Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 22




Edit: LinhNhi

Beta: Bắp

Buổi chiều tan học, Lý Hiểu Nhạc đã sớm đứng dưới phòng học chờ Quý Duy Phó, dọc đường đi vẫn suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để nhờ anh giúp cô học thêm, nhưng mà nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Đến lúc về đến nhà cô cũng chưa nghĩ ra, thấy Quý Duy Phó lên xe chuẩn bị đi, theo bản năng Lý Hiểu Nhạc kéo ống tay áo anh, đổi lấy ảnh mắt nghi hoặc của Quý Duy Phó.

“Cái đó… Cái đó…”Người đã ở lại nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, Lý Hiểu Nhạc cực hận miệng mình.

“Chuyện gì?” Rút ống tay áo bị Lý Hiểu Nhạc kéo lại, Quý Duy Phó nhàn nhạt hỏi. Thật ra thì trong lòng hắn đã đoán được những gì Lý Hiểu Nhạc định nói, tuy nhiên hắn muốn chính cô mở miệng trước.

“Chính là… Nếu như thuận tiện… Có thể hay không?” Bởi vì lo lắng hồi hộp mà lòng bàn tay Lý Hiểu Nhạc đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, miệng thì ấp a ấp úng không nói thành câu.

Quý Duy Phó cũng không thúc giục cô, ngược lại ngồi ở trên xe nhìn bộ dáng gấp gáp của Lý Hiểu Nhạc, cô gái này dường như luôn có thể làm cho người khác vui vẻ. Nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình của anh rất tốt.

Vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, Quý Duy Phó cảm thấy mình thật xấu.

“Thật ra thì nếu như anh rảnh rỗi có thể giúp em học thêm được không!” Rốt cuộc Lý Hiểu Nhạc cũng không chịu nổi bộ dáng lề mề của mình, liền nhắm lại hai mắt hô lớn.

“Giúp cô học thêm?” Khóe miệng Quý Duy Phó khẽ cong lên, lời từ chối vừa định ra khỏi miệng, chỉ vì nhìn thấy ánh mắt tinh khiết của Lý Hiểu Nhạc mà bị chặn lại.

Thật ra thì cho đến bây giờ Quý Duy Phó cũng không phải là người tốt, mặc dù ở trong mắt giáo viên, bạn học hắn đều là học sinh ôn hòa vô hại, đối với bạn học nhờ vả chỉ cần là chuyện mà trong khả năng thì hắn đều đáp ứng. Nhưng thật ra là bởi vì những chuyện này chưa vượt qua ranh giới mà hắn vạch ra mà thôi.

Chẳng qua là lần này, ở trước mặt cô nữ sinh này, lần đầu tiên không đem ranh giới vạch ra rõ ràng.

Nếu nói ban đầu không cự tuyệt cô đến gần, thậm chí đồng ý việc đưa đón cô đi học là bởi vì muốn biết vì sao cô lại biết điều mà không ai biết, thậm chí ngay cả chính hắn cũng sắp quên mất thói quen nhỏ kia. Bây giờ tuy mục đích ban đầu chưa từng thay đổi nhưng trong anh có gì đó đang dần thay đổi.

Cô nữ sinh này có một đôi mắt thuần khiết, sáng ngời, tâm tình của cô đều thể hiện trong đôi mắt. Vì hoàn cảnh sinh sống từ bé đến lớn anh nhìn thấy muôn người muôn vẻ, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có đôi mắt thuần khiết không chứa bất kỳ tính toán nào, ánh mắt đơn thuần trong suốt.

Có lẽ cũng bởi vì đôi mắt đáng quý này cho nên anh mới không thể nói lời  cự tuyệt đi! Quý Duy Phó nghĩ như vậy.

“Giúp cô, tôi được cái gì?” Quý Duy Phó ngồi ở trên xe nhưng động tác càng ngày càng nhàn nhã tiêu sái, trên khuôn mặt tuấn tú lịch sự lại thoáng hiện ra một tia tính toán.

“Chỉ cần anh giúp em học thêm, anh ra điều kiện gì em cũng đồng ý.” Mắt thấy có hy vọng, sắc mặt như tro tàn lại cháy, lại thấy lời mình nói có chút to lớn liền bổ sung thêm: “Dĩ nhiên là phải ở trong khả năng của em, với lại không phải là chuyện vi phạm pháp luật. “

“Thế sao?” Quý Duy Phó sờ lên cằm như là đang cân nhắc, liếc thấy sắc mặt Lý Hiểu Nhạc bởi vì mình kéo dài thời gian mà ngày càng khẩn trương, cuối cùng quyết định không trêu cô nữa mới nói: “Vậy thì học thêm thôi”

“A? Thật sao?” Lấy được câu trả lời như ý, Lý Hiểu Nhạc kinh ngạc, vui mừng che miệng, xác nhận lại.

“Tất nhiên.” Quý Duy Phó cười yếu ớt, nụ cười ấm áp như gió xuân lại một lần nữa làm cho Lý Hiểu Nhạc mê mệt trong đó, đem nóng bức của mùa hè xua tan không ít.

“Vậy em phải giúp anh làm cái gì đây?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Đến lúc cần thiết tôi sẽ nói cho cậu biết.” Ánh mắt cao thâm khó dò nhìn  Lý Hiểu Nhạc một cái, Quý Duy Phó lên xe rời đi, để lại cô gái nào đó đứng tại chỗ si ngốc nhìn bóng lưng trai đẹp.

Tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống, Lý Hiểu Nhạc nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc mọi chuyện không giống kiếp trước, ở chỗ sâu xa dường như số mệnh đang dần dần thay đổi.

Bây giờ đối với tương lai Lý Hiểu Nhạc rất có lòng tin, cô tin tưởng mình sẽ trở thành người phụ nữ hoàn mỹ có thể đứng bên cạnh Quý Duy Phó, nhất định được. Kiếp này cô quyết tâm phải học thật giỏi, đường đường chính chính thi vào đại học A, sóng vai cùng Quý Duy Phó.

Cho nên sáng sớm hôm sau khi Quý Duy Phó tới đón Lý Hiểu Nhạc đi học, nhìn thấy đôi mắt cô thâm quầng mà miệng lại nở nụ cười rạng rỡ, trong tay cầm một tờ giấy khập khễnh đi về phía anh.

Thấy Quý Duy Phó nhìn tờ giấy trong tay mình, Lý Hiểu Nhạc đắc ý nở nụ cười nói.”Đây là bảng phân tích cùng với thành tích của em, anh tham khảo xem rồi lập kế hoạch học tập.”

Nghe vậy anh chẳng buồn liếc mắt, Quý Duy Phó trực tiếp từ chối: “Không cần.”

“Anh không nhìn một cái làm sao biết không cần! Anh nhìn một chút đi, như vậy sẽ giúp ích cho việc học thêm đấy!” Lý Hiểu Nhạc quấn lấy anh nói, làm sao có thể để thành quả lao động cả đêm của mình không có kết quả gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.