Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 111




Tróc quỷ

_ “Chuyện chuyện này là sao vậy ?” Lâm Ngôn bị bộ dáng của Tiểu Dương dọa sợ tới mức rụt lui về sau vài bước,gần nhất hắn bị Tiêu Úc tôi luyện, tố chất thần kinh cũng tăng lên một bậc,nhưng bộ dáng của cô bé thật sự quá đáng sợ,áo ngủ rộng thùng thình,tóc tai rối bù,một đôi mắt không tròng vẫn đang “trành” hắn. Nhưng kì quái là không đợi Lâm Ngôn kịp trấn định,cô bé dường như thực thất vọng xoay người đi,ngốc ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

_”Bốn ngày rồi, mỗi ngày đều đứng bên cửa sổ, hỏi nàng, câu trả lời không phải “Còn chưa đến sao ?” thì chính là“Sao vẫn chưa đến chứ ?” , bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân,nói là tâm bệnh thỉnh gia đình lưu ý nhiều hơn,Tiểu Dương nhà ta lâu nay vẫn luôn là một cô bé vui vẻ hoạt bát,đột nhiên lại biến thành như vậy.”Mẹ Tiểu Dương khóc thút thít nói.

_”Gặp, gặp ma.” A Nhan kéo kéo Lâm về phía sau,dùng ánh mắt đề phòng nhìn cô bé nói “Nàng bị ma nhập.”

Lâm Ngôn theo bản năng nhìn thoáng qua Tiêu Úc,nhỏ giọng nói “Ý ngươi…là giống ta sao ?”

Tiểu đạo sĩ lắc đầu, “Không, không phải,ma quỷ cũng chia đẳng cấp,thứ nhập vào người nàng xem ra vừa mới chết không lâu,chỉ có thể nhập thân làm hao tổn hồn phách của chủ thể,loại này rất nguy hiểm,cô bé dương khí nhược,lại bị bệnh,phỏng chừng nhiều nhất chỉ còn có thể chống đỡđược một tuần…”

Trong phòng thực yên tĩnh,mặc dù tiểu đạo sĩđã tận lực hạ thấp giọng,nhưng mẹ Tiểu Dương vẫn nghe thấy nửa câu sau,ngẩn người một lát liền thê lương khóc rống lên “Vậy phải làm sao bây giờ ? Chúng ta cũng không gây oán gây thù với ai,tại sao gặp phải chuyện này chứ…”

_”Dì ngài đừng hoảng hốt,chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp mà.” Lâm Ngôn bị tiếng khóc làm phiền lòng,một phen nắm lấy tiểu đạo sĩ nhìn mẹ Tiểu Dương nói “A Nhan rất am hiểu những chuyện này, trước để hắn quan sát thử xem sao.” Sau đó cúi đầu thì thầm với A Nhan “Được chứ ?”

_”Ta, ta thử xem.” A Nhan lấy một cái la bàn từ trong túi, giữ vững trong tay,Lâm Ngôn nhìn qua,lúc sửa nhàđã từng thấy thứ này,khi đó kim đồng hồ chỉ nhếch qua mấy độ, còn lần này la bàn trong tay A Nhan dường như xảy ra vấn đề, kim đồng hồ không ngừng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, thường thường dừng lại một chút,cuối cùng giống như bị một cỗ lực lượng vô hình điều khiển, đung đưa chỉ về phía Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn hoảng sợ, chỉ mũi mình nói “Ta là quỷ ?” kim đồng hồ lại tiếp tục chuyển động, chỉ về phía kẻđứng cách Lâm Ngôn nửa bước – Tiêu Úc.

Tiểu đạo sĩ lắc lắc la bàn, cau mày nói “Không được, ngươi dẫn hắn ra ngoài , âm khí trên người hắn quá nặng,hắn ở chỗ này thì không thể tìm thấy nó.”

Lâm Ngôn đành kéo Tiêu Úc ra cửa chờ,xuyên qua kính thủy tinh nhìn vào bên trong,lần này tựa hồ không xảy ra vấn đề,A Nhan nhìn chằm chằm la bàn nhẹ nhõm thở ra một hơi,sau đó lấy chu sa, hoàng phù,nhan cùng những vật dụng khác đặt lên bàn. Lâm Ngôn tưởng rằng cũng sẽ giống như lần trước bày một cái tơ hồng trận,nhưng lần này A Nhan chỉ dùng ngón tay hòa nước với chu sa,vẽ một hàng chữ rồng bay phượng múa lên lá bùa sau đó kẹp giữa hai ngón tay phải,đi đến chỗ Tiểu Dương,tay trái dùng sức giữ chặt bả vai nàng, hệt nhưđang cố bắt lấy một thứ gìđó,cô bé cương thẳng người xoay một trăm tám độ,mặt đối mặt trong nháy mắt A Nhan nhanh tay dán lá bùa lên trán nàng.

_”Tán!” Theo một tiếng gầm lên,cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện,hoàng phù “Ba!” một tiếng vô hỏa tự thiêu,hóa thành tro lơ lửng rơi xuống đất,cùng lúc đó A Nhan cầm kiếm gỗđào bổ xuống định đầu nàng.

_”Này! Ngươi làm gì vậy!” Mẹ của Tiểu Dương hoảng hốt,vừa la vừa vội vàng lao tới nhưng bị Doãn Chu ngăn lại, “Không sao! Nàng không bị thương đâu!”

Thứ A Nhan dùng rõ ràng là kiếm gỗ nhưng lại tạo ra một trận kình phong,mái tóc cô bé dựng thẳng thẳng lên, chĩa ra khắp mọi hướng,mũi kiếm vừa cách đỉnh đầu chỉ còn một tấc thìđột nhiên dừng lại,cổ họng cô bé phát ra vài tiếng “lạc lạc” rùng rợn,ngửa đầu lên, lập tức cả người giống như bị cắt mất điện, mềm nhũn đổ xuống đất.

Lâm Ngôn đẩy cửa phòng xông vào,Doãn Chu cùng mẹ Tiểu Dương cũng chạy đến,tiểu đạo sĩ phản ứng nhanh, vừa thấy cô bé sắp ngã xuống đất liền dùng sức đỡ lấy lưng Tiểu Dương ,còn một tay thìấn giữa trán nàng.

_”Dương Dương! Dương Dương!” Mẹ của Tiểu Dương bị cảnh tượng kì dị này làm sợ hãi “Chuyện này là sao ? Nàng làm sao vậy ?”

Tiểu đạo sĩ gắt gao nhíu chặt hai hàng lông mày, đưa ngón tay kê dưới mũi nàng thử một hồi,ngẩng đầu mờ mịt nói “Nàng, nàng không sao,chỉđang ngủ.”

_”A ? Xong rồi ?” Lâm Ngôn hỏi.

_”Không, nó vẫn còn, chỉ là…trốn mất rồi.” A Nhan lắc đầu,nhìn quanh phòng một vòng,tầm mắt lại dừng trên người cô bé“Chuyện này thật kì quái,không phản kháng cũng không chạy,chỉ trốn.” A Nhan lui về sau hai bước nhường chỗ,mẹ của Tiểu Dương đã bị chuyện này làm kinh hách,ôm cô bé lên giường,không ngừng hô tên con gái,chờđến khi xác nhận con gái đang ngủ mới hai mắt đẫm lệ cầu xin tiểu đạo sĩ“Ta tin tưởng ngươi,bốn ngày trước nàng cứđứng mãi bên cửa sổ không chịu nhúc nhích,ngươi có thể làm cho nàng ngủ,vậy có thể hay không bắt đi thứđang ở trong người nàng ?”

A Nhan luôn luôn rất khẩn trương khi nói chuyện với người lạ,ngay cả việc được nhờ vả, mặt cũng lập tức đỏ lên,nắm nắm góc áo Lâm Ngôn nhỏ giọng nói “Ta, ta phải dẫn thứđó ra khỏi người nàng mới có thể ra tay,bất quá phương pháp này không được an toàn…Lâm Ngôn ca ca…Ngươi giúp ta…” Nói xong liền vụng trộm chỉ về phía mẹ của Tiểu Dương.

Lâm Ngôn khẽ gật đầu,liên hợp với Doãn Chu mỗi người nâng một cánh tay, vừa an ủi vừa dìu mẹ của Tiểu Dương lên ghế. Một bên A Nhan không biết đang làm trò gì,lấy ra một đống chai lọ, lần lượt đổ lên người cô bé,có cái là bột phấn,còn lại là những chất lỏng đặc sệt không biết tên,vừa mở nắp bình liền tỏa ra một cỗ tanh hôi,cùng với mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn nôn,ngay cả Lâm Ngôn cùng Doãn Chu cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau,cái ót đổđầy mồ hôi lạnh.

Lục tục bảy tám bình, cô bé vẫn không phản ứng,thả lỏng tay chân nằm trên giường ngủ say sưa.

_”Này, này chắc chắn được.” A Nhan lắp bắp nói,lau lau mồ hôi trên trán,mở nắp bình cuối cùng,đổ toàn bộ chất lỏng đỏ tươi đặc sệt lên mặt cô bé,sau đó còn rắc thêm một lớp bột phấn nhiều màu,vẻ mặt lúc này của cô bé trông có vẻ vô cùng sắc sỡ.

Lâm Ngôn nhìn mái tóc bị chất lỏng bết dính của cô bé,chán ghét quay đầu hỏi A Nhan “Cái này, sao giống máu quá vậy ?”

_”Đúng vậy, là máu, máu chó.” Tiểu đạo sĩ giơ kiếm gỗđào lên nhắm ngay cô bé trên giường “Máu, máu chó trừ quỷ rất linh nghiệm.”

Cô bé càng ngày càng ngủ sâu hơn,trong phòng thậm chí còn vang lên tiếng ngáy.

Lâm Ngôn vẻ mặt hắc tuyến,nhìn lại, Tiêu Úc đang chán đến chết ngồi trên ghế,lúc nghe thấy mùi máu chó khẽ nhướng mắt nhìn qua,một bộ giống nhưđang xe, trò hay,phỏng chừng nếu có một hộp hạt dưa hắn nhất định sẽ vắt chéo chân ngồi nhâm nhi, Lâm Ngôn tức đến mức hận không thể bóp chết hắn,cắn răng nói với tiểu đạo sĩ“Có cần ta kêu hắn thử trước không,dẫu sao cũng đều là quỷ,không được thìđổi.”

Doãn Chu cũng nhịn không được,xoa nắn khớp tay oán giận nói “Bằng hữu rốt cuộc là cóđược không a ?”

Tiểu đạo sĩ mặt đỏ như máu,khẩn trương đến mức ngay cả hai tay đều phát run,chậm rì rì nói “Con ma này,có lẽ là sợ người lạ…”

Mẹ Tiểu Dương nhìn con gái mình bị chỉnh vô cùng thê thảm,sắc mặt còn khó coi hơn cảác quỷ,nếu không phải lúc trước tiểu đạo được việc thìđã sớm bão nổi. Lâm Ngôn trong lòng sợ run kéo kéo áo A Nhan,đến gần bên tai thì thầm “Dì sắp phát điên rồi,ngẫm lại biện pháp đi,hôm nay có cần chúng ta ở trong này hay không…”

A Nhan cúi đầu, do dự một lúc lâu,run rẩy nói “Chỉ có một biện pháp,sư phụ không ởđây,ta..ta thử xem!” Nói xong liền gom hết chai lọ trên bàn, “Mọi người ta ngoài trước đi.”

Ba phút sau,Lâm Ngôn cùng Doãn Chu còn có mẹ của Tiểu Dương đến đứng bên ngoài hành lang,trong phòng bệnh không khíâm u,tiểu đạo sĩ kéo màn lại, rải đầy tro hương lên cửa sổ,cầm bút son bắt đầu vẽ bùa,vẽ xong liền dán lên tường,ghế dựa, bàn, cửa sổ khắp các mọi góc,làm xong liền dùng bút thấm chu sa trực tiếp vẽ lên tường,trên song thủy tinh vẽ một hàng chữđỏ tươi thật lớn “Lập tức tuân lệnh” hắn viết rất nhanh, chỉ trong chốc lát cả căn phòng đều trở nên hỗn độn,thoạt nhìn vô cùng quái đản.

Mấy chuyện thu quỷ trừ yêu này đối với người hiện đại rất ít thấy,Doãn Chu cùng mẹ của Tiểu Dương ở ngoài chăm chú nhìn vào,Lâm Ngôn nhờ lúc miếu chủ thu phục Tiêu Úc đã từng thấy qua, lúc này cũng không có hứng thú,tựa lưng vào tường kiên nhẫn chờđợi. Vừa ngẩng đầu lên đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp,Lâm Ngôn liếc nhìn xung quanh,Tiêu Úc đâu ?

Lòng như lửa đốt vọt tới cửa,chỉ thấy Tiêu Úc đang ngồi ởđầu giường nhìn Tiểu Dương,gặp Lâm Ngôn ở cửa khoa chân múa tay chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua,xem như có việc gì quay đi chỗ khác.

Trong căn phòng mờ tối nổi lên hiện tượng dị thường,tiểu đạo sĩ cầm hai tay xoát qua thanh kiếm, đểở trước ngực,những kí hiệu đỏ tươi trên vách tường giống nhưđược cắm điện, lóe lên u quang,cô bé trên giường đột nhiên cửđộng,đầu tiên là năm ngón tay bắt đầu run rẩy,sau đó là cánh tay và cẳng chân,rồi toàn thân giống như phát điên, không ngừng run rẩy.

Lâm Ngôn hận không thể xông vào phòng tha Tiêu Úc ra,trong lòng điên cuồng mắng tình tính con quỷ này sao lại lớn như vậy,hống cả buổi sáng cũng vô dụng, bây giờ lại lấy việc này hù dọa hắn,nhưng khi tập trung quan sát thì phát hiện trên mặt Tiêu Úc cũng không có vẻ gì là thống khổ,phảng phất còn tồn tại một chút miệt thị,liền không thèm quan tâm nữa, căm giận nói kệ hắn đi,bị bắt luyện đan cũng xứng đáng.

Kí hiệu càng ngày càng sáng,cô bé mở to mắt,bật người ngồi dậy,bò xuống giường, dùng tứ chi hướng về phía tiểu đạo sĩ,cái đầu mềm nhũn xụi lơ trước ngực,mái tóc dài rối tung che kín cả khuôn mặt.

Mũi kiếm lập tức chỉ thẳng ngực cô bé,nàng lại vô tri vô giác không biết gì, tiếp tục bò về phía trước…

Một màn này khiến ba người ở ngoài sợ ngây người,Doãn Chu gắt gao nắm lấy khung cửa,Lâm Ngôn nhét nắm tay vào miệng cố gắng kiềm chế không cho mình thét ra tiếng,bên cạnh, mẹ của Tiêu Dương đột nhiên nín thở,nhắm mắt ngất xỉu.

_Dì, dì, tỉnh tỉnh!

_Cô cô!

_”Con gái của ta…”Mẹ của Tiểu Dương ngồi trên đất,che ngực kêu rên muốn xông vào phòng,Lâm Ngôn cùng Doãn Chu đền luống cuống giữ chặt nàng,nói thì chậm mà làm thì nhanh,chỉ nghe trong phòng truyền tiếng bàn gãy nát,cửa thủy tinh đồng loạt nổ tung,hương tro tàn,kiếm gỗ trong tay A Nhan rơi xuống đất,thân thể của cô bé cũng mềm nhũn ngã xuống.

Vài người ngoài cửa lảo lảo chạy vào,mẹ của Tiểu Dương ôm lấy con mình,Lâm Ngôn kéo Tiêu Úc,hắn cũng không biết mình bị gì mà lại chạy đến chỗ Tiêu Úc đầu tiên,đen mặt giữ lấy tay áo người nào đó rống to “Ngươi không muốn sống nữa sao,bị thương thì phải làm sao bây giờ!”

Tiểu đạo sĩ ho khan nhặt kiếm lên,chỉ chỉ Tiểu Dương,đứt quãng nói “Không…không được, thứđó bám mãi không buông…muốn giết, thì người cũng phải chết…ta chỉ có thể…chỉ có thể phá vỡ trận pháp…giữ lại cho nàng một mạng…”

Lâm Ngôn trong lòng lạnh lẽo “Rất lợi hại ?”

Tiểu đạo sĩ tái nhợt lắc đầu “Rất yếu, nhưng nữ tử thể hư,bị nó thừa dịp ngã bệnh hợp hai thành một,muốn động vào nó, trước hết phải đả thương người.”

END 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.