Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 17: Tập thể hình cùng mị lực bàn về




Cho dù thời tiết bên ngoài như thế nào, thì phía sau vườn vĩnh viễn đều là bầu trời xanh thẳm, ngàn dặm không mây. Nơi đây là không gian do đội trưởng tạo ra, cũng xem như là nhà của hắn, chẳng qua bây giờ nó lại được dùng để che giấu những nhân vật quan trọng. Ví dụ như tế phẩm và cả bóng đen ngày đó bắt được ở nhà Diêu Nhiếp nữa.

Ngày ấy gấp rút trở về từ thành phố G, ngay lập tức liền gặp phải tình huống khẩn cấp, hắn cũng không có thời gian để đi thẩm vấn tên kia. Trước khi quân địch hoàn toàn xông đến, đúng lúc còn chút ít thời gian, hắn mới lững thững đi đến chòi hóng mát. Ở đó có dựng một cái lồng thủy tinh rất lớn.

“Nói đi, nửa đêm nửa hôm lẻn vào nhà người khác để làm gì? Bản thể của ngươi đâu rồi?” Đội trưởng ngồi xuống, tiện tay biến ra một ly trà, nhấp một ngụm.

Trong lồng thủy tinh chỉ có một đám bóng đen, rõ ràng đấy không phải là thân thể thực sự của người nọ, có thể đó chỉ là một cái bóng mà thôi.

Đội trưởng đột nhiên đặt ly xuống: “Oh, ta quên mất, cái bóng không thể nói chuyện được.” Nói xong, hắn búng tay một cái, bóng đen liền bị một luồng sáng màu vàng bao phủ.

“Tốt lắm, ngươi giờ đã có thể nói chuyện được rồi.”

Bóng đen kia im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Ta đến gặp con của mình cũng không được sao?”

“Cái gì? Con của ngươi? Đứa nào?” Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đội trưởng. Bởi vì trước đây Hội tiên tri Quang Minh đã từng bắt cóc Ngụy Kinh Hồng, cho nên hắn vẫn luôn nghĩ rằng kẻ này cũng muốn bắt Ngụy Kinh Hồng về để làm vật chứa cho thứ tà vật kia mà thôi.

“Đương nhiên là Ngụy Kinh Hồng rồi!” Đối phương cảm thấy câu hỏi của hắn thật là kỳ quái, chẳng lẽ y lại có thể sinh ra Diêu Nhiếp hay là Nhai Xế sao?

“Ngươi là bố của thằng nhóc đó sao?” Đội trưởng xoa xoa cằm nói: “Ngươi đừng có mà gạt ta. Nếu Ngụy Kinh Hồng không phải là vật chứa, vậy thì vật chứa là ai? Hả Long lão Cửu.”

Đối phương không ngờ thân phận của mình lại bị vạch trần, y im lặng không nói, cũng không muốn trả lời.

Đội trưởng híp mắt: “Ngươi giúp Long lão Nhị làm những việc này, bẩm báo lên Thiên đình sẽ thành tội nặng vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nếu như ngươi chịu phối hợp, ta ngược lại có thể xin tha cho ngươi mà không nói bất cứ điều gì, ngươi cũng không muốn con mình biết nó có người bố như thế này đúng không?”

Đối phương lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “ Là lão Thất…”

………………………….

Nhai Xế nhìn gương mặt tinh xảo trong suốt như pha lê của Li Vãn, bỗng cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn. Xem ra cơ thể này đã không thể dùng được nữa, hắn dứt khoát rời bỏ cơ thể của X, xuất hồn ra ngoài.

Li Vãn mỉm cười thỏa mãn: “Vật chứa hoàn hảo nhất, đã vào tay.”

Nhai Xế giờ đã hiểu rõ, hắn vẫn cho rằng vật chứa mà bọn chúng muốn không phải là Ngụy Kinh Hồng thì cũng là Diêu Nhiếp, nhưng không ngờ cái mà bọn chúng để mắt đến lại là cơ thể của X. Quả thật, cơ thể này chính là kết tinh tâm huyết, là tác phẩm tâm đắc của đội trưởng, chẳng những tràn đầy linh khí, cơ năng hoàn thiện, mà còn có thể kết hợp hoàn hảo với nguyên thần (linh hồn), phát huy mạnh mẽ linh lực của nguyên thần, đây đúng thật là vật chứa tốt nhất. Lúc trước mình chọn nó, chẳng phải cũng vì nguyên nhân này sao?

Mặc dù nói đúng ra thì cơ thể này cũng chẳng phải là của hắn, nhưng dù sao cũng đã dùng hơn một năm trời, hắn cũng không muốn nó bị người khác cướp mất!

Nhưng mà, hắn bây giờ chỉ có mỗi nguyên thần thì có thể làm gì được? Chỉ bằng nguyên thần mà muốn cướp lại cơ thể từ tay lão Nhị ư, không thể nào. Bỗng nhiên, hắn nhớ đến chân thân của mình vẫn đang bị vây trong Hải Nhãn. Xem ra, cũng đến lúc lấy nó ra rồi.

Nhưng mà bây giờ, hắn phải thoát khỏi chỗ này bằng cách nào đây? Nhai Xế có chút sốt ruột, người yêu thì đi tham gia cái nghi lễ nhập hội rách nát gì đó, không biết những kẻ kia có mưu đồ gì không, hắn cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chỗ này.

Nhưng mà, ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ dửng dưng hỏi Li Vãn: “Ngươi dẫn ta đến nơi này là vì cơ thể của X sao?”

Li Vãn trân trọng đặt cơ thể của X vào trong quan tài bằng đá, rồi mới trả lời: “Đúng vậy, đây cũng là một trong số nguyên nhân. Ngoài ra, ta thấy ngươi cũng phải có nghĩa vụ giúp bọn ta một tay. Lúc đầu nếu không phải vì tính tình ngươi ngạo mạn đắc tội với Tinh quân, thì cũng sẽ không liên lụy đến cả nhà chúng ta thế này. Quan trọng nhất, đó là hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ…” Trong mắt Li Vãn lại tràn đầy oán hận.

Nhai Xế thử thăm dò: “Kẻ bị trấn ở thôn Giáng Thần là lão Đại sao?”

Li Vãn cũng không giấu diếm: “Đúng vậy. Năm đó ngươi đắc tội với Lưu Bá Ôn, làm liên lụy mấy huynh đệ chúng ta phải đi theo hắn phò tá tân quân. Nhưng sau khi Minh Đế băng hà, con của lão lại cướp lấy Trảm Tiên Kiếm của Lưu Bá Ôn, uy hiếp chúng ta phải nghe theo lệnh y. Hừ, chẳng qua chỉ là thứ nhân loại cỏn con, vậy mà dám đòi Long tử chúng ta phải thần phục sao?! Lúc ấy không biết ngươi đang cùng với Lưu Bá Ôn phong lưu khoái hoạt ở chốn nào, bọn ta lại phải chịu uất ức như thế. Bọn ta quyết không theo, hô mưa gọi gió đối nghịch với y. Nhân loại đó thấy trấn áp không được bọn ta, liền nghĩ kế lừa đại ca, nói rằng sức lực của đại ca lớn vô cùng, chỉ cần huynh ấy chịu cõng bia đá bò lên sơn động ở thôn Giáng Thần, y sẽ thả tám huynh đệ chúng ta ra.”

Nhai Xế quả thật không biết chuyện này, bởi vì lúc đó hắn đã bị Lưu Bá Ôn trấn tại Hải Nhãn rồi.

“Hừ! Lúc đó bọn ta cũng không hề biết, thật ra trên tấm bia kia viết “Chân Long Thiên Tử” một đời làm nên công đức, bởi vì công đức vô lượng, mà trên tấm bia lại có dấu ngọc tỷ của hai đời Đế vương, có thể trấn áp cả thần quỷ tứ phương, cho nên đại ca cứ thế bị trấn trong sơn động. Nhân loại kia thật sự thả chúng ta như đã hứa, nhưng ngoài ta và lão Cửu ra, những huynh đệ khác cũng không biết, nơi đại ca bị trấn là Tu La Tràng, là nơi năm đó Phật tổ, Tiên gia cởi bỏ tà niệm để thăng tiên, cũng chính là mớ hỗn độn mà Thần tiên, Phật tổ đã bỏ lại. Đại ca mắt thấy sẽ bị thứ tà niệm mãnh liệt ở nơi đó ăn mòn, hắn dứt khoát tự đánh tan hồn phách của chính mình, khiến cho thân xác bị giam hãm trong hang động vĩnh viễn trấn áp tà khí vô hạn ở nơi đó.”

Nhai Xế nhíu mày: “Cho nên ngươi và lão Cửu muốn hồi sinh lão Đại sao? Ngươi có biết làm như vậy, sẽ khiến cho thời gian hỗn loạn không hả? Giải phóng toàn bộ oán khí trong Tu La Tràng, sẽ khiến cho nhân gian trở thành Luyện ngục (1)!”

Li Vãn gào lên: “Ta không quan tâm! Thần Tiên Phật Tổ chỉ biết lo cho mình thành Tiên thành Phật, để lại một mớ hỗn độn lớn như vậy, thì chính bọn họ phải tự mà thu dọn lấy! Ta chỉ muốn đại ca trở về mà thôi!”

Nhai Xế biết lão Nhị đã tẩu hỏa nhập ma, không cách nào khuyên can được nữa, hắn chỉ nói: “Tuy rằng năm đó ta cũng xem như có lỗi với các ngươi, nhưng mà ta sẽ không thông đồng làm bậy với các ngươi đâu.”

Huống chi, năm đó hắn cũng đã ký chủ tớ khế ước với Lưu Bá Ôn, dùng tự do của chính mình để đổi lấy tự do cho bọn họ. Mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào, hắn cũng xem như đã trả nợ cho bọn họ rồi!

Mái tóc màu xanh dương của Li Vãn bay lượn trên không trung, ánh mắt hung ác: “Ngươi đã không chịu phối hợp, vậy thì giờ chính là lúc trả nợ của ngươi!”

………………………………….

Con người trong lúc nguy cấp luôn có thể phát huy ra những tiềm năng vô tận. Ví dụ như bây giờ, nhìn Hoa Trĩ trên vai Diêu Nhiếp đúng là một người sống rất khỏe mạnh, hắn đã biến về nguyên hình, là một con chim trĩ rất lớn. Nhưng con chim này sống mấy trăm năm rồi, nên lớn y như người vậy, Diêu Nhiếp vác hắn chạy mà lòng bàn chân như tạo gió, tốc độ kinh người.

Trong mắt đám người đằng sau đều là điên cuồng và tham lam, bọn họ gào to: “Bắt lấy chúng! Uống máu chúng sẽ có thể trường sinh bất lão đấy!”

Suy cho cùng thì cũng là địa bàn của kẻ khác, Diêu Nhiếp giống như ruồi mất đầu, vác Hoa Trĩ chạy loạn xạ khắp nơi, kết quả lại chạy vào ngõ cụt. Hoa Trĩ mắng to: “Ngu ngốc! Mau thả ta xuống, cởi trói cho ta, hai chúng ta cùng nhau đối phó với bọn chúng!”

Diêu Nhiếp đột nhiên lấy lại tinh thần, đúng vậy, mình bây giờ cũng đâu phải là gà bệnh năm đó, đây chính là lúc mình chứng tỏ bản lĩnh! Anh ném Hoa Trĩ xuống đất, sau đó niệm phép ra linh kiếm, chém một nhát lên dây thừng đang trói chặt Hoa Trĩ, chim trĩ tinh rốt cuộc cũng được tự do rồi, nó vỗ vỗ cái cánh mập mạp, tạo thế xong xuôi định biến thân, kết quả tư thế kia đóng băng hai giây: “Mk! Linh lực không đủ rồi!”

Đúng lúc này, tiếng đuổi theo huyên náo đã đến rất gần, Hoa Trĩ ngay lập tức bay lên đỉnh đầu Diêu Nhiếp: “Huynh đệ, nhờ cả vào ngươi! Ta sẽ cổ vũ cho ngươi!”

Diêu Nhiếp: “…”

Tuy lúc đầu, Diêu Nhiếp cho rằng những hội viên này đều là con người bình thường, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, sắc mặt của bọn họ đều lộ ra một tầng tử khí, chỉ sợ từ sớm đã không phải là con người thuần túy.

May mắn thay, sau một khoảng thời gian rèn luyện, Diêu Nhiếp giờ đã không còn là Ngô hạ a Mông (2) nữa, anh vung linh kiếm, kiếm khí quét đến, đánh ngã mấy tên xông đến đầu tiên.

Hoa Trĩ ở trên đầu Diêu Nhiếp dùng cái cánh lớn để vỗ tay: “Làm tốt lắm, làm giỏi lắm, làm tuyệt lắm!”

Lại thêm một đợt truy binh xông đến, Diêu Nhiếp lần này chủ động tấn công, chặt chém băng qua.

Hoa Trĩ quả thực sắp nhảy cổ động trên đầu Diêu Nhiếp: “Diêu Nhiếp! Diêu Nhiếp! Lợi hại nhất! Diêu Nhiếp! Diêu Nhiếp! Đẹp trai nhất! L,O,V,E,LOVE!”

Diêu Nhiếp chịu không nổi tiếng ồn ào của nó, hướng lên trên đầu nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”

Ngay khi anh phân tâm mở miệng, tên đạo sĩ Mao Sơn kia đã tranh thủ thả Lệ quỷ mà hắn nuôi ra. Diêu Nhiếp quay đầu lại nhìn, đối diện với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Diệp Trân Trân.

“Ôi mẹ ơi!” Chân Diêu Nhiếp mềm nhũn, FML, anh lại sợ máu rồi.

Đúng lúc này, một con thú màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, một cước tao nhã giẫm lên đầu Diệp Trân Trân, rồi nói với Diêu Nhiếp: “Mau lên đây!”

Diêu Nhiếp có chút sửng sốt, sau đó liền lập tức nhảy lên mình con thú kia: “Tiểu Thất, anh lấy lại chân thân rồi sao?”

Nhai Xế đạp chân một cái, cưỡi mây đạp sương bay lên, bỏ xa đám truy binh ở phía sau. Hắn quay đầu lại cười: “Đúng vậy, ta mới vừa chạy một chuyến đến Hải Nhãn. Em không sao chứ, ta rất lo lắng.”

“Vậy chúng ta mau quay về nhà thôi.” Đợi đến khi Nhai Xế đáp xuống đất, Diêu Nhiếp cũng nhảy xuống, anh thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải hôm qua anh nói muốn ăn dưa chuột sao? Hôm nay chúng ta đi mua dưa chuột đi.”

Nhai Xế nói: “Được, em tốt với ta quá, bảo bối nhi.”

Diêu Nhiếp biến sắc: “Ai là bảo bối nhi của mi? Nhai Xế căn bản không thích ăn dưa chuột, anh ấy cũng không phải là người sẽ thẳng thắn nói lo lắng như thế, ngươi rốt cuộc là ai?!”

……………………………….

Suy nghĩ của tác giả:

Thật ngại quá, lúc chiều hiệu trưởng đột nhiên gọi điện thoại đến bảo tôi tăng ca,  hơn 10 đêm tôi mới về đến nhà, giờ mới xong chương hôm nay.

Dự là chương kế tiếp sẽ kết thúc luôn, căn cứ vào kinh nghiệm, tôi quyết định cứ viết xong Ngoại truyện trước rồi mới viết đến kết cục.

Ngày mai sẽ cho Tiểu Trầm với Tiểu Lạc lên trước, tiện thể từ Ngoại truyện sẽ phát triển nội dung câu chuyện, thúc đẩy cho kết cục.

……………………

(1) Luyện ngục: Luyện Ngục là một trại chuyển tiếp, một nơi tạm giam, nơi đây người ta phải chịu nóng nảy, chịu đau khổ, có cả cực hình nữa để chờ hễ mãn hạn thì được chuyển lên Thiên Đàng.

(2) Không còn là Ngô hạ a Mông, nghìa là không còn là Lữ Mông năm đó ở đất ngô nữa, cái này có nghĩa học vấn và tri thức đã tiến bộ, không còn giống như trước nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.