Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 63: Phiên Ngoại Iii




Phong Tầm chút nữa thì nhảy dựng lên: “Quân lão đại! Người nói thật chứ?! Thật sự cho ta mang nàng đi?! Đây là sự thực sao? Trời ạ!!!”

“Tốt nhất là đừng cứu mang theo.” Quân Lâm Uyên nghiêm túc đề nghị.

Luôn luôn bị xem là người lạnh lùng như Huyền Dịch, giờ phút này cũng phải mở to hai mắt!

Cái này không đúng!

Quân lão đại sao lại đáp ứng? Đây không phải thói quen làm việc của hắn! Hắn theo bản năng nhìn Quân Lâm Uyên một chút.

“Khó mà làm được! Một tiểu nha đầu như vậy nhưng ta lại muốn che chở cho nàng!” Phong Tầm đắc ý nói, “Ta là Phong tiểu tam, nàng là Phong tiểu ngũ, ta không chiếu cố nàng, ai chiếu cố nàng?”

Quân Lâm Uyên không để ý tới dáng vẻ dương dương đắc ý của Phong Tầm, ánh mắt nhìn về phía Huyền Dịch.

Không cần nói thêm lời thừa thãi, Huyền Dịch lập tức ngầm hiểu: “Đã tra rõ ràng, Tiên Linh Quả sinh trưởng ở Huyền Băng sơn cốc, chỉ có điều cụ thể ở nơi nào vẫn còn cần cẩn thận tra tìm.”

Phượng Vũ trong nháy mắt tim đập nhanh!

Huyền Băng sơn cốc... Không sai! Đó chính là nơi ở của Tiên Linh Quả!

Tiên Linh Quả, Tiên Linh Quả! Chỉ cần lấy được Tiên Linh Quả, nàng liền có thể lại tu luyện từ đầu! Nàng liền không còn là phế vật Phượng Vũ!

Tại cái nơ lấy uy làm trọng này, thực lực đại biểu cho tất cả! Nghĩ đến đây, Phượng Vũ nắm chặt nắm đấm!

Quân Lâm Uyên lạnh lùng gật đầu, trực tiếp mang theo quân binh lên đường.

Muốn đi đến Huyền Băng sơn cốc, nhất định phải vượt qua Hỏa Diệm Sơn, dọc con đường này tốc độ mọi người đều rất nhanh.

Dòng suối, rừng cây, cao phong... Ngăn không được bọn bước chân lao vun vút của họ.

Trên đường, Phong Tầm thỉnh thoảng quan tâm hỏi han Phượng Vũ: “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không sao chứ?”

Trong đoàn, chỉ có Phượng Vũ là không có linh lực chỉ dựa vào thể có thể chống đỡ.

Phượng Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng Quân Lâm Uyên cùng Huyền Dịch kia, trên mặt gợi lên một nụ cười ngọt ngào: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, có thể có vấn đề gì chứ? Thân thể ta rất tốt.”

Phong Tầm thấy nàng sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì sợ bị bỏ lại mà ra vẻ kiên cường lạc quan, không khỏi xót xa trong lòng: “Hay là ta cõng ngươi?”

Phượng Vũ vẫn không nói gì, phía trước Huyền Dịch bỗng nhiên xoay người.

“Nếu như không kiên trì được, từ bỏ sớm một chút, miễn cho liên lụy toàn bộ đội ngũ.” Huyền Dịch nhìn chằm chằm Phượng Vũ, thanh âm lạnh lùng: “Càng đi lên, ma thú càng là lợi hại, khi đó coi như ngươi muốn đi cũng đi không được!”

Phong Tầm trừng mắt Huyền Dịch: “Ta nói Huyền tiểu nhị, mặc dù đây là sự thật, nhưng ngươi không thể nói dễ nghe một chút sao?”

Phượng Vũ: “...”

Huyền Dịch lạnh hừ một tiếng, đi đến phía trước cùng Quân Lâm Uyên.

Phong Tầm gặp Phượng Vũ cúi đầu thấp xuống, cho là nàng thương tâm, xoa xoa nàng cái đầu nhỏ: “Tiểu nha đầu ngươi yên tâm, Huyền tiểu nhị là như vậy, ngươi đừng quan tâm đến hắn, còn có ta đây!Đến đây, ca ca cõng ngươi.”

Phong Tầm nhìn Phượng Vũ, thấy nàng gắng gượng lại đau lòng, không ngừng quan tâm nàng.

Phượng Vũ lại xem thường.

Lạnh lùng ác miệng có là gì? Chỉ cần có thể tới Tiên Linh Quả, chỉ cần có thể lại tu luyện từ đầu, những gì phải chịu đựng bây giờ cũng chẳng là gì.

Nghĩ đến đây, Phượng Vũ lại hơi có chút áy náy nhìn Phong Tầm một chút.

Phong Tầm luôn đối xử với nàng rất tốt, mà nàng lại lợi dụng hắn để tiếp cận đồng bọn của hắn... Chỉ hi vọng, tại chuyện này về sau, sẽ không tổn thương đến sự chân thành lạc quan tinh khiết của thiếu niên này.

Nghĩ đến đây, Phượng Vũ cười khổ lắc đầu: “Ngươi không cần đối ta tốt như vậy...”

“Nha đầu ngốc, ta không tốt với ngươi, chẳng nhẽ lại đối tốt với Huyền tiểu nhị? Nói đến đây ngươi cũng là thật là xui xẻo.” Phong Tầm xoa xoa cái đầu nhỏ của Phượng Vũ.

Đoàn người này cũng không vì Phượng Vũ mà nửa đường nghỉ chân, mãi cho đến trăng lên giữa trời, bọn hắn mới dừng lại cắm trại.

Lúc đến doanh trại, Phượng Vũ hai mắt tỏa sáng.

Chỉ gặp ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.