Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 28: Người khác thay ta giả bộ so với! Làm sao bây giờ?




Lee Hyun kiểm tra từng ngóc ngách của căn nhà.

“Rõ ràng là kĩ thuật xây dựng ở Hàn Quốc còn rất yếu kém. Chúng ta cần một làn gió mới thổi vào ngành công nghiệp xây dựng này.”

Theo thời gian trôi qua, những căn nhà rồi sẽ tiếp tục cũ kĩ dần.

Nước mưa dột, còn vào mùa đông thì gió làm giảm hiệu quả đun nóng, và các thiết bị điện sẽ gặp trục trặc. Cho nên, để sống tốt trong nơi gọi là tổ ấm của mình, cần quét thêm lớp sơn chống thấm nước lên mái nhà, đồng thời định kì kiểm tra một năm một lần.

“Một ngôi nhà xây dựng vào 700 năm trước rất cần được duy trì gìn giữ để bảo tồn giá trị lịch sử và truyền thống. Mà trình độ kĩ thuật này thì, chậc chậc.”

Lee Hyun nghĩ rằng ngành công nghiệp xây dựng quá chi là trì trệ lười biếng. Chỉ chăm chăm vào việc tăng giá nhà đất nên họ vội vàng bán chúng.

Ngôi nhà nên được xây với vật liệu mới để có thể cảm thấy ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, đường cấp nước ngầm 400 mét dưới lòng đất, các sản phẩm và thiết bị điện với cơ chế tự động lọc bụi bẩn độc hại. Trong ngôi nhà còn nên tự động đổ xăng dầu cho xe và một ngôi nhà xanh thân thiện với môi trường sẽ phù hợp với người nào muốn có không gian thoáng đãng.

“Không nên xây nhà bê tông nữa.”

Lee Hyun cằn nhằn nhưng trên mặt cậu lại hiện một nụ cười đểu.

Cậu hí hửng nhìn những thành quả sửa chữa xung quanh nhà mình. Một lớp sơn mới coóng trên cánh cổng và một chiếc ghế dài làm từ gỗ.

“Năm nay mình nên trồng mấy cây lê với táo. Vậy thì sau này lợi nhuận mới tốt.”

Dù nhận được rất nhiều lời khen cùng nhiều khoản tiền thưởng từ rating chiếu trên đài truyền hình, cậu vẫn tiêu xài ki bo. Nhìn đống tiền tiết kiệm là biết Lee Hyun đã rất giàu rồi!

Nhân viên ngân hàng thường đều đặn gọi giới thiệu cho cậu về những sản phẩm quảng cáo hoặc có khi tặng quà như mấy củ nhân sâm. Weed vô cùng vui vẻ mỗi khi nhận được điện thoại từ những người quản lí chi nhánh ngân hàng này.

- Thưa quý khách hàng, đây là đợt giảm giá đặc biệt nên nếu mua sản phẩm, ngài sẽ được hưởng mức lãi suất cơ bản.

Lãi suất cơ bản!

“Để xem nào. Mấy năm gần đây tôi có kiếm được một ít tiền nhưng … À thì, tôi nghĩ là tôi nên kiểm tra coi hàng chạy tốt không trước khi bỏ tiền ra mua.”

Sự thay đổi sau mấy năm trời trải qua cảm giác bơi trong nợ nần.

‘Đây đúng là nơi tài năng mình được bộc lộ.’

Mèo khen mèo dài đuôi!

Lee Hyun quét dọn sân và thấy cái bát trống không của Dogmeat.

"Dạo này hơi bận nên mình không chăm nó tử tế. Nhưng có vẻ như nó vẫn ăn uống tốt."

Bức tường giữa sân nhà cậu và Seo-yoon đã bị phá. Lee Hyun tin rằng cô ấy không làm gì xấu cả. Lý do khác là cô ấy không có ý đồ muốn lấy gì của Lee Hyun.

Do đó, Dogmeat đã tự nhiên đi và ngồi trên hiên nhà của Seo-yoon để ăn. Con chó vui sướng khi Seo-yoon vuốt ve nó bằng ánh nhìn dịu dàng và cho nó ăn!

Lee Hyun cảm thấy vui vẻ khi ăn thịt lợn như một đại gia đình. Nhưng cậu nghĩ khác sau khi nhìn thấy Seo-yoon cho con Dogmeat ăn đủ loại thức ăn.

Con chó trở nên béo mập vì nó thích cuộc sống của nó.

"Tao còn cơm nóng thừa từ bữa sáng mà tao đặc biệt dành cho mày đây! Ăn nhiều vào."

Lee Hyun đã cho Dogmeat ăn cơm thừa và cho nó uống nước. Đó là một bát cơm với thịt lợn và một số loại rau.

Grung.

Dogmeat ngáp trước khi ngạo nghễ quay lưng lại và nằm xuống. Nó không thèm để ý vì Seo-yoon đã cho nó ăn thịt cừu tuyệt vời từ Úc.

Đôi mắt của Lee Hyun run rẩy.

"Một con chó lai không nên chê cơm."

Cậu buộc dây buộc vào cổ Dogmeat.

"Mày sẽ không đi đâu cả. Nếu mày không ăn thì sẽ chết đói. Tao đã xoa dầu vừng để lông mày trở nên bóng và mịn. Cơm và đậu nành là một món đồ xa xỉ cho chó."

Cậu dành một giờ thư giãn để nghịch ngợm cổ con Dogmeat.

Sau đó Lee Hyun nhìn thấy Seo-yoon, người đã đi ra sân.

"À, đừng hiểu nhầm. Anh chỉ đang trêu chọc nó thôi."

Dogmeat nhảy lên và lắc mạnh đuôi như chào đón chủ nhân khi nó nhìn thấy Seo-yoon. Sự trung thành của con chó rất cao và Seo-yoon luôn chăm sóc nó.

Gâu gâu gâu!

Dogmeat điên lên vì nó không thể nhảy về phía cô do dây buộc. Sau đó, nó nằm xuống và thể hiện bộ mặt dễ thương của nó!

Lee Hyun nhìn chằm chằm vào nó bằng đôi mắt lạnh lùng.

"Thứ cờ hó phản chủ...."

Cậu đã nuôi con Dogmeat trong 2 năm. Lee Hyun thề sẽ sử dụng những biện pháp mạnh và để mặc nó bị xích.

Lee Hyun và Seo-yoon ngồi trên ghế trong sân khi ánh mặt trời chiếu vào họ.

Seo-yoon hỏi với một giọng rõ ràng.

"Anh có ngủ ngon không?"

"Có."

"Em gái anh thì sao?"

"Cô bé đã đến thư viện."

Seo-yoon luôn chăm sóc Lee Hayan. Cô bé là em gái của Lee Hyun và là em chồng trong tương lai.

Lee Hyun do dự một lúc trước khi mở miệng.

"Em có muốn anh giúp gì không?"

"Giúp gì là sao?"

"Em đã giúp anh thực hiện nhiệm vụ của mình."

"Vâng."

Lee Hyun muốn tặng Seo-yoon một cái gì đó. Cậu không thể nhận được sự giúp đỡ mà không trả ơn. Cậu đã hứa sẽ trả ơn Seo-yoon vì tất cả những gì mà cô đã giúp cậu.

‘Chắc sẽ tiền. Cô ấy sẽ đòi tiền. Tiền. Không có tiền đâu.’

Khuôn mặt của Seo-yoon trở nên đỏ bừng khi cô nghĩ về điều gì đó. Khuôn mặt của Lee Hyun cũng đỏ lên.

‘Mình cần tính toán trước. Thật vậy, tiền bạc. Không biết tổng cộng là bao nhiêu... Tiền bạc chi phối mọi thứ trong thế giới này.'

Seo-yoon do dự trước khi nói.

"Hẹn hò."

"Huh?"

"Anh có thể hơi bận nhưng em muốn một cuộc hẹn."

Seo-yoon muốn đi chơi với Lee Hyun.

‘Đi chơi ở ngoài là tốn tiền rồi... mình nên làm gì đây?'

Tất nhiên cậu không có kế hoạch gì trong đầu cả. Cậu đã nghiêm túc chấp nhận nó.

"Em muốn đi đâu?"

"Không quan trọng. Đi đâu cũng được."

"Hừm."

Gánh nặng hẹn hò của một người đàn ông bình thường!

Khi xem các bộ phim truyền hình, nhiều anh hùng rất giàu có. Người đàn ông cao lớn và đẹp trai sẽ mang bạn gái của mình đến trung tâm thương mại và mua những túi xách và quần áo hàng hiệu. Hơn nữa, những bộ phim truyền hình này có những sự kiện bất ngờ khi một món quà được đưa ra trước khi họ mua chúng.

'Phim ảnh và phim truyền hình nên kết thúc ở đó. Chúng là những câu chuyện hư cấu. Những cảnh như thế sẽ không bao giờ xảy ra trong thực tế vì vậy phải có chú thích.’

Seo-yoon là con gái của một ông trùm nên thực tế thật đáng sợ.

Có rất nhiều người muốn đi đến nhà hàng khách sạn nhưng bị buộc phải ăn gimbap từ cửa hàng tiện lợi.

Lee Hyun thở ra và hỏi.

"Em có đói không?"

"Hơi hơi."

"Thế thì chúng ta ra ngoài ăn nhé. Anh quyết định địa điểm có được không?"

"Vâng."

"Nói trước là nó không đắt đỏ gì đâu."

"Sao cũng được mà."

Seo-yoon không thấy gì xấu trong câu nói của cậu. Họ chủ yếu ăn ở nhà nên việc có thể ăn cùng với Lee Hyun khiến cô rất mừng. Ngồi cạnh Lee Hyun cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.

"Thế thì anh chọn món luôn. Ăn jajangmyeon nhé!"

"Anh biết chỗ không?"

"Trong khu phố này không có chỗ nào mà anh không biết."

Cậu đã đến một nhà hàng Trung Quốc sau một thời gian dài. Các nhà hàng Trung Quốc trong khu phố có một dịch vụ giao hàng hiệu quả và một cơ sở sạch sẽ.

Lee Hyun đã đến nhà hàng Trung Quốc và đau đớn trước khi gọi món jajangmyeon.

"Một... nồi lẩu Tứ Xuyên chua ngọt nữa. Hãy cho thêm nhiều món ăn kèm."

Một khoản chi rất lớn! Nhưng đây là để trả ơn Seo-yoon.

"Jajangmyeong sẽ ngon hơn nếu húp thật nhanh."

Hurururup!

Miệng của Lee Hyun giống như cái máy hút bụi khi cậu húp mì. Trên môi cậu đọng lại đầy gia vị.

Ngược lại, Seo-yoon lại ăn rất từ tốn.

"Đừng lo lắng về quần áo của em trong khi ăn. Sụp!"

Lee Hyun đã tính toán sau khi ăn jajangmyeon.

"Uống cà phê nhé, để anh lấy cho."

Lee Hyun tự hào lấy ra vài lon cà phê từ máy bán hàng tự động trước nhà hàng Trung Quốc miễn phí cho khách hàng của họ.

"Tận dụng bất cứ khi nào có thể tiết kiệm tiền. Cà phê miễn phí là sự lãng mạn dành cho công nhân. Trong quá khứ, anh thực sự ghen tị với họ."

Seo-yoon nghiêng đầu bối rối.

"Sao cơ?"

"Một nhóm người có thể ăn ở một nhà hàng, bữa ăn sẽ được thanh toán bằng thẻ tín dụng của công ty và họ có thể có cà phê miễn phí khi ra đường. Thật may mắn khi là một người già có thể có bữa ăn miễn phí nhờ lương hưu."

"......."

Seo-yoon có một sự linh cảm sắc bén.

Cô biết mọi thứ liên quan đến bản chất của Lee Hyun. Cậu hầu như không nói về quá khứ của mình. Cô cảm thấy hơi lạ khi cậu đang kể một câu chuyện về quá khứ của mình nhưng cô giả vờ không để ý.

"Em có muốn đi bộ sau khi ăn không?"

"Đi lang thang ư?"

"Có một ngọn núi ở kia!"

Lee Hyun chỉ vào ngọn núi ở trung tâm thành phố. Các cầu thang hơi dốc nhưng nhiều người dân leo lên đỉnh núi để trang trí nó.

Lee Hyun và Seo-yoon leo lên bậc thang. Có những cặp đôi bình thường và những người đang chơi oẳn tù tì.

‘Chơi oẳn tù tì làm gì khi chúng không kiếm ra tiền cơ chứ.’

‘Chậm rãi leo thế này cũng được.'

Họ từ từ leo các bậc thang trong 30 phút trước khi lên đến đỉnh! Trên đỉnh là một nơi để những đôi tình nhân và du khách treo những ổ khóa tình yêu lên dây.

Lee Hyun đi ra một góc, nhìn ra thành phố và nói.

"Trước đây anh cũng thỉnh thoảng đến núi này."

Giọng của Lee Hyun trầm xuống khi cậu nhớ lại quá khứ.

"Không phải để quan sát phong cảnh hay tập thể dục như những người khác. Anh chỉ thấy ghen tị."

"Anh ghen tị với những người đến núi này với gia đình và bạn bè của họ ư?"

Mặc dù là ngày thường, nhưng có nhiều gia đình đi chơi trên núi. Có những quầy hàng  bán kẹo bông và đồ uống.

Tuy nhiên, ánh nhìn của Lee Hyun đã chuyển sang các tòa nhà trong thành phố này.

"Không. Anh chỉ nhìn xuống thành phố và cảm thấy ghen tị."

"......."

"Có rất nhiều nhà cao tầng. Tất cả những người sống ở đó, đi làm hoặc đi học và sống với những ước mơ của họ. Có phải anh ghen tị với cách họ sống hay không?"

Lee Hyun đã có những suy nghĩ này khi ngắm nhìn khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp của thành phố từ ngọn núi. Đường phố, nhà cửa lên đèn và rõ nét ngay cả khi trời mưa và cậu có thể biết được mọi người đang làm gì đó.

Cậu đã bị ướt mưa trên núi và cảm thấy ghen tị với những người bình thường đang ăn thức ăn ngon trong nhà ấm áp của họ.

Thế giới hoàn toàn không bình đẳng. Mặc dù phải làm việc chăm chỉ cả đời, một ông già chỉ có thể kiếm được một vài nghìn won hoặc một bà lão phải bán rau trên thị trường.

"Có những người tự nhiên được nhận những thứ mà đối với anh thì như phép màu vậy. Đèn chiếu sáng quá tốt nên anh ghen tị. Vào thời điểm đó, anh đã có ý nghĩ rằng mình phải kiếm được nhiều tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng khóc trong một cái siêu xe còn hơn là trên yên xe đạp."

Một trong những bài học đầu đời của cậu là “sống trên đời sống, cần có một đống tiền”.

"Mỗi lần lên ngọn núi này, anh đều muốn sống như một người bình thường. Bây giờ anh đã phần nào đạt được ước mơ của mình. Tuy chưa đủ để nghỉ hẳn nhưng đó là tiền mà anh kiếm được."

Nước mắt Seo-yoon không ngừng rơi.

Trời đã tối nên bầu trời đen kịt. Lee Hyun nhìn thành phố lên đèn khi quay đầu lại. Seo-yoon, người đang khóc bên cạnh cậu còn đẹp hơn ánh đèn thành phố vào ban đêm.

'Nếu đây là một bộ phim truyền hình thì một nụ hôn sẽ xảy ra ngay bây giờ. Ồ không. Mình không muốn làm vậy. Mình không đóng vai người tốt trong một bộ phim truyền hình. Mình không nên hiểu lầm những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt này chỉ là chứa đầy thương hại thôi.'

Cậu nghĩ rằng mình hiểu những giọt nước mắt của Seo-yoon.

‘Cũng giống như người ăn cơm với thìa bạc cảm thấy thương hại những người phải ăn bằng đũa gỗ. Họ có thể khóc khi thấy một con chó hoang lang thang trên đường.'

Cậu nghĩ mọi việc theo chiều hướng tệ hơn!

‘Tiền bạc và quyền lực chi phối cả thế giới. Cô ấy vừa xinh, vừa có tiền nên chẳng có lí gì lại thích một người như mình. Cô ấy sẽ bỏ đi sau khi gặp một người đàn ông đẹp trai và có giáo dục.’

Đây là nỗi lo hiện tại trong trái tim của Lee Hyun có liên quan đến Seo-yoon.

Trừ khi họ có hoàn cảnh tương tự nhau, một ngày nào đó cô ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục. Sẽ tốt nếu cậu không quen họ. Nhưng cảm giác trống vắng khi hình bóng một người quan trọng trong tâm trí cậu đột nhiên biến mất khiến cậu lo sợ.

‘Một ngày nào đó chúng ta sẽ chia tay. Tệ thật. Nếu mình biết điều này thì mình sẽ không mua thịt lợn chua ngọt.’

Lee Hyun ảm đạm nói.

"Về thôi."

Xuống đến nơi trời đã tối hẳn. Có những người hẹn hò ở rạp phim hay quán nước nhưng bất cứ ai đi ngang đều nhìn Seo-yoon.

"Nhìn kìa. Kia là người hay búp bê vậy?"

"Đẹp thật. Nhưng tại sao cô ấy lại khóc?"

Vẻ ngoài của Seo-yoon rất thu hút sự chú ý khi cô đi trên đường. Khuôn mặt và bộ quần áo tuy giản dị nhưng sang trọng của cô khiến nam giới không thể không để mắt đến cô.

Những người đàn ông nhìn thấy cô đều đứng hình và tự hỏi cô có phải là một giấc mơ không. Mặc dù có bạn gái bên cạnh, thấy Seo-yoon khóc cũng đủ để họ xung phong hiến thận để bet bất chấp kèo có ra sao.

Lee Hyun và Seo-yoon đã về đến gần nhà. Có thể hơi ngại ngùng nhưng đôi khi nó được gọi là hành động kết thúc một cuộc hẹn

"Về thôi nhỉ?"

"Vâng."

"Vậy mai anh sẽ gặp lại em."

"......."

Lee Hyun và Seo-yoon tiếp tục đứng đó và nhìn vào mắt nhau mà không nói gì.

‘Khoảnh khắc đẹp nhất của đôi mắt một cô gái. Dường như chính là lúc này.'

Cô vừa mới ngừng khóc nên đôi mắt đẹp hơi sưng lên. Mắt của người kia thì rõ ràng và đẹp.

Lee Hyun cảm thấy có gì đó kỳ lạ về bầu không khí này.

'Tại sao mình có cảm giác là sẽ được hôn lần nữa?'

Đôi mắt và vẻ mặt của Seo-yoon dường như không phủ nhận điều đó. Thay vào đó, biểu hiện của cô như thể đang chờ đợi điều đó xảy ra.

‘Mình đã thấy một điều gì đó tương tự trước đây.'

Trong thời gian cậu hóa thành một bức tượng trong Royal Road vì một nhiệm vụ, Seo-yoon đã bất ngờ hôn cậu.

Lee Hyun nhớ lại khoảnh khắc đó bởi lúc ấy cậu đang trong game. Cậu luôn tò mò về việc liệu Seo-yoon có biết cậu là bức tượng đó hay không.

Sự kiện trong quá khứ đó bất ngờ xuất hiện trong đầu vào ngày hôm nay.

Seo-yoon nhắm mắt lại.

'Một nụ hôn. Không thể nào. Không kì lạ sao? Tuy nhiên, bầu không khí lại rất phù hợp với nó. Mình sẽ thành thực. Mình sẵn sàng. Tuy nhiên, điều quan trọng là xác định tâm trạng của người khác. Mình không thể hôn cô ấy một cách mơ hồ được.’

Lee Hyun đã nghĩ rất nhiều khi nhìn vào mặt Seo-yoon. Trong tâm trí cậu giờ đây tràn ngập các suy nghĩ khác nhau.

1 phút trôi qua!

Hai người cứ đứng yên ở đó. Một cái rắm dù rất khẽ thôi cũng hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng.

Yoo Byung - Jin nhìn vào màn hình, thấy Lee Hyun đang lang thang trên đường.

"Hô, có vẻ cậu ta muốn ra ngoài sau khi ru rú trong nhà cả ngày.”

Trí tuệ nhân tạo thường theo dõi những diễn biến chính của lục địa Versailles nhưng người máy và máy bay không người lái có thể theo dõi đời sống thực của con người.

"Gió đang thổi..."

Và ông thấy Seo-yoon và Lee Hyun đi cùng nhau.

"Cậu ta đi hẹn hò. Cô gái đó đã giúp cậu ta hoàn thành nhiệm vụ. Thật sự rất đẹp. Cô ấy có thể được gọi là người đẹp hàng đầu. Chẳng hiểu vì sao một cô gái như vậy lại làm bạn với cậu ta."

Yoo Byung - Jin cảm thấy đau buồn sâu sắc khi hai người bọn họ đến một nhà hàng Trung Hoa. Tướng ăn của cậu cực xấu, thậm chí cậu còn chẳng nắm tay cô khi hai người song hành bước lên núi

"Cuộc đời thật lắm bất công, thằng hai bịch sữa thằng không túi nào."

Một nỗi đau dần xâm lấn ông. Bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm khi cậu nói về cuộc sống khó khăn của mình trên đỉnh núi nhưng cậu lại không làm gì cả.

"Tên đần này!"

Yoo Byung-jin thật sự không thể tin được.

Mặc dù cậu ta ngu ngốc nhưng Lee Hyun vẫn sẽ thành công với cuộc tình ấy. Tuy nhiên, cậu đã hành động như họ hoàn toàn xa lạ và thậm chí không ôm Seo-yoon khi cô ấy khóc.

Không cần những lời đường mật vì đây đã là thời điểm thích hợp nhất cho một nụ hôn. Kể cả một cái ôm ngại ngùng cũng không đến nỗi nào.

"Cậu ta không hề bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào trong trận chiến nhưng giờ đây cậu ta lại đang rất khó chịu."

Yoo Byung-jin cảm thấy cực kì phẫn nộ. Rồi có một bầu không khí kỳ lạ ngay trước khi họ bước vào nhà mình.

Seo-yoon đang đứng im và nhắm mắt.

"Sao cậu lại đứng im, đồ yếu sinh lí!"

Tuy nhiên, Lee Hyun không thể nghe thấy vì vậy cậu cứ đứng đực ra đó mà chẳng làm gì. Lee Hyun và Seo-yoon đứng đó trong 1 phút, nhưng với Yoo Byung-jin thì nó dài như 10 phút vậy.

"Không thể thế được. Versailles."

- Có tôi.

"Đèn đường quá sáng nên xin hãy tắt chúng đi. Tắt luôn toàn bộ đèn đường trong khu phố. Họ có thể ngạc nhiên nếu tắt đồng loạt nên cứ từ từ thôi."

- Đã tiếp nhận mệnh lệnh của ngài. Đã can thiệp xong vào hệ thống quản lí của thành phố. 2 giây nữa.

Các đèn đường trên các con phố xung quanh Lee Hyun và Seo-yoon dần dần tắt. Điều này khiến bóng tối bao trùm họ. Ngọn đèn chiếu sáng bên trên Lee Hyun và Seo-yoon cũng đã tắt.

Tuy nhiên, mặt trăng đã mọc và ánh sáng từ bảng hiệu cũng đủ để họ thấy khuôn mặt của nhau.

Lee Hyun vẫn không rời khỏi vị trí của mình.

"Đến nước này rồi mà vẫn đứng đực ra đó, ngu bẩm sinh hay qua rèn luyện vậy.”

Yoo Byung-jin với danh dự của một người đàn ông đang cảm thấy rất bực.

"Hãy bật những bài tình ca cửa hàng gần đó sao cho họ có thể nghe thấy."

- Khó có thể truy cập vào một hệ thống của tư nhân. Tuy nhiên, robot quan sát cũng có thể phát ra âm thanh.

"Có bao nhiêu robot quan sát ở đó?"

- Hiện tại có 32 máy bay không người lái và 22 robot nhỏ xung quanh họ.

Lee Hyun đóng vai trò lớn trong Royal Road nên Yoo Byung-jin dùng rất nhiều robot để theo dõi cậu.

"Nổi nhạc lên!"

Một chiếc máy bay không người lái bay trên đầu Lee Hyun đã tiến gần hơn vào bóng tối. Ngoài ra, những robot nhỏ cải trang thành chim, côn trùng và đá bắt đầu phát ra âm thanh. Khởi đầu là những bản nhạc giao hưởng và hơn thế nữa!

Bất chấp âm thanh vòm 3D như trong rạp, Lee Hyun vẫn đứng im và vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Seo-yoon.

"Cậu ta đang ngủ à?"

- Không. Trái tim cậu ta đang đập nhanh hơn.

Cậu không hề ngủ. Lee Hyun cứ đứng đó và nhìn trân trân khuôn mặt Seo-yoon.

Không ai có thể cưỡng lại một cô gái xinh. Nhưng tất cả những kí ức của thời gian họ bên nhau vụt qua tâm trí Weed.

Một ham muốn bốc đồng đã chiếm lấy tâm trí cậu.

Lee Hyun chậm rãi tiến đến gần Seo-yoon và hôn cô ấy.

*****

Rào rào.

Các đợt sóng chồm lên khi chúng va vào rặng san hô. Những đụn cát cũng đang tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Weed trở lại từ trạng thái về cơ thể ban đầu của mình. Tất nhiên, thanh gươm và áo giáp của Thor vẫn bị mất!

Ánh sáng màu xanh trước mặt cậu có lẽ là cánh cổng đưa cậu trở về thời gian thực của mình.

"Giờ mình có thể quay lại rồi."

Không còn bất cứ trở ngại nào ở thời chiến có thể ngăn cản cậu trở lại với thời gian thực của mình nữa cả.

Các tượng sống đã nhận được lệnh của cậu và vận mệnh của Đế chế Pallos đã được thay đổi. Hơi tiếc khi cậu xử lí Giáo hội Embinyu ở một khu vực hẻo lánh vì vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến lịch sử.

Nhưng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ và nó sẽ để lại ấn tượng mạnh với khán giả.

‘Ngành công nghiệp đồ chơi đang bùng nổ. Mình nên tăng thêm một phần thu nhập từ các bức tượng của con rồng và con gấu đen.'

Mọi hành động đều nằm trong tính toán của Weed! Cậu đã đoán được vị trí hiện tại của mình. Cậu có thể trở lại lục địa Trung tâm để đóng vai Hoàng Đế vĩ đại nhưng đó sẽ là một sự lãng phí.

"Nhưng mình hơi buồn."

Chuyện tình giữa Nodulle và Hilderun đã để lại một cảm giác khó quên trong lòng cậu.

Cậu nghĩ về bố mẹ mình.

'Bố mình là một người tốt và rất chăm lo cho gia đình.'

Mỗi khi đi làm về, ông đều chơi với Lee Hyun. Ông cũng làm ra những món đồ chơi để tặng cho Lee Hyun và thậm chí đã dành thời gian xem TV cùng nhau. Ông có rất nhiều bạn và vấn đề duy nhất là ông ấy thích uống, dù chỉ một chút.

Mẹ của Lee Hyun đã tốt nghiệp từ một trường đại học có danh tiếng. Vừa đi làm vừa trông con khiến bà ít có thời gian làm việc nhà.

Sau khi bố mẹ qua đời, những kí ức còn lại dần dần biến mất.

Không phải tất cả những kỷ niệm đều như thế. Câu chuyện của Nodulle và Hilderun đã gợi lại những kỷ niệm bị chôn vùi của Weed.

‘Nếu họ vẫn còn sống và yêu thương nhau thì mình có thể có một đứa em nữa.’

Bố mẹ cậu cũng có một câu chuyện tình.

Bố cậu làm bán thời gian tại quán cà phê nơi mẹ cậu đến học. Ông đã gửi thư ngỏ ý muốn hẹn hò và họ bắt đầu qua lại.

Trên thực tế, mẹ cậu nói với Weed.

- Chuyện đó cũng được nhưng có một vài mặt hơi lỗi thời. Bố con là một người đàn ông không thích để lộ bất cứ giây phút mất tập trung nào. Phải mất 2 tháng để ông ấy đề nghị hẹn hò. Kết hôn ư? Nếu mẹ chờ đến lúc ông ấy cầu hôn thì sẽ chết già mất. Đừng có giống như ông ấy nhé.

Thật tuyệt vời nếu cậu có một tình yêu hạnh phúc như Nodulle và Hilderun và còn bố mẹ.

"Thật mừng vì mình không giống bố. Hôm qua mình thậm chí đã hôn cô ấy."

Weed thở dài.

"Tuy nhiên, nhiều người nên biết và nhớ về Nodulle và Hilderun. Mình đã hoàn thành nhiệm vụ dưới danh nghĩa Nodulle nhưng trải nghiệm của mình và anh ta hoàn toàn khác nhau. Mình phải tạo ra một tác phẩm điêu khắc dành tặng cho họ."

Cậu cảm thấy mình nên để lại một tác phẩm điêu khắc trước khi trở về thời gian thực của mình.

Weed tìm kiếm vật liệu và các loại đá phù hợp ở xung quanh.

‘Nếu mình làm bằng cát thì gió bão sẽ phá hủy nó. Nhưng sẽ vô nghĩa nếu tác phẩm điêu khắc ở xa tít trên núi.'

Nodulle và Hilderun đã sống một cuộc sống hạnh phúc bên bờ biển. Tác phẩm điêu khắc nên đặt ở gần biển, nơi họ sống cho đến đầu long răng bạc.

“Lấy đá từ chỗ khác đến có khó không nhỉ? Thôi, mình nên tìm các vật liệu đáng giá ở gần đây. Vật liệu điêu khắc có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu.”

Weed đi quanh trên bãi biển đầy cát và nhà của Nodulle. Cậu có thể cảm nhận khung cảnh một cách sống động khi bước đi. Ngay cả mối đe dọa của một thế giới khắc nghiệt cũng không làm gián đoạn hạnh phúc của những người yêu nhau.

Đôi mắt Weed quay về phía biển.

"Kia rồi!"

Một tảng đá lớn trên biển đang chống lại những cơn sóng xô!

Nói chung, các tác phẩm điêu khắc thường được khắc ở những vị trí thuận tiện mà không có trở ngại nào nhưng điều đó không phải lúc nào cũng tốt. Tác phẩm điêu khắc được chạm khắc hòn đá trên biển phù hợp với cuộc đời nghịch cảnh mà Nodulle và Hilderun từng trải qua.

"Bắt tay vào làm thôi!"

Weed ngay lập tức nhảy xuống biển. Chỉ mới bước vài bước thôi mà nước đã ngập qua cậu, biển ở đây sâu một cách đáng ngạc nhiên!

Tảng đá cậu nhắm đến cách bãi biển 50 mét. Bọt trắng của sóng đánh vào tảng đá còn cao hơn chiều cao của người.

"Làm thôi! Không gì là không thể."

Kang. Kang. Kang.

Cậu có thể được biết đến như là Hoàng đế vĩ đại của sa mạc nhưng cậu luôn mang theo dụng cụ điêu khắc. Cậu đã thu được một số thứ tốt nhất từ việc ​​cướp bóc các vương quốc. Đe và đục bằng kim cương được lấy từ một lò rèn!

Đây không phải một vị trí thuận tiện để khắc một tác phẩm điêu khắc khi những con sóng làm cho đá ướt và nước bắn vào mắt cậu.

"Mình không thể phạm sai lầm. Vật liệu không thể hồi lại được."

Cậu chạm vào đá để kiểm tra độ cứng. Tảng đá cứng rắn đã chịu sóng đánh qua hàng ngàn năm nhưng cậu vẫn phải cẩn thận. Cậu cũng cần gạt bỏ rong, sao biển và rêu dày vướng vào đá trong khi làm việc!

Nodulle và Hilderun trông đẹp hơn khi họ còn trẻ nhưng cậu lại khắc họa hình ảnh họ khi về già. Bởi vì đó là quãng đời hạnh phúc nhất của họ.

Một tác phẩm điêu khắc của một cặp vợ chồng già đang nắm tay và ngắm nhìn cảnh biển!

10 tiếng sau tác phẩm đã hoàn thành. Tiến độ nhanh chóng bởi vì cậu luôn đặt cảm xúc của mình vào việc điêu khắc nó.

Xin hãy đặt tên cho tác phẩm

“Nodulle và Hilderun.”

“Nodulle và Hilderun” phải không?

“Đúng vậy.”

Kiệt tác cấp II! Nodulle và Hilderun đã hoàn thành!
Một tác phẩm điêu khắc phản ánh sức mạnh của thời gian và thiên nhiên.
Tác phẩm của một nhà điêu khắc đã viết lại lịch sử lục địa, một tác phẩm đặc biệt đã được tạo ra. Một tác phẩm khắc họa một vị anh hùng vĩ đại.
Khi ai đó phát hiện ra những cuộc phiêu lưu của Nodulle, giá trị lịch sử sẽ tăng thêm 3.
Giá trị nghệ thuật: 4,392
Tính năng đặc biệt: Bất cứ ai chiêm ngưỡng Nodulle và Hilderun tăng tốc độ hồi máu và mana thêm 34% trong 3 ngày.
Kỹ năng Sailing tăng 21%.
‘Blessing of the Indomitable Warrior’ sẽ được thiết lập.
Quái vật trong vòng bán kính 4 km không thể tấn công.
Những người phát hiện ra tác phẩm này sẽ tăng vĩnh viễn 2 Luck.
Hiệu quả không cộng dồn với các tác phẩm điêu khắc khác.
Số kiệt tác cấp II hiện tại đã tạo ra: 25

Độ thông thạo kĩ năng Sculpting đã tăng

Độ thông thạo kĩ năng Handicraft đã tăng

Độ thông thạo kĩ năng Time Sculpting đã tăng lên Sơ cấp lv 2.
Thành phần cấu tạo và độ bền của các tác phẩm sẽ được bảo tồn trong một thời gian dài,  bất chấp điều kiện môi trường.

Nodulle và Hilderun đã cho ra đời một tác phẩm điêu khắc tuyệt vời.

Đúng như những gì Weed mong đợi.

Hiện nay, kỹ năng Sculpting của Weed đã lên Cao cấp lv9, với 94.1%.

Cậu hiếm khi tạo ra các tác phẩm điêu khắc trong thời chiến vì cậu còn phải hoàn thành nhiệm vụ bí thuật điêu khắc cuối cùng. Kiệt tác cấp II này là một thành công nhưng vẫn cần thêm một chút nữa để trở thành Bậc thầy.

"Nhưng mình vẫn thấy chưa trọn vẹn. Nodulle và Hilderun là một kiệt tác cấp II... Cảm giác vẫn thiếu thứ gì đó."

Weed ở lại thêm 20 ngày nữa để làm thêm các tác phẩm điêu khắc. Cuộc sống của một nhà điêu khắc là tạo ra những tác phẩm khó nhưng đây là một hành động rất to lớn.

Đó là một cuộc hành trình dài và khó khăn và cậu đã không giữ lại chút xương hay vảy nào từ trận chiến với con rồng.

"Giờ mình có thể đi mà không hối tiếc gì rồi."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Weed trở lại thời gian thực của mình thông qua cánh cổng.

Không có gì thay đổi đối với tác phẩm điêu khắc trên bờ biển khi cậu rời đi. Bãi biển cát trắng mịn màng và những tác phẩm điêu khắc vẫn chưa được chú ý đến.

Nhưng nếu mọi người để ý kĩ vào những đợt sóng dữ dội trên đường chân trời thì họ có thể nhìn thấy tác phẩm Nodulle và Hilderun.

Cảnh biển và tác phẩm rất tuyệt vời nhưng ngoài ra không còn thấy tác phẩm nào khác. Số còn lại đều nằm dưới đáy biển trong xanh.

Những rặng san hô ở vùng biển sâu.

Những tác phẩm điêu khắc khởi đầu từ một cậu bé đang chạy quanh những con phố hẹp của đảo Borota cho đến một cặp vợ chồng sống trên bè. Lang thang khắp lục địa, chiến đấu, sống và chạy trốn. Cuộc chiến chống lại Giáo hội Embinyu được khắc trên đáy biển.

Nodulle và Hilderun. Một bức tượng lộng lẫy về hai người yêu nhau đã được làm từ xương, vảy rồng và mithril. Các tác phẩm điêu khắc đều cho thấy tiểu sử của họ.

Tiêu đề của các tác phẩm điêu khắc đáy biển là ‘Đôi vợ chồng hạnh phúc và nỗi nhớ biển cả'.

Mặc dù cuộc sống của hai người bị tác động bởi sóng, dưới đáy biển tĩnh lặng và nhỏ bé, những đàn cá đầy màu sắc đang tung tăng bơi lội. Hiệu quả của Time Sculpting sẽ khiến nó tồn tại mãi mãi mà không chịu thiệt hại gì từ tự nhiên.

Tác phẩm kiệt tác cấp IV Kho báu của biển được ghi lại ngay khi hoàn thành. Không dễ để người ta tìm thấy chúng.

- Nhìn kìa.

- Omo omo, đẹp tuyệt.

Nhưng tin đồn về các tác phẩm điêu khắc trên biển đã được lan rộng bởi nàng tiên cá.

- Thế giới con người thực sự đáng sợ.

- Nhưng chẳng phải nó rất tuyệt vời sao?

Các nàng tiên cá đến ngắm nhìn các tác phẩm điêu khắc mỗi ngày và cá bơi qua nó.

*****

"Đó là cái kết một cuộc phiêu lưu thú vị. Phải không Versailles?"

- Câu trả lời cho câu hỏi của ngài có thể khác nhau tùy thuộc vào tiêu chí vui vẻ. Hiện tại, việc thực hiện nhiệm vụ của Weed đã vượt mục tiêu 279%. Xác suất để đạt được những thành quả này chỉ là 0,003%....

"Thôi được rồi!"

Yoo Byung-jin không muốn nghe nữa.

Weed đã thành công trong một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Việc sử dụng con rồng là rất quan trọng đối với chiến thắng của cậu nhưng đó không phải là lý do chính.

Trong nhiệm vụ gốc của Nodulle, Ahellun đã hy sinh bản thân để phong ấn con rồng. Tuy nhiên, con rồng không bị phong ấn và quá trình đánh bại nó đã thực sự bất ngờ.

Yoo Byung-jin lý giải nó từ quan điểm của Weed.

"Minh mong muốn được chứng kiến ​​những phép lạ mà cậu ta có thể tạo ra trong tương lai. Một cái đầu thông minh như minh là một bất lợi trong lĩnh vực này."

Ông ta tự sướng!

-.......

Ngay cả trí thông minh nhân tạo cũng khô lời.

"Thật là vui nhưng những cơ hội bị mất và cái giá của ​​nhiệm vụ này là quá lớn. Cậu ta có thể bắt kịp nếu có đủ thời gian nhưng... Người kế thừa tài sản và thẩm quyền của mình nhiều khả năng vẫn là Bardray. "

Weed đã có được bí thuật điêu khắc cuối cùng nhưng thiệt hại là rất to lớn.

Cậu đã sử dụng Sculpture Resurrection trong Mê cung Roderick và tạo ra 13 tượng sống ở sa mạc. Ban đầu, lượng level bị mất từ Sculptural Bestowal có thể được bù lại nhưng vì cậu đã trên level 400 nên đó cũng là mất mát không nhỏ.

Một khi Weed trở lại với thời gian thực của mình, cậu sẽ chắc chắn tụt gần 20 level. Đó sẽ là một bất lợi lớn khi chiến đấu với quân đội của Đế chế Haven.

Time Sculpting đòi hỏi phải luyện tập nhiều để sử dụng thành thạo nhưng tình hình ở phương Bắc đang vô cùng khẩn cấp.

Yoo Byung-jin đã kiểm tra và thấy chênh lệch level giữa Weed và Bardray lên đến con số 90. Kỹ năng điêu khắc và sản xuất sẽ giúp ích cho cậu nhưng kỹ năng chiến đấu của họ rất đa dạng. Bí thuật cuối cùng Time Sculpting cũng không thể thoải mái sử dụng ngay bây giờ.

Nếu họ chiến đấu ngay lúc này thì Bardray sẽ giành chiến thắng.

Yoo Byung-jin đã ý thức được mọi thứ xảy ra trên lục địa Versailles thông qua trí thông minh nhân tạo.

Guild Hermes đã phái một số lượng lớn Assassin về phía bắc. Chúng đã ám sát những người chơi level cao ở phía Bắc.

Những người chơi level cao bị cấm ở lục địa Trung tâm đã được trao cơ hội để trở về quê hương của họ và có chức vụ cao nếu họ phản bội lại Hội Cháo hành.

"Cảm ơn lời đề nghị nhưng tôi từ chối. Bây giờ tôi đã định cư ở phía Bắc rồi."

"Phía Bắc sẽ sớm bị tàn phá bởi Đế chế Haven. Rồi luật lệ mới sẽ vô cùng hà khắc. Hãy suy nghĩ một cách cẩn thận trước khi lựa chọn đi hay ở."

"Tôi không có nơi nào khác để đi. Ở đây còn rất nhiều người quen nữa..."

"Guild Hermes có thể cho ngươi nhiều thứ. Cơ hội này sẽ không đến lần 2 đâu. Chỉ có những người được chọn mới có thể vào được Guild Hermes thôi."

Sự thân thiện và lòng trung thành luôn sụp đổ trước tiền bạc và sức mạnh. Trong một số trường hợp, họ đã hét lên và phản đối nhưng cuối cùng cũng gia nhập Guild Hermes.

Họ cũng tích cực tiếp cận người chơi phía Bắc với ý định mua chuộc.

Guild Hermes rất kinh khủng nhưng chúng sớm đã thiết lập một kế hoạch dài hạn. Huy động những con sư tử để trừ khử và bắt giữ những con thỏ ở phía Bắc.

"Weed là một bạo chúa độc ác trong Continent of Magic."

"Mọi người đều có quyền thay đổi. Weed không còn là Weed của ngày hôm qua nữa rồi."

Tin đồn tiếp tục lây lan mặc dù không có hiệu quả lớn. Những người chơi phương Bắc có thừa quyết tâm và khao khát chiến đấu.

Các Merchant đã ngưng giao thương với phương Bắc và đóng cửa cơ sở kinh doanh chính, gây tổn hại đến kinh tế. Mặc dù vậy, một lượng tiền khổng lồ đã được đầu tư vào văn hoá, kiến ​​trúc và nghệ thuật.

Lafaye, người lãnh đạo Guild Hermes không có vẻ gì giống một người hùng. Nhưng hắn ta biết cách thể hiện tốt ở vai trò của mình. Phương Bắc là một hạt giống mà sau đó có thể đe dọa Đế chế Haven vì vậy hắn cần phải vùi dập nó càng sớm càng tốt.

"Ta phải gặp Bardray ít nhất một lần."

- Tôi có nên chuẩn bị để tiến hành thử nghiệm cho người kế nhiệm không?

Tất cả các thông tin về Bardray đã được chuẩn bị thông qua nghiên cứu ban đầu. Nếu Yoo Byung-jin nhận được sự trợ giúp của AI, thì Bardray thậm chí còn không nhận ra là mình từng gặp ông ta.

"Chưa cần đâu. Đây có thể là kết quả hiển nhiên nhưng ta muốn đợi cho đến tận cùng. Ta sẽ chờ khúc khải hoàn của Weed."

*****

Team dịch: Đéo cần tên

Trans + Edit: Alec

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.