Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 15: Tình cờ gặp Lưu Thiên Tiên!




Ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp và Nhai Xế, bọn áo đen lại đưa hai người đến sân bay. Diêu Nhiếp nhìn thoáng qua số hiệu chuyến bay, FML! Đích đến không ngờ lại là nước Mỹ?! Chẳng lẽ BOSS lớn phía sau là người nước ngoài sao? Nhưng anh đã xem qua tài liệu về Hội Quang Minh mà Cao Đại Toàn đưa. Hội Quang Minh nằm trong tay mười ba gia tộc, giữ địa vị lãnh đạo chính là gia tộc Creole tại Italy, nhưng còn trụ sở chính của Hội này đặt ở nơi nào thì lại có rất nhiều ý kiến khác nhau.

Đây là lần đầu tiên Nhai Xế đi máy bay, thân là Long tử, hắn sinh ra đã có năng lực cưỡi mây đạp sương. Cho dù sau này có bị mất chân thân, hắn cũng đã cướp được thuyền bay của Long cung để đỡ phải đi bộ, căn bản không cần phải ngồi máy bay.

Nếu bạn muốn hỏi hắn cảm tưởng về “lần đầu tiên trải nghiệm” này, hắn nhất định sẽ nói cho bạn biết, còn không thoải mái bằng cái thuyền bay rách của hắn! Chỗ ngồi quá là chật hẹp, hạn chế đủ điều, tầm nhìn cũng không được tốt, chỉ có thể nhìn thấy chút ít phong cảnh bên ngoài qua cái ô cửa sổ bé tí tẹo kia.

Diêu Nhiếp xem tin tức trên tivi  LCD, đầu tựa vào vai Nhai Xế một cách tự nhiên, hai người đắp chung một cái chăn.

Nhai Xế từ trên cao nhìn xuống hàng mi dài cong vút như cánh quạt của Diêu Nhiếp.

Nhưng mà, cũng không phải là không thể chịu đựng được. Hắn nghĩ.

“Hôm qua trên những cánh đồng ngô ở phía đông Châu Phi, lại xuất hiện những vòng tròn bí ẩn. Đồng thời, cũng có người tận mắt chứng kiến sinh vật kỳ lạ xuất hiện ở khu vực này, sinh vật đó trông rất giống con người, nhưng da thịt khô quắt, người ta nghi ngờ rằng đây chính là người ngoài hành tinh trong truyền thuyết!”

“Lại là vòng tròn bí ẩn? Chẳng lẽ có người ngoài hành tinh thật sao?” Diêu Nhiếp lầm bầm lầu bầu, không ngờ lại nhận được câu trả lời.

Tên áo đen ngồi đằng trước anh quay đầu lại nói: “Làm gì có người ngoài hành tinh nào? Đó là nghi lễ đánh thức của bọn ta. Thần Quang Minh vĩ đại sắp thức tỉnh rồi!”

Diêu Nhiếp kinh ngạc, chẳng lẽ, những người khô quắt đấy chính là tế phẩm? Anh nhẩm tính những tin tức đề cập đến hiện tượng vòng tròn bí ẩn mấy hôm nay, đến tận hôm nay, đã xuất hiện 5 trường hợp. Nói cách khác bọn chúng đã tìm được những năm tế phẩm, hơn nữa cái gọi là nghi lễ đánh thức Thần Quang Minh cũng đã tiến hành được một nửa rồi!

Diêu Nhiếp muốn gọi điện thoại đến Trung đoàn để nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận, bọn họ có đến ba tế phẩm, mục tiêu tuyệt vời như thế chắn chắn sẽ là đối tượng trọng điểm bị tấn công! Chỉ cần bắt được ba tế phẩm kia của bọn họ, thì việc đánh thức đã hoàn thành đến tám mươi phần trăm. Nhưng mà, trên máy bay không thể gọi điện thoại, huống chi bọn áo đen này vẫn luôn giám sát hai người. Hơn nữa, đội trưởng Trung đoàn còn là một tên cáo già, chắc là đã sớm chuẩn bị phòng vệ xong cả rồi, mình đúng là lo lắng linh tinh mà.

……………………………….

Diêu Nhiếp tựa vào vai Nhai Xế ngủ được một giấc, sau khi anh tỉnh lại, bọn họ đã đến sân bay thành phố N.

Sớm đã có xe riêng chờ bọn họ tại sân bay, Diêu Nhiếp cũng hưởng thụ một lần đãi ngộ dành cho khách VIP.

“Lincoln (xe Lincoln Limousine)?” Diêu Nhiếp huýt sáo.

Xe một đường chạy thẳng đến thủ đô nước Mỹ, Diêu Nhiếp lờ mờ cảm thấy không ổn. Đợi khi đến nơi, anh đã sợ đến ngây người.

“Chào mừng đến với trụ sở chính của Hội Quang Minh, ngoại trừ những người đứng đầu của mười ba gia tộc, nguyên thủ quốc gia và các quan chức cấp cao ra, người bình thường không thể đi vào nơi này.” Tên áo đen dẫn đường cho bọn họ.

Diêu Nhiếp vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Đây, đây chẳng phải là tòa nhà trụ sở Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ sao?!” Danh tiếng của nó quả thật như sấm bên tai, đây chính là nơi được gọi là trung tâm quân sự của thế giới đó!

Chết tiệt! Người ta hay nói nước Mỹ có lắm giáo phái, quả nhiên không giả, ai mà ngờ Trụ sở chính của Bộ Quốc Phòng lại là căn cứ của tà giáo chứ?

Tên áo đen thủ lĩnh đi trước dẫn đường, còn đi phía sau bọn họ là một đám áo đen cầm súng, chỉ cần bọn họ có chút gió thổi cỏ lay(1) nào, nhất định sẽ biến thành tổ ong vò vẽ. Nhưng Diêu Nhiếp lại chả có tí sợ hãi nào, bản thân anh bây giờ đã không còn là người thường, hơn nữa, không phải còn có Tiểu Thất ở đây sao?

“Diêu tiên sinh, mời ngươi tự đi vào, còn có một vị hội viên mới khác cũng đang chờ cử hành nghi lễ nhập hội cùng với ngươi đấy.” Nói xong, gã khom người nói với Nhai Xế: “Long tử điện hạ, mời ngài theo ta đi gặp hội trưởng đại nhân.”

Nhưng Nhai Xế lại không muốn rời khỏi Diêu Nhiếp. Hắn lạnh lùng đứng, không hề nhúc nhích, rõ ràng là dáng vẻ bất hợp tác.

Tên kia đang định tiếp tục thuyết phục, thì đột nhiên, trong không trung vang lên một giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Lão Thất, bao nhiêu năm không gặp ngươi vẫn là cái loại đức hạnh này.”

Vẻ mặt Nhai Xế hơi dịu đi, trong con ngươi có ánh vàng lóe lên: “Là ngươi sao?”

“Có thể khiến cho Long Thất tử ngạo mạn nhớ rõ, ta đây cảm thấy thật vinh hạnh. Thế nào? Đến cùng ta ôn chuyện được chứ?” Trong giọng nói của đối phương dường như còn mang theo chút ý cười.

Nhai Xế vẫn không nhúc nhích: “Không được! Ta muốn ở bên em ấy.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì tiểu tình nhân của ngươi đâu? Nói thế nào thì hắn cũng coi như là đệ tức phụ (em dâu) của ta mà. Sao? Ngươi không muốn gặp mặt ca ca à?” Đối phương hứa hẹn đảm bảo. Nhưng hiển nhiên là Nhai Xế vẫn không yên tâm.

Diêu Nhiếp khuyên nhủ: “Anh cứ đi đi, đám người kia em cũng có thể đối phó được. Anh quên là lần trước ở Hội tiên tri Quang Minh một mình em chọi lại bốn người à? Anh đôi khi cũng nên tin tưởng em một chút chứ?”

Nhai Xế ngẫm nghĩ một lúc, cũng đúng. Diêu Nhiếp bây giờ cơ bản là đã có thể khống chế được linh lực của Lưu Bá Ôn, hơn nữa mình và em ấy còn có khế ước, chỉ cần em ấy gặp nguy hiểm, thì mình cũng có thể lập tức chạy đến cứu. Hơn nữa, dạo này đêm nào bọn họ cũng đều có vài trận súng (xoxo), trên người Diêu Nhiếp đã sớm nhiễm đầy sát khí của mình rồi, đám tà vật cũng không dám đến gần em ấy đâu.

“Được rồi, em phải cẩn thận đấy.” Nhai Xế dặn dò một câu, rồi đi cùng tên áo đen kia.

…………………………..

Diêu Nhiếp đẩy cửa ra, bên trong là một căn phòng trông giống như phòng họp, nơi này không có cửa sổ, ánh sáng thì mờ ảo, chỉ có vài cây đuốc đang cháy trên tường. Ngay khi anh đi vào, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh.

Một ông lão đứng trên bục phát biểu, nói vào micro: “Chào mừng hội viên mới của chúng ta – Diêu Nhiếp! Hôm nay chúng ta có hai vị hội viên mới gia nhập, tăng thêm nguồn máu mới cho chúng ta!”

Mọi người đứng lên, giơ tay lên cao hô to: “Chúa tể yêu thương thế gian!” Tuy rằng chủng tộc của những người này rất phức tạp, có người da đen, có người da trắng, có người da vàng, nhưng tất cả bọn họ đều nói tiếng Trung.

Diêu Nhiếp phản xạ có điều kiện, nhuần nhuyễn giơ tay lên hô to: “Trở ngại cho thế gian!” (Hồ sơ 14)

Ông lão trên bục phát biểu rất hài lòng: “Tốt lắm. Đầu tiên xin mời Diêu tiên sinh đến ngồi vào vị trí của mình. Hiện tại chúng ta đang chứng kiến nghi lễ đánh thức Thần Quang Minh, đợi nghi lễ này hoàn tất thì mới đến nghi lễ nhập Hội của ngươi và một vị hội viên khác.”

Diêu Nhiếp ngồi xuống chỗ trống được ông ta chỉ định. Anh nhìn chằm chằm ông ta nửa ngày, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên, linh quang chợt lóe lên trong đầu, anh bỗng nhớ ra.

“A! Cái áo ngực!” Diêu Nhiếp hô lên một tiếng.

Ông ta chẳng phải chính là lão già vẫn luôn miệng hô “Điềm xấu, điềm xấu” trong cửa hàng thời trang nữ lúc hội tiên tri Quang Minh tụ hội lần trước sao? (Hồ sơ 14)

Mấy chị em phụ nữ có mặt tại đây nghe thế đều cúi xuống nhìn ngực của mình. Còn đám đàn ông thì lại nhìn anh một cách khó hiểu.

Diêu Nhiếp xấu hổ cười cười: “Tôi, tôi chỉ đùa tí ấy mà, làm dịu không khí. A ha ha.”

Mọi người đều tức giận nhìn trừng trừng anh.

Diêu Nhiếp nhờ vào ánh sáng mờ ảo nhìn khắp một lượt mọi người ở đây, bỗng anh thấy một người trông rất quen. Ở phía trên cùng của phòng họp, có một tên đạo sĩ. Diêu Nhiếp cố gắng lục soát trong trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra được, đó chẳng phải là tên đạo sĩ phái Mao Sơn đã từng đi vào trong giấc mơ của anh, còn muốn dùng Diệp Trân Trân để nhiếp hồn anh sao? Xem ra, mấy sự việc nhiếp hồn liên hoàn trước kia quả thật có liên quan đến Hội Quang Minh này!

Tuy là bọn họ mời mình nhập hội, nhưng mình vẫn nên cẩn thận thì hơn. Mục đích thật sự của những người này rất không rõ ràng!

Ngược lại không một ai chú ý đến Diêu Nhiếp, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào màn hình lớn, trên đó đang phát sóng trực tiếp nghi lễ đánh thức Thần Quang Minh.

Trên màn hình là một đám người đang quỳ gối trên bãi cỏ, bọn họ không ngừng thành kính dập đầu quỳ lạy, miệng còn lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Trong đó có một kẻ đứng lên, hắn vung tay lên, ngay sau đó có một người đàn ông trung niên bước ra từ phía sau hắn, trong tay ông ta ôm một người toàn thân bị vải trắng bao kín. Người đàn ông trung niên đặt người nọ lên một cái giường bằng đá, sau đó thì lui xuống.

Hắn ta gào to một câu gì đó, máy quay đặc tả gương mặt của hắn. Diêu Nhiếp lại lần nữa kinh hãi, đây chẳng phải là người giàu nhất thành phố G, bố của “Chị tư” nhà anh —— Trần Lĩnh Nam sao?!

Ngay khi Trần Lĩnh Nam hô xong chú ngữ đánh thức, người nằm trên giường đá đột nhiên nhảy dựng lên như xác chết vùng dậy. Vải trắng trên người liền rớt xuống, lộ ra hình xăm đỏ tươi khắp người. Đó là một cô bé, thoạt nhìn chắc chắn vẫn chưa trưởng thành, cô bé trông vô cùng dữ tợn và đau đớn. Làn da đang từng chút từng chút khô quắt, mà hình xăm lại càng ngày càng đỏ tươi, giống như tất cả máu trong cơ thể đều chảy vào trong hình xăm cả rồi.

Đúng lúc đó, trên mặt đất bên cạnh đám người bỗng xuất hiện hào quang màu xanh lấp lánh, vầng hào quang đó tạo thành những vòng tròn có hoa văn kì lạ. Xem ra, vòng tròn bí ẩn chính là được tạo ra như thế!

Mắt thấy cô bé kia sắp sửa biến thành một cái xác khô. Đột nhiên, một cái bóng trắng xẹt qua giường đá, cướp cô bé kia đi mất.

………………………………….

Suy nghĩ của tác giả:

Dự là còn có ba chương nữa là sẽ kết thúc, sau đó sẽ là ba đến bốn chương Ngoại truyện. Các đồng chí có thể chọn món.

(1) Kiểu như bạn Diêu và Tiếu Thất chỉ cần manh động một tí thôi là bị bắn thành tổ ong í.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.