Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 2: Thang thần 1 phẩm sơ cấp trí tuệ nhân tạo khu nhà cấp cao 1 bộ!




Edit: Bảo Nhiên

Beta: NhoxPanda2

Ban đêm, Hàn Thất Lục nhắm mắt lại, trong lòng đã thay đổi đến vô cùng yên ổn, dần dần, hơi thở trở nên vững vàng.

---------------------------------------------------------------------

"Ơ? Người đâu?" Mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại thư viện Tiêu Minh Lạc nhìn quanh, mà lại không có nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia. Chẳng lẽ là lười biếng đi nghỉ ngơi rồi hả?

"A! Tiêu thiếu gia!" Nhân viên quản lý thư viện chạy đến đỡ hộp cơm từ chỗ anh: "Vị Sơ Hạ tiểu thư kia hình như đến tìm sách, sau đó tôi kêu cô ấy cũng không để ý tôi, không chừng là tìm được sách cần tìm rồi."

"A...." Tiêu Minh Lạc mặt không chút thay đổi gật gật đầu, đem lấy ra trong gói to ăn từng miếng từng miếng. Nhân viên quản lý thư viện lập tức giúp đem cơm hộp cất kỹ, đột nhiên...

"Cái gì!!! Anh nói cô ấy tìm được rồi?!!!" Thần kinh chậm, sau n giây sinh vật nào đó thất thanh kêu lên, thiếu chút nữa làm vị nhân viên quản lý kia hù cho sợ tới mức thần kinh suy nhược.

Vốn cho là tại một thư viện rộng lớn như vậy tìm một bộ truyện tranh cũ không khác gì với mò kim đáy biển, hiện tại xem ra, mò kim đáy biển có đôi khi cũng không phải không có khả năng.

Thôi, nếu cô ấy tìm được, như thế khẳng định là liền đi tìm Hàn Vũ rồi. Cũng được, bụng lại kêu lên cồn cào.

Mới vừa hiểu ra vấn đề thần kinh sinh vật nào đó đột nhiên lại thay đổi đến vô cùng bình tĩnh, lấy ra duy nhất môt đôi chiếc đũa liền không coi ai ra gì bắt đầu ăn cơm trưa. Là người cần phải ăn cơm, không ăn một bữa sẽ chết...

Lại nói An Sơ Hạ, ôm bộ truyện tranh hưng phấn mà hướng đường mòn chạy tới. Đột nhiên có người ngăn cản cô, vừa thấy vừa lúc là chủ nhiệm lớp, lập tức một trận chột dạ, cô đây xem như trốn học rồi đi? Tuy nhiên mục đích là tốt.

"... Thầy." thanh âm gọi thầy này có chút lo lắng.

Ai biết thế giới to lớn không thiếu chuyện lạ, chủ nhiệm lớp cầm mắt kính lão hạ xuống, lời nói thấm thía: "Em Sơ Hạ, em không phải để cho học sinh Giang Nam xin phép cho em sao?"

"A?" Cô đầu đầy mờ mịt.

"Chẳng lẽ Giang Nam chưa cùng em nói sao? Ta nghe Giang Nam nói, bụng em thật sự không tốt nên đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Học tập cũng không phải chuyện quan trọng nhất, sức khỏe mới đúng là quan trọng nhất đấy."

"..." Không cần phải nói, Manh Tiểu Nam kia nhìn thấy cô không trở về, khẳng định lại cùng chủ nhiệm lớp xin phép nói cô tiêu chảy! Cô nương lưu manh này không có lý do khác sao? Ngàn vạn lý do xin phép chẳng lẽ cô chỉ biết là có một điều 'Tiêu chảy' này a?

Thấy cô không nói lời nào, chủ nhiệm lớp lập tức lại lời nói thấm thía: "Buổi chiều em không cần đến lớp, dưỡng bệnh cho tốt, tôi đưa em đi bệnh viện xem một phen."

"Thầy ơi, em..."

"Liền quyết định như vậy đi, tôi đi ăn cơm trước." Chủ nhiệm lớp lại không cho cô cơ hội nói chuyện, ôm cặp công văn xoay người rời đi.

Gió hiu hiu, nước sông Dịch lạnh ghê... Một trận gió lạnh thổi qua, vì sao đang ở mùa hạ, Sơ Hạ lại cảm thấy như vậy... Lạnh?

Thầy ơi, em thật sự không có tiêu chảy T–T

Bất quá hiện tại xem ra, buổi chiều là thật tới không được rồi. Mặc kệ thôi! Trước đem bộ truyện tranh đáng chết này trả lại cho Lăng Hàn Vũ ngu xuẩn kia. Ánh mắt của cô không ngừng biến ảo, cuối cùng biến hóa thành sắc thái kiên định.

Thật không dễ dàng chạy đến đường mòn, lại bị người ngăn lại.

"Thực xin lỗi, Sơ Hạ tiểu thư. Thiếu gia chúng tôi nói, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy anh." Người ngăn cô lại cực kỳ quen mắt, nếu nhớ không lầm mà nói, anh ta là Khôn Ni. Lần đầu tiên gặp mặt một tay cầm súng chĩa vào đầu cô, dọa cô thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay phách tán.

Đối mặt một người như vậy, An Sơ Hạ tự nhiên như thế nào không dám làm càn. Ánh mắt chớp chớp, đáng thương tội nghiệp nói: "Khôn Ni đẹp trai, anh cho tôi đi gặp Lăng Hàn Vũ một lần đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.