắm rửa xong cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đương nhiên được ngủ trên giường. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nằm dưới đất. Bốn người mệt gần chết, nhưng đều không ngủ được. Di động của Lâm Vu Chi vang lên, anh vừa thấy người gọi đến, ngồi dậy từ trên giường, là điện thoại của Ôn Mộc Vân.

“Đại thiếu, Redmond và thủ hạ của hắn đã về Mỹ, máy bat vừa cất cánh. Cơ trưởng đã xác nhận chính Redmond ở trên máy bay với chúng tôi. Nghe nói mặt mũi hắn rất đặc sắc.”

“Vất vả cho các anh. Tôi lập tức báo cho người bên Mỹ.”

“Được. Quách Bội Bội vẫn không có động tĩnh gì, tôi thấy ngày mai cô ta mới biết mình bị Redmondquẳng.”

“Hiện tại tôi gọi điện cho bên Mỹ, anh cho tôi số chuyến bay.”

Lâm Vu Chi không hề muốn nhắc đến người đàn bà kia.

“Được.”

Ôn Mộc Vân cúp điện thoại.

Sau khi nhận được tin nhắn về số chuyến bay do Ôn Mộc Vân gửi tới, Lâm Vu Chi bấm điện thoại gọi cho Crowe, điện thoại chỉ vang lên vài giây đã được bắt máy.

“Crowe, Redmond đang về Mỹ, số chuyến bay là…”

“Uhm, giao cho các anh.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi nói với ba người đang nhìn anh trong bóng đêm: “Chúng ta cũng không thể kém hơn mấy người Crowe nhiều quá.”

“Đó là tất nhiên.” Thẩm Tiếu Vi lộ ra hàm răng trắng đều của mình.

Tạm thời giao Redmond cho ai đó giải quyết, mục tiêu trước mắt của Lâm gia và Thẩm gia là hai nhà Quách, Khổng. Bốn người nằm đó đều có tâm tư riêng.

Bốn người ngủ cũng không an ổn, mãi cho đến nửa đêm Lâm Vô Ý chảy mồ hôi đầy người không còn sốt nữa, bốn người mới ngủ thực sự. Đến khi mặt trời xuất hiện ở phương đông vào sáng sớm hôm sau, trên các tạp chí của truyền thông Hongkong đều đăng một tin vô cùng bất ngờ ____ Người con riêng Redmond của Khổng gia không biết đã trêu chọc người nào, sau khi bị đánh đập đã trốn khỏi Hongkong ngay trong đêm ____ cùng với tấm ảnh Redmond mang khuôn mặt bầm dập.

Redmond đã đắc tội với “Sasa phu nhân” trong buổi vũ hội. Lại còn “đùa giỡn” thiếu gia Lâm gia Lâm Vô Ý nên đắc tội với Lâm gia. Đến cả chính hắn cũng không coi cha mình và người anh cùng cha khác mẹ ra gì, lại đắc tội với không ít “cựu thần” của Khổng gia, chuyện về Mỹ trong quanh cảnh xám xịt như vậy dường như rất hợp lý hợp tình.

Mà không bao lâu sau, lại có một tin tức đột ngột khác được tung ra. Redmond có khuynh hướng tính ngược, mấy MB từng phục vụ hắn đều bị hắn ngược đãi, trong đó có một MB quen biết một đại ca trên đường, đã tìm người dạy dỗ hắn một chút.

Việc Redmond bị đánh không có ai chứng kiến tận mắt, các loại suy đoán đều kéo tới dồn dập, bất quá tin tức bị đánh vì có tính ngược nghe càng hợp lý hơn. Redmond rời khỏi Hongkong không hề báo trước, Khổng gia rối loạn hết cả. Sau khi Redmond bước vào Khổng gia đã đắc tội rất nhiều người, kết quả hắn không chỉ không giúp Khổng gia thoát khỏi cảnh khó khăn trước mắt, ngược lại còn tạo thêm không ít phiền phức, phiền phức lớn nhất chính là đắc tội Lâm gia, nghe nói sau khi đương gia của Khổng gia đọc tờ báo xong liền tức đến nỗi hộc máu.

8 giờ sáng, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều xuất hiện đúng giờ ở nhà ăn. Tối qua ngủ tuy không thể nói là ngon giấc, nhưng hôm nay đều có chuyện quan trọng phải làm, họ cũng không định nằm tiếp trên giường.

Ăn sáng xong, bốn người đều đến công ty của mình. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn cũng lên xe của con trai đến công ty cùng. Lâm Bàng Lệ Vân, Lâm Hàn Thiến, Lâm Chiếu Trinh cùng Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi ở nhà để chăm sóc đám trẻ con và Lâm Vô Ý.

Đã có phóng viên của truyền thông ngồi xổm ngay trước cửa công ty của Lâm Thị và Thẩm Thị, bên ngoài công ty truyền thông “Diều” của Lâm Vu Chu cũng có phóng viên và đám săn tin. Lâm gia và Thẩm gia đều tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện Redmond bị đánh đối với bên ngoài. Được hỏi tại sao hôm qua tất cả mọi người đều về nhà cũ, câu trả lời của tất cả đều là về nhà cũ để tụ họp, người một nhà tụ họp với nhau là chuyện rất bình thường. Trong lời nói của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ có thể hiện sự bất mãn khi Redmond muốn mua căn biệt thự mà ba để lại cho em trai, cũng để lộ ra Redmond căn bản không quan tâm căn biệt thự đó không treo biển muốn bán, ngược lại càng không ngừng quấy rầy Lâm gia, ám chỉ Redmond là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Mà một nhân viên từng làm việc cho xí nghiệp Khổng Thị cũng chứng thực tin tức này, một trợ lý trước đây của Redmond là Thương Hạo Dương đã lên án Redmond là một tên biến thái với phóng viên. Cũng vì Redmond rất biến thái, hắn mới bị ép buộc không thể không rời khỏi Khổng gia, chuyển sang làm việc cho xí nghiệp Lâm Thị.

Không ngờ Khổng gia lại tìm một người như vậy để vực dậy gia tộc. Khi Khổng Thị còn chưa kịp thanh minh cho những “tội lỗi nợ nần” của Redmond, cổ phiếu của Khổng Thị đã hạ giá một mạch ngay từ lúc bắt đầu phiên giao dịch. Không chỉ có cổ phiếu của Khổng Thị hạ giá một mạch, giá cổ phiếu của Quách Thị cũng giảm hẳn xuống vì có một số lượng lớn cổ phiếu bị ném ra. Tiếp đó, có tin tức truyền ra rằng nguồn vốn đầu tư cho phòng sở hữu đất đai ở nội địa của Quách gia bị rạn nứt, dân chơi chứng khoán thấy cổ phiếu trong tay càng lúc càng không đáng giá, đều ồ ạt bán tháo cổ phiếu. Thị trường chứng khoán chỉ vừa bắt đầu phiên giao dịch được hơn hai giờ, giá cổ phiếu của Quách Thị liền ngừng lại.

Trong văn phòng, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều cùng ba mình chú ý tình huống ở thị trường chứng khoán, cũng vừa điều khiển người của mình. Lâm Thị và Thẩm Thị cùng liên thủ âm thầm chèn ép Quách gia và Khổng gia, còn ở hải ngoại, một số người cũng đang chú ý chặt chẽ tình hình ở Hongkong, chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào. Một cơn bão táo nhằm vào hai nhà Quách gia và Khổng gia đã được triển khai dưới tình huống người cầm quyền của hai nhà không đủ sáng suốt.

Hơn 10 giờ sáng, Quách Bội Bội mang tâm tình nặng nề ra khỏi phòng ngủ sau một đêm ngủ không ngon, cầm chiếc di động trong tay đã gần như bị cô nắm đến hỏng. Đi xuống lầu, ngồi xuống sofa, Quách Bội Bội tiếp tục gọi điện thoại cho người kia. Trời đã sắp về chiều, điện thoại của người kia vẫn tắt máy.

“Số điện thoại của quý vị vẫn ở trong trạng thái tắt máy, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng ‘Tích’…”

Cắt đứt điện thoại, Quách Bội Bội ném di động sang một bên, bực dọc xoa tóc. Rốt cuộc ở chỗ Redmond thế nào rồi! Tại sao vẫn tắt máy!

Nhớ lại ánh mắt của Redmond, Quách Bội Bội liền cảm thấy cả người không thoải mái. Nếu không phải muốn đoạt lại Lâm Vu Chi, tuyệt đối cô sẽ không hợp tác cùng người đàn ông đó. Dựa theo kế hoạch của Redmond, chỉ cần cô giúp Redmond lừa được Lâm Vô Ý, Redmond sẽ có cách giúp cô giành quyền nuôi con. Chỉ cần có được quyền nuôi con, rất có thể Lâm Vu Chi sẽ đồng ý yêu cầu phục hôn của cô. Quách Bội Bội biết Redmond là song tính luyến, cũng đã nhìn ra Redmond coi trong Lâm Vô Ý. Trong cái nhìn của cô, Redmond sẽ không dám làm gì Lâm Vô Ý, hơn nữa có Lâm Vô Ý ở đó cô sẽ không thể gặp con trai, cho nên tốt nhất là Redmond có thể khống chế được Lâm Vô Ý, như vậy cô mới có thể gặp con mình. Chỉ là đã qua một buổi tối, tại sao Redmond vẫn chưa gọi điện thoại cho cô? Không phải Redmond vẫn đang ngủ chứ?

Lúc này Quách Bội Bội mới thấy nôn nóng. Cô căn bản chưa từng nghĩ nếu Lâm Vô Ý không thích Redmond, Redmond sẽ làm gì Lâm Vô Ý. Đương nhiên cô cho rằng sau khi Redmond gặp được Lâm Vô Ý sẽ có đủ năng lực để khống chế Lâm Vô Ý, làm Lâm Vô Ý chịu nghe lời Redmond. Không phải chính cô khi nhìn thấy Redmond cũng phải làm theo yêu cầu hợp tác của hắn sao? Quách Bội Bội xoa cái đầu không được thông minh lắm của mình, cô có nên đến khu Tây Cống xem sao không?

“Tiểu thư, cô dậy rồi?”

Quách Bội Bội nói với người hầu đứng đối diện: “Tùy tiện nấu chút bột yến mạch cho tôi đi.”

“Vâng.”

Người hầu đặt tờ báo của ngày hôm nay lên bàn, rồi vào phòng bếp nấu bột yến mạch. Quách Bội Bội liếc mắt đến tờ báo mà cô rất ít khi xem, lại lấy di động tiếp tục gọi điện thoại cho Redmond. Tiếp đó, động tác của cô dừng lại, đầu cứng ngắc chuyển hướng về phía tờ báo.

____ Tối hôm qua tân đương gia của Khổng gia, Redmond, đã về Mỹ ngay trong đêm, thực hư chuyện gặp phải một đại ca giới hắc đạo.

Redmond!

Quách Bội Bội trừng lớn mắt, ngay lập tức cầm tờ báo lên. Đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt khong được rõ ràng của Redmond trên trang đầu của tờ báo, mặt cô trắng bệch không còn chút huyết sắc.

‘Rầm!’

Cửa biệt thự bị người đẩy mạnh ra, Quách Bội Bội ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một người nghiến răng nghiến lợi đến thẳng trước mặt cô. Tiếng gọi “Ba!” của Quách Bội Bội còn chưa ra khỏi miệng, một bàn tay đã rơi xuống mặt cô.

“Rốt cuộc mày đã làm gì, để Lâm gia trả thù chúng ta?”

“Cái, gì?”

Quách Bội Bội run rẩy cả người, cái đầu bị đánh cho choáng váng vẫn còn đang nghĩ đến chuyện Redmond rời khỏi Hongkong.

“Mày hỏi tao cái gì, tao còn muốn hỏi mày cái gì đây! Hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu của Quách Thị đã giảm xuống một mạch! Vu Chi ném toàn bộ cổ phần của Quách Thị trong tay nó ra ngoài! Còn rút lại toàn bộ tiền vốn đầu tư hợp tác với chúng ta! Toàn bộ tiền vốn! Mày có biết nghĩa là gì không! Rốt cuộc mày đã làm gì! Làm gì!”

Quách Minh Ngải như sắp nổ tung lại tát một cái vào mặt con gái.

Quách Bội Bội lắc đầu, cô, không biết.

“Không biết?” Quách Minh Ngải quát ầm lên. “Tao gọi điện hỏi Vu Chi, Vu Chi căn bản không tiếp điện thoại của tao! Tao hỏi ba chồng mày, ba chồng mày bảo tao về hỏi mày. Giờ tao hỏi mày đã làm gì Lâm gia! Mày không biết?”

Quách Bội Bội hít mạnh một hơi.

“Mày nói mau! Rốt cuộc mày đã làm gì!”

Quách Bội Bội ngơ ngác nhìn tờ báo, vài giây sau, đầu cô như nổ ầm một tiếng. Cô xong rồi, lần này, cô thực sự xong rồi.

“Mày nói đi! Rốt cuộc mày đã làm gì!”

Quách Bội Bội luống cuống, sợ hãi. Quỳ phịch xuống một tiếng, ôm chân ba khóc lóc: “Ba, làm sao bây giờ, con xong rồi, con bị lừa rồi. Hắn nói chỉ cần con lừa Lâm Vô Ý đến chỗ hắn, hắn sẽ giúp con đoạt lại được Vu Chi và Ethan. Con tin hắn. Con thực sự không biết hắn lừa con. Ba, ba cứu con với, cứu con với!”

Quách Minh Ngải ngây người: “Mày nói cái gì? Hắn là ai? Ai lừa mày? Mày làm gì Lâm Vô Ý?”

Quách Bội Bội nói ra chuyện hợp tác cùng Redmond, lừa Lâm Vô Ý đến Tây Cống. Quách Minh Ngải nghe xong, lảo đảo vài bước suýt thì ngất xỉu. “Con ngu xuẩn này! Ngu ngốc! Quách gia bị mày hại chết rồi! Qu ách gia bị mày hại chết rồi!”

Lại tát cho con gái một cái, Quách Minh Ngải biết nếu chuyện này không được giải quyết tốt, hắn sẽ thực sư phá sản, sẽ xong đời. Sao hắn lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn đến mức này! Sớm biết sinh ra chỉ mang lại chuyện xấu cho hắn, còn không bằng sinh một cục thịt!

Giới kinh doanh của Hongkong xuất hiện những chấn động rõ ràng, mà người gợi ra những chấn động đó vừa mới tỉnh lại từ trên giường. Vẫn chưa mở mắt ra, chợt cậu nghe thấy có người cúi đầu gọi bên cạnh: “Ông chú nhỏ…” Mang theo sự nghẹn ngào.

Ethan!

Lâm Vô Ý cố gắng mở mắt, còn chưa đợi đến lúc nhìn rõ, cậu lập tức gọi: “Bảo bối.”

“Ông chú nhỏ…”

Nhớ rõ lời dặn của ông nội, bà nội và daddy, Ethan nhẹ nhàng nhoài người về phía ông chú nhỏ, hai mắt đầy lệ. Bé đã dậy từ sớm, vẫn luôn trông giữ bên cạnh ông chú nhỏ, chờ ông chú nhỏ tỉnh lại, không được tận mắt thấy ông chú nhỏ tỉnh lại, bé vẫn sợ hãi.

“Bảo bối, đến gần đây chút, ông chú nhỏ không thơm con được.”

Ethan lập tức đưa mặt đến gần miệng ông chú nhỏ, Lâm Vô Ý thoải mái thơm một cái. Ethan cũng cho hai gò má ông chú nhỏ những cái thơm.

“Con đi gọi bà nội và cô.”

Ethan bò xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài. Nhìn thấy cháu trai nhỏ mở cửa đi ra, trong tim Lâm Vô Ý mềm nhũn, lại rất đau lòng. Lần này thực sự đã làm Ethan sợ hãi, cậu phải khuyên bảo Ethan thật tốt, cũng không thể để cháu trai nhỏ bị ám ảnh tâm lý được.

__Hết chương 110__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.