Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 3: Xuân. . . Ác mộng?




Edit: Bảo Nhiên

Beta: NhoxPanda2

Nhìn ánh mắt vô cùng trong suốt này xong, Khôn Ni không tự giác run rẩy. Ánh mắt này, chẳng lẽ liền là nguyên nhân để cho thiếu gia mất mác như vậy sao?

Hơi nhếch môi, Khôn Ni khôi phục nhạt nhẽo: "Thực xin lỗi, Sơ Hạ tiểu thư, đây là mệnh lệnh của thiếu gia."

Nhìn Khôn Ni lên xuống vài lần, cô biết đối với loại người này hẳn không thay lòng, tuyệt đối trung thành với chủ nhân, tuyệt đối không có cửa sau cho cô đi. Lập tức không thể nề hà thở dài: "Vậy được rồi..."

Cô xoay người làm bộ liền đi, lúc Khôn Ni thả lỏng cảnh giác trong nháy mắt nhanh chóng xoay người, một cái bước xa...

Còn chưa xông vào đã bị Khôn Ni xách như xách gà con trở ra. An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt, người này tốc độ phản ứng sao lại nhanh như vậy?!

"Sơ Hạ tiểu thư, xin đừng làm cho chúng tôi khó xử." Khôn Ni rủ tay xuống, cung kính nói. Tuy nhiên lời này nói nhưng là một điểm cũng không nể mặt cô.

"Ai nha!" An Sơ Hạ nhịn không được, hung hăng liền dẫm dẫm chân: "Ngươi để cho ta đi vào sẽ chết à?! Ta đi vào cũng không phải xem anh ta như thế nào, ta là đi trả..."

"Sẽ chết." Khôn Ni nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt thay đổi, vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ là không có bất luận cái gì biểu tình.

"Ôi chao, ai, ôi?" An Sơ Hạ khó hiểu. Lời này là có ý gì?

Giương mắt lên nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái, Khôn Ni mở miệng lần nữa mặt không chút thay đổi mà không hề âm điệu nói: "Chúng tôi làm vệ sĩ đặc biệt cho Lăng gia, nguyên tắc thứ nhất là đối với mệnh lệnh của chủ nhân tuyệt đối phục tùng. Nếu không phục tùng, kết cục chỉ có một, đó chính là chết."

An Sơ Hạ cơ thể hung hăng run lên. Đẫ là thế kỷ hai mươi mốt rồi đấy, còn có điều luật này sao? Này cũng thật là đáng sợ đi?! Nói như vậy, nếu vừa rồi cô thật sự xông vào, Khôn Ni kia còn có 'nhóm người điêu khắc' đứng chung quanh đều phải chết?

Hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, cô không có lo lắng gục đầu xuống: "Kia... tôi còn là..."

"Thiếu gia!" Một trận âm thanh vang dội. Bọn vệ sĩ như pho tượng kia cả đám đều sống lại, nhưng tại kêu một tiếng 'Thiếu gia' sau đó lại thành như pho tượng.

Kiễng chân lên nhìn xuyên qua vai Khôn Ni, cô vừa lúc có thể nhìn đến Lăng Hàn Vũ chính là đang đi ra ngoài.

"Hàn Vũ!" Cô nhảy dựng lên vẫy vẫy tay: "Lăng Hàn Vũ! Tôi ở trong này! Đây này!!"

Nghe được thanh âm, nét mặt không chút thay đổi Lăng Hàn Vũ nhìn tới bên này, giật giật môi, lại quay đầu, đi ra ngoài, cũng chưa đi hướng cô, mà là hướng trước mặt đi đến.

"Lăng Hàn Vũ!" Cô chợt nghĩ muốn đuổi theo, Khôn Ni lại ngăn ở trước mặt cô.

"Sơ Hạ tiểu thư, đừng làm chúng tôi khó xử."

An Sơ Hạ lập tức đứng tại chỗ không có cử động, này có liên quan đến số mệnh Khôn Ni, không phải mục đích tốt. Thấy cô an phận, Khôn Ni khẽ gật đầu chào cô, rồi xoay người chạy hướng theo Lăng Hàn Vũ, đi phía sau anh ta.

Nhìn nhìn lại chung quanh, những 'nhóm người điêu khắc' tất cả đều biến mất không thấy. Chỉ có Khôn Ni mặt không chút thay đổi theo sát sau lưng Lăng Hàn Vũ.

Cúi đầu nhìn xem trong tay mình cầm truyện tranh, không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy một trận bực tức vô cùng. Rõ ràng là làm chuyện tốt, như thế nào kết quả thành như bây giờ?

Lăng Hàn Vũ tức giận như vậy nguyên nhân cũng là vì bộ truyên tranh này, rõ ràng chỉ cần đem bộ truyện tranh này giao cho anh ta...

Không sai! Bất luận như thế nào, nhất định giao cho anh ta!

Nhấc chân, nhanh chóng hướng Lăng Hàn Vũ chạy tới, ánh mắt kiên định.

Đi thẳng về phía trước Lăng Hàn Vũ mặt không chút cảm xúc kỳ thật trong lòng là sóng to mãnh liệt, anh ta nghĩ nhiều hướng An Sơ Hạ bên kia đi đến, đúng là... Bộ truyện tranh kia, anh cho tới bây giờ vẫn cực kỳ trân trọng nó, cũng là thứ duy nhất anh gửi gắm tâm sự.

A - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.