Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 7: Bảo mã BMW PH bốn RACE!




Con người luôn luôn thích làm một số hành vi tự hủy hoại mình, dùng cảm giác đau để đổi lấy khoái cảm hoặc có thể làm tê liệt cơn đau tận đáy lòng. Thế nên, có một số người thích bấm tận mười mấy hai mươi cái lỗ trên người, có một số lại thích dùng dao cạo tự cắt cổ tay mình, còn một số khác thì lại thích xăm một ít hoa văn kì quái trên làn da của mình.

Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu (1), xin hãy biết trân trọng cơ thể của chính mình. Bạn biết không, có lẽ chỉ là xăm một hình xăm, nhưng cũng có thể sẽ biến thành một cảnh tượng đẫm máu đấy.

………………………………….

Đêm khuya vắng vẻ, trăng mờ gió nổi, trong rừng sâu núi thẳm vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Cửa đá trong sơn động bị nổ tung, một đám trộm mộ đi vào.

“Lão Tôn, đi vào đi!” Thủ lĩnh của đám trộm mộ vẫy vẫy tay với đồng bọn ở ngoài cửa động.

Lão Tôn trả lời: “Chẳng phải tao được phân công canh chừng ngoài cửa động sao?”

Tên thủ lĩnh liếc ngang hắn một cái: “Mày bị ngu à?! Chỗ này rừng rú hoang vu, chúng ta một đường đến đây đừng nói là người, ngay cả động vật cũng chả có nữa là. Mà ngay cả cái thôn nhỏ dưới chân núi cũng đã hoang phế từ lâu, còn ai sẽ phát hiện ra chúng ta nữa? Vào lẹ đi!”

Lão Tôn nghe thế vội vác dụng cụ lên cùng theo vào, ai cũng không muốn bị ở lại canh chừng, nhỡ đâu những người khác không công bằng, ở trong đó lén giấu đi mấy thứ này nọ, lúc đi ra lại không chia cho mình, mình cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

“Cửa động này đúng là đủ chắc chắn, tốn của chúng ta biết bao nhiêu là kg thuốc nổ.” Mọi người đi vào trong hang động tối đen như mực.

“Sao tao cứ cảm thấy hang động này luôn phả khí lạnh ra ngoài vậy, ngọn núi này cũng quá cổ quái rồi. Thậm chí cả một sinh vật sống cũng chẳng có. Không phải là có cái gì đấy chứ?” Một tên trộm mộ nhát gan nhỏ giọng nói thầm một câu.

Ông lão đi phía sau hắn hiển nhiên là một tay già đời, lão nhổ nước bọt: “Mày làm lần đầu đúng không? Mấy câu này có thể nói lung tung được sao?!”

Mọi người ngay lập tức yên tĩnh lại, không ai dám hé răng nói câu gì. Chỉ là càng đi sâu vào trong, lại càng có thể cảm nhận rõ ràng có một luồng khí lạnh đang toát ra từ bên trong, đã có người không nhịn được rùng mình vài cái, thậm chí có người lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Đi trong hang động hơn mười phút, lại gặp tiếp một cánh cửa đá nữa, trên cửa không hề chạm khắc bất cứ thứ gì, chỉ có một ít chữ viết theo thể chữ Triện cổ (2). Ông lão lấy đèn pin soi vào chữ viết trên cửa đá.

Tên thủ lĩnh hỏi: “Thế nào rồi? Đây là triều đại nào thế?”

Ông lão híp mắt lại: “Đây là Đại Triện (3), phải là trước thời Tần.”

Tên thủ lĩnh gật đầu: “Có ghi là hầm mộ của ai không?”

Ông lão lắc đầu: “Tao xem chỉ hiểu được một chút thôi.”

Thủ lĩnh mất kiên nhẫn, sai đám đàn em đi chôn thuốc nổ: “Quan tâm hắn là ai chắc, cứ cho nổ cánh cửa này trước rồi nói sau!”

Một tên trộm mộ châm kíp nổ. Ông lão đột nhiên ngộ ra ý nghĩa trong những câu chữ đó, sắc mặt lão biến đổi, hoảng sợ gào to ngăn lại: “Không thể phá! Mau dừng tay!”

Đáng tiếc kíp nổ đã sắp cháy đến đoạn cuối, đã không còn kịp nữa rồi. Lão lập tức quay đầu lại chạy ra phía ngoài động, vừa chạy vừa gào lên: “Chạy mau! Nguy hiểm!”

“Ầm” một tiếng nổ thật lớn, trong bụi đất mù mịt, khói đen dày đặc bay ra từ bên trong cánh cửa đá bị phá hủy bao trùm hết thảy.

Không một ai có thể thoát khỏi hang động.

…………………………..

Cùng lúc đó, một đám người đang dự hội nghị bỗng dừng nghị luận, đồng loạt nhìn về phương Đông.

Trong đó có một kẻ mang dáng vẻ như đạo sĩ nói: “Thần Quang Minh cuối cùng cũng đã hồi sinh rồi.”

Sau đó, cả đám người quỳ xuống, cung kính cúi đầu.

………………………………………

Diêu Nhiếp bây giờ chẳng những phải làm ông nội trợ gia đình, còn phải kiêm luôn chức bảo mẫu. Sau khi tan tầm anh cũng không dám chậm trễ, để cho Nhai Xế đi mua thức ăn, còn mình thì chạy về nhà trước. Trong nhà bây giờ chỉ có hai đứa bé trông chừng tiểu hồ ly, hồ ly tinh thật sự rất xảo quyệt, nói không chừng sẽ nhân lúc bọn họ không ở nhà, giở chút mẹo vặt lừa hai đứa nhóc cởi trói cho nó.

Phải biết rằng, tiểu hồ ly kia chính là con tin nha, nếu để cho nó chạy, nói không chừng người nhà mình sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng mà càng vội sẽ càng loạn, anh vội vàng chạy xuống lầu, không ngờ lại va phải một người.

“Ai u, xin lỗi nhé. Tôi không thấy cậu.” Diêu Nhiếp vội vàng xin lỗi, bước lên muốn nâng đối phương đứng dậy.

Nhưng đối phương cũng không thèm nhận, thô bạo gạt tay Diêu Nhiếp ra, tự mình đứng dậy. Hắn không nói không rằng, cũng không quan tâm đến lời giải thích của Diêu Nhiếp, đã quay đầu bước đi.

Diêu Nhiếp lại nhận ra người này. Từ khi Hồng Hiểu Tinh bị Hư hồ chiếm xác, tinh thần của gã rất suy sụp, tuy Hư hồ đã bị Nhai Xế tiêu diệt, nhưng gã vẫn không thể khôi phục lại bình thường. Mà phim truyền hình do gã và Hoa Trĩ hợp tác quay cũng không thể hoàn thành được nữa, nên đoàn làm phim đành phải tạm thời đổi diễn viên.

Người vừa nãy chính là “cứu binh” mà đoàn làm phim mời đến. Người này tên là Nghiêm Sơn, vốn là một tay bass trong một ban nhạc rock, năm đó âm nhạc của họ cũng được xem là nhóm nhạc rock n roll, nhưng sau đó ca sĩ chính tách ra solo, nhóm bọn họ liền tan rã. May mắn dáng vẻ Nghiêm Sơn cũng xem như kiểu đẹp trai lạnh lùng, người đại diện của hắn liền tìm đường khác cho hắn, bắt đầu nhận công việc phim thần tượng cho hắn.

Buổi chiều Diêu Nhiếp cũng thấy Hoa Trĩ ở phòng chờ, chắc là hôm nay đoàn làm phim bọn họ đến đài truyền hình để tuyên truyền đây mà.

Cửa sổ thủy tinh trên lối đi phản chiếu ra thứ ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào sau gáy hắn. Một hình xăm đỏ tươi lọt vào mắt Diêu Nhiếp, đó là cái đầu của quỷ dữ, thân thể của nó đại khái đã bị quần áo che lấp, nhìn không thấy bên dưới, nhưng biểu cảm dữ tợn tà ác lại khiến Diêu Nhiếp ấn tượng sâu sắc.

Đột nhiên, Diêu Nhiếp cảm thấy biểu cảm của quỷ dữ đã thay đổi, dường như đang cười. Anh chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn, nhưng Nghiêm Sơn đã đi đến ngã rẽ, không thấy bóng dáng đâu nữa.

……………………………….

Diêu Nhiếp về đến nhà rồi, Nhai Xế đi mua thức ăn vẫn chưa về.

Vừa vào cửa, đã thấy hai đứa nhóc đang hướng dẫn tiểu hồ ly chơi trò chơi điện tử. Quả nhiên, hai nhóc quỷ vẫn bị trúng kế của tên quỷ xảo quyệt kia, cởi trói cho nó. Phải biết rằng Nhai Xế trói nó bằng Khổn Tiên Tác, mà ngay cả thần tiên cũng cởi không được, huống chi là một con yêu hồ? Nhất định là nó dụ dỗ hai đứa kia cởi ra rồi.

Diêu Nhiếp kỳ quái: “Nếu mi đã mở trói được rồi, sao lại không trốn đi?”

Tiểu hồ ly cũng không quay đầu lại, vừa điều khiển Super Mario nhảy qua hoa ăn thịt vừa nói: “Nơi này có nhiều đồ chơi tốt như vậy, lại ăn ngon sống tốt, ta còn trở về làm gì nữa? Trên núi cái gì cũng không có, nương cả ngày cứ nhắc nhở ta tu hành, chờ ta chơi đã rồi mới trở về! Đúng rồi, tối nay muốn ăn **. Bảo cái tên mặt xác chết (giống như mặt than) kia mua gà về đi, ta thích ăn gà quay giống tối hôm qua ngươi làm …ái nha!” Nó đột nhiên giật mình kêu lên một tiếng, oán trách: “Đều tại ngươi hết đó! Ta còn chưa ăn được cây nấm nữa!”

Diêu Nhiếp: “…” Đây là bọn họ bắt cóc hồ ly làm con tin, hay là mời một vị tổ tông tới cửa vậy kìa?

Đúng lúc Nhai Xế về đến nhà, tiểu hồ ly ném gamepad chạy đến, giật lấy túi đồ trong tay hắn: “Tại sao không có gà?!”

Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp, hỏi: “Em cởi trói cho nó hả?”

Nhai Xế tuy đã ra khỏi Hải Nhãn tròn 1 năm trời, nhưng việc nhà bình thường đều là Diêu Nhiếp làm, cần cái gì cũng là Diêu Nhiếp mua, hắn căn bản không hiểu vật giá, cũng không biết tính tiền. Diêu Nhiếp liền bảo hắn đến siêu thị chọn đại vài thứ, rồi quẹt thẻ trả tiền. Siêu thị buổi tối cơ bản chỉ còn thức ăn sót lại do người khác không mua để lại mà thôi, hắn có thể mua được cái gì ngon chứ?

Nghĩ đường đường một Long tử như hắn, mà cũng có ngày trở thành một ông (bà) nội trợ gia đình?! Nếu không phải Diêu Nhiếp sợ con yêu hồ này chạy trốn, thì mình sẽ không phải xách theo túi mua sắm luồn lách qua mấy con hẻm, quả thật là rất tổn hại đến hình tượng Long tử của hắn! Mà giờ con hồ ly tinh này còn dám chê không có gà nữa chứ?!

Diêu Nhiếp lắc đầu: “Tên này rất gian xảo, dụ dỗ bọn nhỏ mở trói cho nó. Nhưng mà em thấy nó hình như cũng không muốn trốn.”

Tiểu hồ ly gật đầu: “Đúng vậy, ta trốn làm gì chứ? Mặt người chết này, ta là bỏ trốn với ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy!”

Nhai Xế không nói hai lời, rất có trách nhiệm trói nó lại lần nữa, lấy dưa chuột với cà tím vừa mua nhét thẳng vào miệng nó.

“Ưm, ưm!”

A di đà phật, thế giới lại thanh tĩnh.

…………………………………….

Trong tòa nhà lớn tử khí nặng nề, ông quản gia một tay bưng khay, một tay cầm đèn pin soi sáng, đi vào tầng hầm của tòa nhà.

Ông ta gõ cửa một căn phòng: “Cô chủ, nên ăn cơm tối thôi.”

Bên trong không có ai đáp lại. Quản gia dường như đã quen, lập tức đẩy cửa đi vào.

Bên trong tối đen như mực không có một chút ánh sáng nào, thậm chí khắp gian phòng cũng không hề có lấy một cái cửa sổ.

Ánh sáng của đèn pin rọi vào trong phòng, ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa phản chiếu những đường nét của một cô bé.

Lại rọi lên phía trên, là gương mặt của cô bé, gương mặt kia trông vô cùng đáng sợ, trên mặt chằng chịt đường vân màu đỏ tươi, giống như trên mặt căn bản không có làn da, mà chỉ có những mạch máu trần trụi lộ ra bên ngoài.

Cô bé xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt âm u tối đen, gần như không nhìn thấy tròng trắng.

…………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Hôm nay tôi đến nhà dì tôi, chỉ dành chút thời gian, nên số lượng chữ không nhiều lắm.

Hung thủ đứng sau màn đã bắt đầu chậm rãi trồi lên mặt nước.

Cô bé xuất hiện ở cuối này, chắc hẳn mọi người đều đã biết là ai, trước đây đã từng nhắc đến rồi.

Nhai Xế: Chết tiệt! Ta chính là Long tử đấy nhé, tác giả ngươi có ý gì đây?! Cảnh quay của ta hôm nay sao lại là ông nội trợ đi mua thức ăn thế này?! Ngươi định phá hỏng hình tượng của ta hử!

Tác giả: Trước đây có bạn đọc bảo hình tượng của ngài không  được tốt, thái độ ác liệt quá, cho nên tôi đây là vì cứu vớt lại hình tượng của ngà đấy.

Nhai Xế: Vậy ngươi có thể sắp xếp cho ta một đêm bảy lần; hoặc là một đêm một lần, một lần một đêm gì đó! Như vậy thì hình tượng sẽ càng to lớn hơn đấy!

Tác giả: …

………………………………….

(1) Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu: Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ. mọi người vào đây tìm hiểu kỹ hơn nhé. ^^

(2) Thể chữ Triện: theo wiki 

Triện thư (tiếng Trung:giản thể: 篆书; phồn thể: 篆書, bính âm: zhuànshū), hay kiểu chữ triện, là một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc. Nó có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.

200px-Seal_Eg

(3) Đại Triện: Chữ Đại triện大篆 là thể chữ lưu hành thời Tây Chu (khoảng thế kỉ XI đến năm 771 trc.CN), phát triển từ Kim văn. Khái niệm “đại triện” cũng không thống nhất. Có người cho rằng đại triện bao gồm Kim Văn và Lựu Văn, lại có người cho rằng đại triện là Lựu Văn. Cũng có khi người ta gọi tất cả các loại chữ cổ thời tiên Tần là đại triện. Mọi người vào đây xem bài hoàn chỉnh nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.