Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 22: Lưu Ngọc Hồng!




“Cậu ấy khi nào mới tỉnh dậy?!” Lạc Đan Thanh lo lắng hỏi Thiên Cơ.

Bởi vì đã qua hai ngày rồi, mà Trầm Kinh Phàm vẫn chưa tỉnh lại, Thiên Cơ bảo cô bé y tá truyền đường glu-cô cho Trầm Kinh Phàm, sau đó mới trả lời: “Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra chi tiết cho cậu ấy rồi, tất cả chức năng cơ thể đều bình thường. Tôi cũng đã kiểm tra qua, hồn phách của cậu ấy đều đầy đủ hết, theo lý mà nói thì có thể tỉnh lại ngay lập tức mới đúng.” Hắn cũng nghi hoặc, mọi chuyện nhẽ ra không phải thế này.

Tuy trong lòng Lạc Đan Thanh nóng như lửa đốt, nhưng cũng hiểu được có gấp gáp cũng vô dụng. Hắn nhìn Trầm Kinh Phàm trong giấc ngủ vẫn nhíu chặt chân mày, vẻ mặt giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu, bất giác vươn tay vuốt phẳng phần nhăn lại giữa hai chân mày. Kiếp trước, mình được giao nhiệm vụ, cả ngày lo lắng không yên, Hồng Chúc cũng vì mình mà chau mày thế này…

Lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Chúc là khi nào nhỉ? Hắn cũng không nhớ rõ nữa, dù sao thì đó cũng là chuyện từ hơn một ngàn năm trước. Nhưng mà, hắn vẫn như cũ nhớ rõ tình huống gặp mặt lúc ấy, một cái nhìn lạnh nhạt thoáng qua của y, lại trở thành một nét kinh hồng tuyệt diễm trong tim mình.

Tuy rằng bên ngoài đã thay đổi, nhưng tính tình của Trần Kinh Phàm kiếp này vẫn y hệt như Hồng Chúc kiếp trước, vĩnh viễn đều lạnh nhạt như vậy, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến y, y chỉ đắm chìm trong việc rèn đúc pháp khí.

Kiếp trước, hắn và sư phụ Tuế Hư Tử của Hồng Chúc có chút giao hảo, thỉnh thoảng sẽ lui tới đôi lần, đưa cho lão một ít vật liệu rèn đúc, đan dược, rồi đổi lại mấy món pháp khí. Nhưng từ sau khi nhìn thấy Hồng Chúc, ngay cả khi không có việc gì hắn cũng chạy đến đấy, hắn cũng không biểu hiện quá lỗ mãng, dù sao cũng là Chân tiên, không thể động thất tình lục dục, chẳng qua hắn ngẫu nhiên sẽ mời Hồng Chúc cùng uống vài ly rượu, hoặc là lúc chơi cờ cùng Tuế Hư Tử, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Hồng Chúc. Cho dù hôm đó căn bản không hề nói một câu nào với Hồng Chúc, hắn vẫn có thể mãn nguyện rời đi.

Cứ thế một trăm năm trôi qua, Tuế Hư Tử đã đến độ kiếp thăng tiên, trong động phủ chỉ còn lại một mình Hồng Chúc. Lưu Bá Ôn vẫn chăm chỉ chạy đến động phủ, hai người thật ra cũng chẳng có gì để tán gẫu, Lưu Bá Ôn an vị bên cạnh lò nung đọc sách, ngẫu nhiên trò chuyện vài ba câu với Hồng Chúc.

Bọn họ đều nghĩ những ngày như thế sẽ mãi trôi qua, mãi đến khi Hồng Chúc tu luyện được hơn năm trăm năm, rốt cuộc cũng nghênh đón độ kiếp đầu tiên. Lưu Bá Ôn không tiếc tính mạng muốn giúp y vượt qua kiếp nạn.

Thiên lôi giáng xuống, Lưu Bá Ôn che chở cho Hồng Chúc, đỡ một kiếp cho y. Từ giây phút đó, Hồng Chúc rốt cuộc cũng từ đôi mắt chân thành, thẳng thắn kia thấy được thứ tình cảm khác lạ. Khoảnh khắc đó, bọn họ tầm mắt tương giao, liếc mắt một cái đã nghìn năm.

Hai người rốt cuộc từ bạn bè tốt trở thành một đôi tình lữ thấu hiểu lòng nhau. Nhưng mà người tu tiên không thể có thất tình lục dục, huống chi Lưu Bá Ôn lại còn là Tinh Quân do Thiên đình phong. Mặc dù bọn họ tâm đầu ý hợp, nhưng vẫn phải duy trì quân tử chi giao (1). Chỉ cần hai người có thể mãi mãi ở bên nhau, thì chuyện đó có tính là gì?

Kẻ lạnh lùng không yêu thì thôi, một khi đã yêu sẽ mãi si mê không thay đổi. Hồng Chúc cam tâm tình nguyện vĩnh viễn chỉ làm một Tán tiên nho nhỏ, chứ không muốn vứt bỏ tình cảm đối với Lưu Bá Ôn. Lưu Bá Ôn thậm chí định vứt bỏ địa vị Tinh quân, quy ẩn trong núi rừng vĩnh viễn ở bên Hồng Chúc.

Nhưng trời không chiều lòng người, Thiên đình dường như phát hiện ra chuyện của Lưu Bá Ôn và Hồng Chúc, Ngọc Đế cố ý phái hắn đến nhân gian phò tá Tân Đế đăng cơ.

Lưu Bá Ôn bất đắc dĩ, cầm lấy Trảm Tiên kiếm do hồn phách của Hồng Chúc và chính mình kết hợp đúc thành, nhận lệnh rời đi.

Hồng Chúc đau khổ chờ đợi trên lầu cao động phủ, lệ đã chảy khô, lại chỉ chờ được sinh mệnh trôi đi. Y chỉ có thể mang theo hồn phách không đầy đủ bị quỷ sai dẫn đi. Y không biết có nên hận Lưu Bá Ôn hay không, hắn đã phụ sự kỳ vọng của mình, cũng phụ cả sự chờ đợi của mình…

Cuối cùng y chỉ để lại một chấp niệm không thể hoàn thành, uống xong Mạnh Bà thang bước vào luân hồi.

……………………………………….

Giấc mộng dai dẳng tựa như một bộ phim, hết thảy cảnh tượng đều hiện ra trước mắt y.

Đến cuối cùng, Trầm Kinh Phàm hỏi người có mái tóc trắng và đôi mắt đỏ rực kia: “Mi là ai?”

Đối phương mỉm cười: “Ta ư? Ta chính là ngươi. Chuyện cũ trước kia đều đã qua cả rồi, về phần là yêu hay là hận ngươi hãy tự quyết định đi.”

Lúc này đây, Trầm Kinh Phàm rốt cuộc cũng biết được, cái người tên Hồng Chúc trong mơ kia chính là mình. Chấp niệm lưu lại từ mấy trăm năm trước, mang theo ký ức kiếp trước đến tìm mình. Về phần Lưu Bá Ôn là ai? Trong lòng y cũng đã hiểu rõ phần nào.

“Cậu ấy sao vẫn chưa tỉnh? Có phải bởi vì hình xăm kia không?!” Bên tai vang lên tiếng chất vấn đầy lo lắng.

“Anh đừng gấp, chúng tôi lại kiểm tra cho cậu ấy thêm lần nữa vậy.” Có người khuyên nhủ.

“Vẻ mặt của cậu ấy rất đau đớn, nhất định là hình xăm này có vấn đề, các người mau phẫu thuật cho cậu ấy đi! Nếu sợ mất tế phẩm, thì các người cứ chuyển dời lên người tôi đi, tôi tình nguyện làm tế phẩm!” Người này hiển nhiên lòng nóng như lửa đốt, sắp đánh mất cả lý trí.

Trầm Kinh Phàm nghe đến đó, rốt cuộc nhịn không được thở dài, khó khăn mở hai mắt ra, lặng lẽ tỉnh dậy. Bởi vì đã gần ba ngày chưa ăn uống gì, nên nói chuyện có chút yếu ớt: “Đừng nghe anh ta làm gì, tôi không sao đâu.”

Lạc Đan Thanh mừng như điên, muốn nhào đến tỉ mỉ kiểm tra xem cơ thể y thế nào, nhưng lại sợ làm y bị thương, nên chỉ có thể chân tay luống cuống hỏi han: “Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?”

Trầm Kinh Phàm chịu không nổi nhíu mày: “Anh một lần hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi nên trả lời cái nào trước đây?” Cuối cùng vẫn là trả lời một câu: “Tôi không thấy đói.” Đây là nói thật, mặc dù đã hơn vài ngày chưa ăn cái gì, nhưng y một chút cũng không thấy đói.

Lạc Đan Thanh ngây ngô cười: “Cậu không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

……………………….

Trầm Kinh Phàm tuy đã tỉnh, nhưng thật ra tình trạng của y cũng không được tốt lắm. Mỗi ngày sẽ luôn có vài giờ, sau lưng y sẽ giống như bị lửa thiêu, đau đớn khó nhịn, có lúc lại như hàng nghìn hàng vạn con kiến chui vào da thịt, ngứa ngáy đến mức hận không thể lột miếng da ấy ra.

Trầm Kinh Phàm may mắn có nghị lực hơn hẳn người thường, nhưng sau một hôm cũng nhịn không nổi mà bắt đầu cào cấu khiến cho trên lưng đầy rẫy vết thương.

Lạc Đan Thanh từ phòng bên ngoài xông vào, nhìn thấy cảnh này, so với Trầm Kinh Phàm càng thấy khó chịu hơn, hắn vừa lớn giọng gọi bác sĩ, vừa ngăn cản cánh tay đã mất khống chế của Trầm Kinh Phàm, hắn giận bản thân nhìn người trong lòng chịu khổ, nhưng lại không làm được gì, con người đầy nam tính này cũng đã phải rơi nước mắt.

“Cậu ta phải uống máu hoặc ăn nội tạng người mới có thể giảm bớt được.” Bác sĩ đặc biệt nói.

Phải uống máu hoặc ăn nội tạng người? Trầm Kinh Phàm thà chịu đau cũng không thèm làm cái loại quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ ấy đâu!

Lạc Đan Thanh bưng tới cho y một chén máu: “Uống một chút đi, cậu như vậy không phải là cách.”

Trầm Kinh Phàm rất bình tĩnh, vươn tay đẩy chén máu ấy ra. Tuy Lạc Đan Thanh đã vội rụt tay về, nhưng vẫn không kịp, hơn nửa chén máu đã đổ trên mặt đất. Hắn cắn chặt răng, lại đưa chén máu đến gần miệng y, dùng giọng điệu gần như là cầu xin để nói với y: “Đây là máu của tôi, không bẩn đâu.” Hắn cho rằng Trầm Kinh Phàm không chịu uống máu là vì sợ máu này không rõ lai lịch.

Lạc Đan Thanh đang nhìn y, nên lúc này y mới phát hiện, sắc mặt của Lạc Đan Thanh tái nhợt, mình ở đây dưỡng bệnh, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình. Người đàn ông lực lượng trước kia vẫn luôn mang theo nụ cười bất lương, bây giờ lại suy sụp đến mức thần sắc tiều tụy. Nhìn còn giống người bệnh hơn cả y nữa.

Trầm Kinh Phàm do dự một chút, cuối cùng vẫn uống cạn nửa chén máu trên tay hắn. Nhìn nụ cười vui sướng của đối phương, dường như những đau đớn trên người mình cũng đang chậm rãi biến mất.

……………………………………

Đợi trong hậu hoa viên của đội trưởng được vài ngày, một hôm, Lạc Đan Thanh vì muốn giải sầu cho Trầm Kinh Phàm, nên đọc tiểu thuyết cho y nghe. Đội trưởng xông vào, nói với Lạc Đan Thanh: “Tiểu Lạc, đưa bọn họ đi mau! Lũ xác sống vùng dậy đang xông đến đó!”

Lạc Đan Thanh là cao thủ chế tạo không gian, hắn mang theo Trầm Kinh Phàm và một tế phẩm khác đi vào kết giới cao cấp do chính mình tạo ra.

Tuy là có một cái bóng đèn, nhưng mà người đó vẫn luôn chìm trong hôn mê. Nên Lạc Đan Thanh cũng không thèm để ý đến nữa, hắn nắm tay Trầm Kinh Phàm: “Đừng lo, hết thảy đều đã qua.”

Cái mà đội trưởng tạo ra ở hậu hoa viên cũng là kết giới cao cấp, nhưng vẫn bị xác sống xông vào. Thành thật mà nói, nơi này cũng không phải là an toàn tuyệt đối.

Trầm Kinh Phàm nhìn vào đôi mắt thẳng thắn kia, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Y khẽ gật đầu với Lạc Đan Thanh, cũng không giãy bàn tay đang cầm tay mình ra.

…………………..

Khi bọn họ ra khỏi kết giới, thế giới đã thay đổi nghiêm trọng, một nửa diện tích đất liền trên trái đất đã ngập trong nước biển, cả thế giới náo loạn, thương vong khắp mọi nơi. Nhưng con người rất mạnh mẽ, chỉ cần có hy vọng, có động lực sống sót, tu sửa lại thế giới chỉ là vấn đề thời gian.

Lạc Đan Thanh hỏi Trầm Kinh Phàm: “Cậu có dự định gì không?”

Trầm Kinh Phàm nói: “Tôi muốn làm tình nguyện viên, trợ giúp cho những khu vực gặp nạn.”

Lạc Đan Thanh vốn định nói hắn cũng đi, nhưng Trầm Kinh Phàm đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ngắt lời đang định nói của hắn: “Thằng bé bây giờ còn nhỏ, anh rời đi lâu như vậy rồi, vẫn là mau trở về xem thử thế nào đi. Bố mẹ tôi kia, cũng kính nhờ anh.”

Y trời sinh tính cách lạnh nhạt, chưa bao giờ vướng bận đến chuyện tình cảm nhân duyên. Y cần thời gian để xem xét xem nên đối xử với mối tình này như thế nào, tình cảm của mình với Lạc Đan Thanh là bởi vì bị tình cảm của Hồng Chúc và Lưu Bá Ôn ngày trước ảnh hưởng, hay vì xuất phát từ chân tâm của chính mình?

Lạc Đan Thanh nuốt xuống lời nói đã lên đến miệng, cuối cùng mới nói: “Được, kiếp trước em đã chờ anh, kiếp này đổi lại hãy để anh chờ em. Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc bố mẹ em thật tốt. Anh sẽ ở nhà chờ em, em phải nhanh trở về đấy.”

Trầm Kinh Phàm nhìn Lạc Đan Thanh thật sâu, cuối cùng gật đầu.

……………………

Ba tháng sau, Diêu Nhiếp nhìn hai đứa nhóc trước cửa: “Hai đứa sao lại đến đây?”

Ngụy Kinh Hồng đưa một tờ giấy cho Diêu Nhiếp: “Bố cháu lại chạy theo tiếng gọi tình yêu rồi.”

Diêu Nhiếp mở tờ giấy kia ra, trên đó viết: Kinh Phàm cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cho phép tôi đi tìm em ấy rồi. Mấy đứa nhỏ trước mắt xin kính nhờ hai người chăm sóc hộ hai tuần, hai tuần sau tôi sẽ ôm mỹ nhân về. Tôi đây rốt cuộc hết khổ rồi!

Diêu Nhiếp bất đắc dĩ thở dài, anh quay đầu lại nhìn thoáng quá Nhai Xế sắc mặt bất thiện. Trong lòng thầm nghĩ, may mà hắn không biết Lạc Đan Thanh là Lưu Bá Ôn đấy, bằng không chỉ sợ sẽ giận chó đánh mèo lên Ngụy Kinh Hồng.

Không ngờ Nhai Xế lại hừ lạnh một tiếng: “Ta đã sớm biết rồi, lão Cửu đã nói hết cho ta biết.”

Diêu Nhiếp chấn động: “Anh biết Lạc Đan Thanh là Lưu Bá Ôn hả?” Anh vội giấu thằng bé ra sau mình.

Nhai Xế nhìn hành động của anh, nhất thời nổi trận lôi đình: “Nghĩ cái gì vậy hả, nói thế nào thì thằng nhóc này cũng là cháu của ta, ta sẽ không làm khó nó đâu!” Nhắc đến mới nhớ, Ngọc Mễ kia ở lại đây làm bóng đèn làm đến nghiện luôn rồi, cứ mỗi lần hắn và bé gái thân mật, là nó lại chạy đến quấy rối. Mình cũng sắp nghẹn thành bệnh luôn rồi. Giờ thì được rồi, hai đứa nhóc kia đến đây, nó cũng sắp bận rộn rồi. Dám phá hỏng chuyện tốt của bổn Long tử à? Ta cho ngươi làm vú em cho biết!

Tiểu hồ ly đang nằm trên bệ cửa sổ phơi nắng đến thích thú, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Nó rùng mình, sao vậy nhỉ?

………………………………………

(1) Quân tử chi giao:

Cụm từ 君子之交淡如水 (quân tử chi giao đạm như thủy) khẳng định rằng tình bằng hữu, bè bạn giữa những người có tính cách cao quý (君子, quân tử) có thể được ví như sự thuần khiết của nước (水, thủy). (trích từ trang này)

Cái cụm “惊鸿绝艳 kinh hồng tuyệt diễm” ai hiểu rõ thf chỉ t với, theo t hiểu thì kiểu như “một cái liếc mắt để lại ấn tượng mạnh mẽ sâu đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.