Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 4: Tống Ứng Diêu




Trong phòng khách, Lâm Chiếu Đông ngồi đó, hai mắt ngấn lệ, Lâm Bàng Lệ Vân ngồi ở bên ghế khác dùng khăn tay lau mũi, tiếp đó lại lấy chiếc khăn trên bàn trà lau nước mắt. Điện thoại vang lên, Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân đều không có ý định nghe, quản gia nhanh chóng vào phòng khách, nhấc điện thoại.

“Lão gia, là điện thoại của tam tiểu thư.”

Lâm Chiếu Đông nhận điện thoại, giọng khàn khàn nói: “Chiếu Trinh?”

“Anh, anh nhận được sách của Vô Ý chưa?” Trong điện thoại, giọng Lâm Chiếu Trinh nghẹn ngào.

Lâm Chiếu Đông nói: “Đang đọc đây. Vô Ý viết, hay quá. Anh và chị dâu em vừa đọc vừa khóc, quá cảm động.”

“Em cũng vậy. Em đọc được một nửa đã không dám đọc tiếp, càng đọc càng nhớ ba. Lát nữa em sẽ thắp hương cho ba. Anh, em muốn hẹn trước với anh, chúng ta cùng mang sách của Vô Ý đến cho ba đi. Em đã gọi điện cho anh hai, anh hai nói được.”

“Anh hai em đọc chưa?”

“Sao có thể chưa đọc, chị dâu nói mắt chị ấy sưng hết cả. Anh hai vừa nghe thấy sách của Vô Ý tới rồi, đang ở bên ngoài cũng phải vội về nhà đọc.”

Lâm Chiếu Đông nói: “Đêm nay mọi người cùng tới dùng cơm đi, ba anh em chúng ta lâu rồi chưa tụ họp.”

“Được, em đang định nói với anh cả đây. Vừa rồi em gọi điện thoại cho Vô Ý, di động cậu ấy tắt máy, cũng không có ở nhà, Ethan cũng không, không phải hôm nay lại ra ngoài chơi chứ?”

Lâm Chiếu Đông buồn bực nói: “Anh không thấy Vô Ý và Vu Chi nói gì. Di động của Vô Ý tắt máy?”

“Uhm, tắt máy. Vừa rồi em gọi đến nhà cũ, A Sinh nói lúc nãy Giang Y Viện gọi điện tìm Vô Ý, nói di động của Vô Ý không gọi được, em gọi cho Vô Ý, cậu ấy tắt máy. A Sinh nói buổi trưa Vô Ý hẹn người khác đi ăn, vẫn chưa về.”

Lâm Chiếu Đông nhíu mi: “Anh hỏi Vu Chi xem có biết Vô Ý đi đâu không.”

Lúc này Lâm Chiếu Trinh mới nhận ra có vấn đề, lập tức nói: “Em hỏi Tiếu Vi.”

Lâm Chiếu Đông đang định cúp điện thoại, chợt nghe thấy bên trong điện thoại có tiếng kêu sợ hãi: “Thái thái! Không xong! Phòng lão thái gia xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?” ‘Tít tít tít…’

Điện thoại cúp trong rối loạn. Trong lòng Lâm Chiếu Đông khẽ động, đặt điện thoại xuống chạy lên lầu.

“Chiếu Đông?”

Lâm Bàng Lệ Vân thấy thế liền vội vàng để sách xuống, đứng dậy đi cùng.

“Đến phòng ba xem sao.”

Trong nhà của ba anh em Lâm gia đều có một gian phòng, đã đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem để bày biện di ảnh của ba mẹ, làm phòng thờ cho song thân. Từ ngày Lâm lão tiên sinh qua đời, hương khói trong phòng chưa từng gián đoạn. Lâm Chiếu Đông cũng thường đến căn phòng đó trò chuyện cùng ba, hoặc chỉ ngồi đó cùng ba một lát.

Chạy lên gian phòng trên lầu bốn, Lâm Chiếu Đông đẩy cửa ra, đi vào, ông kinh ngạc hít một hơi lạnh. Lâm Bàng Lệ Vân lên chậm hơn chồng, thở hổn hển đi tới, hỏi: “Chiếu Đông, chuyện gì vậy?”

Lâm Chiếu Đông không trả lời vợ, Lâm Bàng Lệ Vân nghi hoặc đến cạnh ông, khi bà nhìn thấy bàn thờ của ba mẹ chồng, bà hét “Á!” lên một tiếng.

Lư hương vốn dĩ ở trên bàn thờ lúc này đổ nghiêng trên mặt đất, bụi tro vung vãi khắp nơi. Còn trái cây và bánh kẹo trong đĩa cũng rơi rải rác trên sàn nhà. Trên tường, vị trí treo di ảnh của Lâm lão gia tử trống không, trên bàn thờ có một khung ảnh nằm đó.

Lâm Bàng Lệ Vân sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ôm chặt chồng: “Sao lại, sao lại vậy? Chiếu Đông! Mau tìm đại sư đến xem đi! Đây là sao vậy?” Bàn thờ xảy ra chuyện như thế, đã không còn là vấn đề kiêng kỵ hay không.

Quản gia cũng chạy lên, cầm điện thoại trong tay: “Lão gia! Điện thoại của tam tiểu thư!” Đến khi quản gia cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng không chịu được mà hét một tiếng, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại.

Lâm Chiếu Đông nhìn chằm chằm vào bàn thờ, cứng ngắc vươn tay ra, quản gia run rẩy giao điện thoại cho ông.

“Chiếu Trinh!”

“Anh! Ba gặp chuyện không may! Di ảnh của ba rơi xuống! Lư hương, đồ cúng đều rơi đầy đất, anh, ba xảy ra chuyện rồi!” Trong điện thoại, Lâm Chiếu Trinh gần như bị dọa đến mức vỡ mật.

Lâm Chiếu Đông nắm chặt điện thoại, nghĩ ra chuyện gì, ông quát lớn: “Em lập tức tìm Tiếu Vi! Hỏi xem nó có biết Vô Ý ở đâu không. Anh tìm Vu Chi. Có tin gì gọi ngay cho anh!”

Cũng không hỏi em gái nghe rõ chưa, Lâm Chiếu Đông cúp điện thoại. Tạm thời không quan tâm trong phòng đang hỗn loạn, Lâm Chiếu Đông đỡ lấy vợ sắp ngất đi, lúc đưa bà ra khỏi phòng, nhét điện thoại vào tay bà: “Em gọi điện cho Vu Chi, anh hỏi bên Chiếu Vũ có xảy ra chuyện không.”

Lâm Bàng Lệ Vân đã hoang mang sợ hãi, bối rối gật đầu, tay bà run rẩy bấm số điện thoại của con trai. Lâm Chiếu Đông nhanh chóng xuống lầu, quản gia nhìn lão gia đã đi xa, lại nhìn sang phu nhân mặt mũi trắng bệch, cuối cùng vẫn quyết định ở cùng phu nhân.

Lâm Chiếu Đông chạy nhanh xuống lầu, lấy một chiếc điện thoại khác trong nhà gọi cho em trai. Lâm Chiếu Vũ đang ở trong thư phòng vừa đọc sách của em trai vừa cảm động, sau khi nhận được điện thoại của anh cả, ông sửng sốt vài giây, bỏ sách lại chạy đến phòng ba.

Lâm Chiếu Đông lo lắng chờ đợi hồi âm của em trai, cả người run rẩy, không dám nghĩ nhiều đến thâm ý đằng sau chuyện này, chỉ hy vọng sau đó họ không gặp động đất hay gì đó.

“Chiếu Đông! Không xong! Vô Ý xảy ra chuyện rồi!”

Quản gia đỡ phu nhân từ trên lầu đi xuống, sắc mặt hai người trắng bệch. Lâm Chiếu Đông tiến đến vài bước: “Vô Ý làm sao?”

Lâm Bàng Lệ Vân sợ tới mức nước mắt cũng rơi, ôm chặt chồng xong, mới run run nói: “Vu Chi nói Vô Ý xảy ra chuyện! Chảy rất nhiều máu! Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều ở đó! Chúng nó đang đưa Vô Ý vào bệnh viện!” Lâm Bàng Lệ Vân run rẩy cả người: “Chiếu Đông, đây là ba nhắc nhở chúng ta! Vô Ý có chuyện rồi! Ba đang nhắc nhở chúng ta đó!”

Tim Lâm Chiếu Đông cũng sắp ngừng đập. Sững sờ vài giây, ông kích động giơ điện thoại trong tay lên gọi to: “Chiếu Vũ! Chiếu Vũ!”

“Anh! Chỗ em cũng xảy ra chuyện! Trong phòng loạn hết lên! Di ảnh của ba vỡ nát!”

Lâm Chiếu Đông lảo đảo vài bước, rống to trong điện thoại: “Ba đang nhắc nhở chúng ta Vô Ý xảy ra chuyện! Vu Chi nói Vô Ý có chuyện rồi!”

“Cái gì?”



Ô tô rẽ mấy vòng trên con đường cũng không rộng lắm của Đại Khanh Đông, cuối cùng dừng lại ở cửa sân sau của một căn nhà, đã có người đứng đó sốt ruột chờ đợi. Ôn Mộc Vân nhảy xuống xe, Lâm Vu Chi giao Ethan cho anh, Ôn Mộc Vân lại giao Ethan cho một cô gái đứng đó, nói nhanh: “Đứa trẻ đang sợ hãi.”

Cô gái đón lấy Ethan đang định đi, Ethan khóc lên: “Ông chú nhỏ… Con muốn ông chú nhỏ…”

“Bé ngoan, con đi cùng dì nha. Con ở đây bác sĩ sẽ không thể chữa bệnh cho ông chú nhỏ.”

“Hu…” Ethan khóc lóc bị bế đi.

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi chạy tới, Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi nâng hai chân Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng đỡ ở hai bên, bốn người nhanh chóng đưa Lâm Vô Ý vào. Có một người đàn ông trung niên mặc mặc áo bác sĩ và một phụ nữ trung niên dẫn mọi người đi từ sân sau vội vàng vào một căn nhà ba tầng. Ôn Mộc Vân nói với một cậu bé ở gần đó: “Trên xe tôi có nhiều máu, cậu xử lý giúp tôi.”

“Được.”

Cậu bé lên xe của Ôn Mộc Vân, lái xe đi.

Vừa đặt Lâm Vô Ý lên bàn phẫu thuật, điện thoại của Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều vang lên. Lâm Vu Chi thấy điện thoại gọi từ nhà tới, giao điện thoại cho Lâm Vu Chu, nói nhanh: “Em nói với họ hiện tại chúng ta không có thời gian giải thích, bảo họ đến nhà cũ chờ.”

Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi thì cúp điện thoại luôn, Lâm Vu Chu nhận máy.

“Bác cả, con là Vu Chu, bọn con đến bệnh viện rồi.”

“Hiện tại không tiện giải thích, không phải bệnh viện của nhà. Mọi người đến nhà cũ chờ, hiện tại bọn con phải chăm sóc Vô Ý, chờ bọn con về rồi nói sau.”

Lâm Vu Chu cúp điện thoại, tắt máy, cũng tắt luôn điện thoại di động của mình.

Mấy lão nhân gia lòng nóng như lửa đốt lại đang lo sợ, lại gọi tiếp vào điện thoại của con trai mình thấy đều tắt máy, nghĩ có thể chúng nó không có thời gian nghe, liền lập tức về nhà cũ.

Lâm Vô Ý được đặt lên bàn phẫu thuật, đau đớn rên lên vài tiếng, chậm rãi mở mắt, hơi thở suy yếu. Y tá nâng bàn phẫu thuật lên một chút, Lâm Vô Ý cảm thấy dễ chịu hơn. Tiếp đó, y tá đeo bình thở oxi cho Lâm Vô Ý. Nhìn thấy Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều ở đây, Lâm Vô Ý cố gắng lộ ra nụ cười, để họ an tâm.

Lâm Vu Hồng ôm đầu Lâm Vô Ý, rõ ràng đang cực kỳ phẫn nộ. Lâm Vu Chi đi đến một bên khác đặt tay lên trán Lâm Vô Ý, chạm vào những giọt mồ hôi lạnh. Lâm Vu Chi lấy khăn lau mồ hôi cho Lâm Vô Ý.

Người đàn ông mặc áo bác sĩ đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, trấn an nói: “Vô Ý thiếu gia, tôi là Đường Sơn, là bác sĩ. Cậu đừng sợ, không có việc gì hết.”

Lâm Vô Ý yếu ớt gật đầu. Đường Sơn và y tá kia đang cởi ống tay áo và ống quần ở cánh tay phải và đùi phải bị thương của Lâm Vô Ý. Đến khi vết thương lộ ra trước mặt mọi người, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều gầm nhẹ lên: “Tôi nhất định phải làm thịt hắn!” Lâm Vô Ý muốn nói mấy câu để hai người nguôi giận, nhưng đầu đang váng vất, trước mắt như có sao bay quanh.

Lâm Vu Chi che mắt Vô Ý, bỏ kính râm xuống. Lâm Vu Hồng cũng đã tháo kính râm ra, gân xanh trên trán như muốn bật ra ngoài. Hai miệng vết thương rất sâu, so sánh ra thì vết thương trên mặt Lâm Vô Ý không nghiêm trọng lắm. Đường Sơn đang đeo khẩu trang y tế cũng phải nhíu chặt mi.

“Cởi áo khoác của Vô Ý thiếu gia ra, tôi xử lý miệng vết thương trước.”

“Cần truyền máu không?”

Thẩm Tiếu Vi lo lắng hỏi, thậm chí còn đã xắn tay áo lên, bộ dáng lúc nào cũng có thể truyền máu.

Đường Sơn nhìn vết thương của Lâm Vô Ý và sắc mặt cậu, lại nghe nhịp tim của cậu, nói: “Tạm thời không cần. Có thể không truyền máu sẽ cố gắng không truyền máu. Nhưng phải khâu lại. A Thải, chuẩn bị thuốc tê.”

Khâu lại?

Bốn người đàn ông và cả Ôn Mộc Vân đều thay đổi sắc mặt.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cởi áo khoác dính máu của Lâm Vô Ý, Đường Sơn dùng kéo cẩn thận cắt rời ống tay áo bên phải của Lâm Vô Ý. Những vệt máu đã khô đã dính tay áo vào vết thương. Cho dù Đường Sơn đã rất cẩn thận, Lâm Vô Ý vẫn đau đớn không thôi.

“A Sơn, anh nhẹ thôi! Nhẹ thôi!”

Ôn Mộc Vân hận người đau không phải là mình.

Trên trán Đường Sơn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, y tá tên A Thải lau mồ hôi cho hắn. Cuối cùng cũng gỡ được tay áo ra, Đường Sơn giao miệng vết thương cho A Thải xử lý, hắn xử lý vết thương ở đùi Lâm Vô Ý. Vết thương trên đùi là nặng nhất, máu cũng chảy nhiều nhất.

A Thải tiêm thuốc phòng uốn ván cho Lâm Vô Ý trước, Lâm Vô Ý đau đến mức hít lạnh. Lâm Vu Chi vẫn che mắt cậu, không để cậu nhìn thấy hai vết thương đáng sợ đó.

“Tiêm thuốc tê trước rồi mới xử lý vết thương.” Đường Sơn cũng không đành lòng thấy Lâm Vô Ý đau như vậy, dặn dò.

A Thải mang thuốc gây tê tới. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi giúp Đường Sơn cắt ống quần bên phải của Lâm Vô Ý. Thấy Đường Sơn cởi giày cho Lâm Vô Ý, Ôn Mộc Vân giật mình: “A Sơn, chân trái của Vô Ý cũng bị thương, anh mau xem có bị thương vào xương không.”

“Được. Tôi cầm máu cho vết thương này trước đã.”

Đường Sơn lấy một mũi tiêm gây tê khác tiêm vào đùi phải Lâm Vô Ý, rồi mới nhanh chóng rửa sạch vết thương cho cậu. Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa có, Lâm Vô Ý đau đớn muốn nắm chặt tay lại, bị Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng giữ lại kịp lúc.

“Vô Ý, mu bàn tay cậu có mảnh thủy tinh, không thể cử động.”

Lâm Vô Ý khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh đầy người. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lau mồ hôi cho cậu, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng trợ giúp cho Đường Sơn.

Thuốc tê dần dần có tác dụng, thân thể Lâm Vô Ý thả lỏng một chút, Đường Sơn lập tức ra hiệu cho A Thải, động tác trên tay hai người nhanh hơn. Rất nhanh đã rửa sạch miệng vết thương, Đường Sơn chuẩn bị khâu lại.

Vừa thấy kim để khâu lại trên tay Đường Sơn, năm người như ngừng thở. Móng tay Lâm Vu Chi bấm sâu vào lòng bàn tay, anh chưa bao giờ căm hận mình như thế. Là anh, đã đẩy Vô Ý vào nguy hiểm. Một bàn tay nắm lấy tay anh như có như không, Lâm Vu Chi cúi đầu.

“Vu Chi…”

Há miệng, gọi không ra tiếng, Lâm Vô Ý xoa nhẹ vào nắm tay của đối phương. Vu Chi, tôi không sao, đừng tự trách, tôi không thích thấy cậu tự trách.

Lâm Vu Chi cúi người, hôn lên trán Lâm Vô Ý một cái đầy thâm tình, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng nở nụ cười. Lại có người hôn lên trán cậu, Lâm Vô Ý bình tĩnh nhắm mắt lại, chậm rãi quay đầu. Hai nụ hôn liên tiếp rơi xuống gần miệng vết thương trên má, Lâm Vô Ý lại cười nhẹ.

Tầm mắt Ôn Mộc Vân chuyển dời từ vết thương đến chỗ ba người kia, nhìn trong chốc lát, anh lại chuyển sang vết thương, trong lòng, là tư vị không thể nói rõ, nhưng phần nhiều, dường như là yên tâm hơn.

Lâm Vô Ý phải khâu ở đùi 15 mũi, cánh tay phải bị khâu 8 mũi. Vết thương trên má trái không sâu, không cần khâu, Đường Sơn bôi thuốc xong liền dùng băng gạc băng vết thương lại. Xử lý xong vết thương, Đường Sơn bắt đầu với hai tay đầy mảnh thủy tinh của Lâm Vô Ý. Cả lòng bàn tay và mu bàn tay Lâm Vô Ý đều là những vết thương rất nhỏ, Đường Sơn dùng kính lúp, để tránh bỏ sót mảnh vỡ nào.

Tìm hơn hai mươi phút, hai tay Lâm Vô Ý được băng bó lại. Lâm Vô Ý nhắm mắt, dường như đang ngủ. Tiếp đó, Đường Sơn cởi giày bên chân trái Lâm Vô Ý, vừa mới cởi xong, Lâm Vô Ý rên lên một tiếng. Đường Sơn lột cả ống quần trái của Lâm Vô Ý ra, lại nhíu mày, mắt cá chân bên trái của Lâm Vô Ý sưng phù.

Thẩm Tiếu Vi cắn chặt răng, nhẹ nhàng giữ chân trái Lâm Vô Ý, Đường Sơn từng chút từng chút một, chậm rãi cởi giày và tất ra. Không còn giày tất ngăn trở, mắt cá chân tím bầm của cậu nhìn không sót chỗ nào. Khí áp trong phòng vẫn luôn ở mức thấp nhất. Đường Sơn chạm nhẹ vào nơi sưng lớn, Lâm Vô Ý đau.

“Chụp phim lại.”

Đường Sơn đứng lên. Lâm Vu Chi ngăn tay Lâm Vu Hồng, bế ngang Lâm Vô Ý đang bán hôn mê lên. Mấy người đi theo Đường Sơn lên một căn phòng trên lầu hai. Chụp phim cho chân trái Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Chi lại bế Lâm Vô Ý xuống dưới. Vết thương đều đã được băng bó xong, trông Lâm Vô Ý không còn thống khổ như trước. Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết, ngoại trừ mắt cá chân, cậu cũng không thấy đau đớn.

Rất nhanh đã có phim. May mắn, chỗ nghiêm trọng cũng chỉ có tay, dù sao cũng là nhảy qua cửa sổ trong lúc hoảng sợ. Đường Sơn bôi thuốc mỡ do tự hắn làm cho Lâm Vô Ý, rồi dùng băng gạc quấn lại. Vốn dĩ biện pháp tốt nhất là dùng thuốc mỡ xoa nhẹ mắt cá chân cho cậu, nhưng hiện tại Lâm Vô Ý đã rất suy yếu rồi, đau đớn như vậy lúc này cậu khó có thể chịu nổi.

Làm xong mọi việc, Đường Sơn đắp chăn cho Lâm Vô Ý, tháo khẩu trang xuống, nói: “Tạm thời Vô Ý thiếu gia không có việc gì. Bất quá đêm nay cậu ấy sẽ sốt, tôi kê chút thuốc, đêm nay các cậu cho người chăm sóc Vô Ý thiếu gia.”

Bốn người trầm mặc gật đầu, họ sẽ tự mình chăm sóc.

Đường Sơn nói tiếp: “Sau khi vết thương khép vào, lại đưa Vô Ý thiếu gia đến chỗ tôi cắt chỉ, cắt chỉ xong là có thể đi giải phẫu vết sẹo. Vết thương trên mặt Vô Ý thiếu gia cũng sẽ để lại sẹo, trước khi vết thương khỏi hẳn tuyệt đối không được đụng vào, miễn cho vết thương nặng thêm.”

Bốn người vẫn trầm mặc gật đầu.

“Tôi có quen một bác sĩ thẩm mỹ ở Anh, các cậu có thể đưa Vô Ý thiếu gia đi Anh Quốc phẫu thuật, chỉ cần trị liệu một chút, vết sẹo có thể biến mất hoàn toàn.”

“Vết sẹo có thể biến mất hoàn toàn?” Năm giọng nói.

Đường Sơn gật đầu: “Trong thuốc tôi kê cho Vô Ý thiếu gia cũng có công năng trị sẹo, sau lại giải phẫu, chữa khỏi hoàn toàn không phải vấn đề. Chỉ là trong quá trình vết thương khép lại không thể đụng vào, hơn nữa trước khi khép lại cũng không được dính nước.”

Bốn người gật mạnh đầu.

“Mắt cá chân của Vô Ý thiếu gia không cần bôi thuốc một tháng là có thể khỏi hẳn, sau khi bôi thuốc một tuần sẽ không còn đau. Nếu muốn thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất Vô Ý thiếu gia sẽ rất đau, nếu chỉ bôi bình thường, tuy rằng tác dụng chậm, nhưng sẽ không đau.”

Bốn người lại gật đầu, vậy chỉ bôi bình thường thôi, họ không muốn phải thấy người này đau đớn nữa.

“Vậy tôi đi kê thuốc, ai đi cùng tôi?”

“Tôi đi.”

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cùng lên tiếng, Đường Sơn đưa hai người rời đi. Y tá A Thải cũng đi rồi, đóng cửa phòng trị liệu lại. Cửa vừa đóng xong, Lâm Vu Chi lập tức nói: “Nói toàn bộ mọi chuyện cho chúng tôi biết.”

Không có trẻ con ở đây, Ôn Mộc Vân cũng không cần che giấu, nói toàn bộ những chuyện mà anh biết cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi đấm mạnh tay vào tường mấy cái.

“Tôi không biết Redmond làm gì Vô Ý, nhưng sau khi lên xe Vô Ý vẫn luôn lau miệng.”

Ôn Mộc Vân vừa nói lời này xong, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng chỉ im lặng vài giây, Lâm Vu Chi lại nện một đấm vào tường: “Tôi tuyệt đối không tha cho đôi cẩu nam nữ đó!”

Lâm Vu Chi đã tức đến nỗi bất chấp thái độ của mình.

Lâm Vu Hồng lấy điện thoại của mình, khởi động máy: “Không thể để Quách Bội Bội rời khỏi Hongkong!”

Ôn Mộc Vân nói: “Chú Dung sẽ không để Quách Bội Bội rời khỏi Hongkong. Chúng ta đưa Vô Ý về nhà trước rồi mới bàn bạc nên làm gì. Sau khi tôi đón được Vô Ý đã gọi điện cho chú Dung, chú ấy sẽ giải quyết việc này.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang đinh gọi điện cho người của mình đều nhìn sang Ôn Mộc Vân. Ôn Mộc Vân vươn tay với hai người: “Tôi là một trong những người lão gia tử sắp xếp ở Hongkong để chăm sóc cho Vô Ý, A Sơn cũng vậy.”

“…”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vươn tay: “Lần này, cám ơn anh.”

“Chúng ta nên hợp tác rồi.”

Ôn Mộc Vân bắt tay cùng hai người, trong mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều mang ý tứ giống nhau.

__Hết chương 106__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.