Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 14: Bá đạo Tổng giám đốc kịch truyền hình giả bộ so với chỉ nam!




Hoa Trĩ quan sát mấy tên này từ trên xuống dưới, thoạt nhìn đều có chút tu vi, khó trách thái độ lại ngạo mạn như vậy. Nhưng mà trên thế giới này, kẻ có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Hoa Trĩ chỉ có Hùng Tráng, những người khác dám kiêu ngạo với hắn, hắn nhất định sẽ không cho chúng thấy sắc mặt hòa nhã.

Hoa Trĩ khẽ xùy một tiếng: “Hội gì cơ? Chưa nghe bao giờ! Nếu ta gia nhập, thì các ngươi sẽ trả ta bao nhiêu tiền?”

Tên áo đen lạnh lùng nói: “Hàng năm ngươi sẽ phải nộp cho Hội Quang Minh một triệu USD hội phí!”

Hoa Trĩ trợn mắt nhìn gã: “Cái gì?! Ta còn phải đưa tiền cho các ngươi nữa á?! Một triệu?! Sao các ngươi không đi cướp ngân hàng luôn đi!”

Tên áo đen mặt không đổi sắc, thái độ ngạo mạn: “Bọn ta có thể khiến ngươi trở thành siêu sao thế giới. Ví dụ như XXX và XX chính là hội viên của Hội Quang Minh bọn ta.” Gã kể ra đúng là hai siêu sao thế giới thật, cơ mà một kẻ trong đó hai năm trước đã chết vì bệnh tật, cái chết của kẻ đó xảy ra rất đột ngột.

Sắc mặt Hoa Trĩ dần dần dịu lại, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng gì với những cám dỗ mà đối phương đưa ra. Hắn cảm thấy mình bây giờ đã đủ nổi tiếng rồi, nếu nổi tiếng hơn nữa, sợ là Hùng Hùng sẽ không vui. Hắn chẳng quan tâm lắm, khoát tay: “Ta không cần. À đúng rồi, trong cái hội gì gì đó của các ngươi có nhiều trai xinh gái đẹp lắm sao?”

“Đương nhiên!” Đối phương có vẻ rất tự hào.

Hoa Trĩ nhíu mày: “Đẹp hơn ta không?”

“Đương nhiên.” Tên áo đen trả lời như đó là chuyện đương nhiên.

Hoa Trĩ nổi điên: “Nói bậy nói bạ! Đời này các ngươi cũng đừng mong ta sẽ gia nhập vào cái hội nát đó!” Hắn luôn cho rằng mình là người xinh đẹp nhất thế giới này, nói có người đẹp hơn hắn, thì đấy nhất định là đang nói dối!

“Cái này không phải do ngươi quyết định!” Gã dẫn đầu vừa dứt lời, đã thấy vài tên áo đen đồng thời vung tay lên, họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm ngay đầu Hoa Trĩ.

Hoa Trĩ cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng cái thứ rách nát này mà cũng muốn đối phó với ta sao?” Hắn cũng đâu phải là con người, sao có thể sợ súng ống chứ?

Tên áo đen vẫn mặt không đổi sắc, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong đầy trào phúng, bóp cò.

Hoa Trĩ chả buồn nhúc nhích, yêu khí trên người đương nhiên có thể làm viên đạn bật ra ngoài.

Nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của hắn, viên đạn kia không ngờ lại bắn thẳng vào đầu hắn, sau đó thì biến mất. Rõ ràng, đây không phải là viên đạn bình thường, chắc chắn là đã được chế tạo đặc biệt.

Hoa Trĩ sửng sốt nhìn chằm chằm vào khẩu súng: “Bên trong viên đạn là cái…” không đợi hỏi xong, hắn đã gục xuống đất ngất đi, biến trở về chân thân.

“Quả nhiên là yêu tinh, bên trong viên đạn là Bùa hàng yêu đấy khó chịu sao?” Tên áo đen dẫn đầu lấy khăn tay ra lau họng súng, ra lệnh cho những kẻ phía sau: “Mang đi.”

………………………………..

“Lão Nhị (1)?” Diêu Nhiếp theo bản năng nhìn xuống hạ thân của Nhai Xế.

Nhai Xế liếc xéo anh: “Không phải cái này! Hắn nói đó là Nhị ca Li Vãn của ta.”

Tiểu Đào cẩn thận nhìn slide thêm lần nữa: “Thật sự rất giống. Ngươi xem cái đầu này rất giống thằn lằn, còn có cái đuôi nữa, rất giống diều hâu. Năm đó phụ thân cũng vì lí do này, mà nghi ngờ nương ngoại tình với thằn lằn tinh, nên mới sinh ra Nhị ca có hình dáng như thế đấy.”

Diêu Nhiếp thầm nói xấu trong lòng: “Cứ theo cái logic này, thì chắc là chín huynh đệ các người đều là do mẫu thân cho phụ thân các người đội mũ xanh (cắm sừng/ngoại tình) cả đấy?

Cao Đại Toàn nghe thế lập tức mở máy tính xách tay, lên mạng tìm hình ảnh Li Vãn để đối chiếu với slide, rồi cho ra kết luận: “Thật sự là giống nhau đến tám phần. Nhưng mà đây không phải là ảnh chụp, chỉ là căn cứ theo miêu tả của tín đồ rồi vẽ theo mà thôi, có thể còn pha trộn thêm yếu tố chủ quan của đương sự, nên không khớp với hình ảnh thật lắm. Hơn nữa, xét theo một góc độ khác, nếu hắn thật sự là tội phạm, vậy thì ngu gì mà để lộ thân phận của mình chứ? Có lẽ đây chỉ là đánh lạc hướng mà thôi.” Nói xong, anh quay sang hỏi Tiểu Đào: “Các cậu có cách nào để liên lạc với Li Vãn không?”

Tiểu Đào lắc đầu: “Bọn ta cũng mấy trăm năm rồi không gặp. Kể từ lần đấy…” Hắn nuốt lại phần sau, dường như không muốn nhắc lại.

Cao Đại Toàn lại lia mắt sang Nhai Xế. Nhai Xế chỉ trả về cho anh một cái nhìn lạnh nhạt.

Cao Đại Toàn sờ mũi, nghĩ không thôi cũng biết, Long Thất tử khó ở chung này lại càng không thể liên lạc với Li Vãn được.

Tiểu Đào hơi cân nhắc rồi nói: “Ta thấy ta đành phải đến hỏi phụ thân thôi, có lẽ người sẽ có tin tức của lão Nhị.”

Cao Đại Toàn gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy. Hy vọng hết thảy chỉ là hiểu lầm.” Anh cũng không muốn trở thành kẻ địch của anh cả nhà vợ mình(2) đâu.

Nhai Xế không hé răng, chỉ nhíu mày, hiển nhiên là hắn không hề nghĩ như thế. Lão Cửu đi vào giấc mơ cảnh báo mình, nói cách khác hắn cũng cùng một bọn với đám người Hội Quang Minh gì đó. Nếu ngay cả lão Cửu cũng là người bên đấy, vậy thì việc lão Nhị tham gia vào chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Cao Đại Toàn nói: “Cuộc họp kết thúc tại đây, cuối cùng tôi muốn nhắc nhở Diêu MC và Long Thất tử một chút. Lạc Đan Thanh đến giờ vẫn chưa trở lại, chắc rằng trước khi Trầm Kinh Phàm hoàn toàn bình phục, cậu ta sẽ không trở về đâu. Cấp trên đã ra chỉ thị cho tôi, bảo Long Thất tử trông chừng tụi nhỏ cho thật tốt. Tôi nghĩ ý của bọn họ chính là hai người phải chăm sóc Ngụy Kinh Hồng thật kỹ, dù sao trước đây nó cũng từng bị Hội Quang Minh bắt cóc. Cơ thể của nó là một vật chứa vô cùng phù hợp. Chuyện này xin kính nhờ hai người.”

Diêu Nhiếp sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề! Tôi cam đoan sẽ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt. Hôm nay tôi ra ngoài, nên đã nhờ lão Tứ và giáo sư Trần trông chừng chúng nó rồi. Anh cứ yên tâm. Huống chi còn có Ngọc Diện theo cùng, chắc là không có việc gì đâu.” Tuy rằng nhóc hồ ly tinh kia tính cách như trẻ con, nhưng dù sao cũng là Hồ tiên đắc đạo, vai diễn cỏn con thế này nó dư sức đảm nhận.

…………………………..

“Hai hôm nay trên khắp thế giới liên tiếp phát hiện ra những “vòng tròng bí ẩn trên cánh đồng (3)”, chúng ta đang chứng kiến ngay lúc này chính là những vòng tròn khổng lồ kì dị trên cánh đồng ở vùng ngoại ô A miền Tây nước Mỹ, những hoa văn hình học vô cùng tinh xảo; dưới đây là một vòng tròn bí ẩn trên những ruộng lúa nước ở khu vực Đông Nam Á; bên cạnh đó ở huyện D nước ta cũng xuất hiện những vòng tròn bí ẩn trên những thửa ruộng bậc thang trồng cây cải dầu (4). Tuy rằng năm nào những vòng tròn bí ẩn này cũng xuất hiện ở khắp các nơi trên thế giới, nhưng trong một thời gian ngắn, lại xuất hiện với số lượng nhiều và hoa văn của các vòng tròn lại quá phức tạp như vậy thì vẫn là lần đầu tiên. Chúng ta có thể đoán rằng, có lẽ vào đêm khuya khi chúng ta đều đang ngủ, trên một cánh đồng yên tĩnh, một đám người ngoài hành tinh đã đến thăm Trái Đất.” Diêu Nhiếp vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng nhuần nhuyễn bắt đầu bình luận hết sức hại não.

Gần đây ở khắp nơi trên thế giới đột nhiên thường xuyên xuất hiện hiện tượng vòng tròn bí ẩn. Nếu là trước kia, Diêu Nhiếp nhất định sẽ cho rằng đó là hiện tượng do con người tạo ra, có lẽ là những người đam mê vòng tròn bí ẩn ở khắp nơi trên thế giới, liên lạc với nhau thông qua mạng internet để lên kế hoạch thực hiện việc này. Nhưng giờ đây,anh lại nhận ra rằng trên thế giới này không có gì là không thể, đến Long tử cũng có thể trở thành một nửa của mình, vậy thì người ngoài hành tinh ghé thăm Trái Đất cũng đâu phải là chuyện gì khó tin lắm đâu, đúng không?

Chương trình vừa quay xong, Diêu Nhiếp quay lại phòng chờ để tẩy trang. Nhai Xế ở đâu đó đã pha trà xong, vừa chơi PSP vừa chờ anh.

Nhai Xế thật sự không lo gì đến làm nhiếp ảnh gia nữa, nhưng mà toàn bộ đài truyền hình đều biết hắn là họ hàng của Diêu Nhiếp. Mà Diêu Nhiếp bây giờ đang nổi tiếng, đài truyền hình cũng không thể làm anh mất mặt, nên liền sắp xếp cho Nhai Xế làm “trợ lý riêng” của anh.

Tuy MC thường phải trang điểm tương đối đậm, nhưng cũng chỉ là đánh thêm chút phấn nền mà thôi, cho nên chỉ chốc lát đã tẩy xong. Hai người ra khỏi phòng chờ, định nhân lúc buổi chiều siêu thị giảm giá các loại rau củ, sẽ cùng nhau đi mua thức ăn. Có vài tên áo đen đeo kính đen đang tiến về phía này.

Diêu Nhiếp oán thầm: “Trời ạ! Bây giờ ngay cả xã hội đen cũng không còn thịnh hành kiểu trang phục này nữa, bọn họ đang đóng phim đấy à?

Tên áo đen dẫn đầu bước lên nói với Diêu Nhiếp: “Diêu Nhiếp tiên sinh, ngươi vô cùng vinh hạnh. Hội trưởng của bọn ta mời ngươi gia nhập vào Hội Quang Minh.”

Hội Quang Minh? Chính là “Tổ chức khủng bố” mà Cao Đại Toàn đã nhắc đến sao?

“A? Tôi đây thật sự là vô cùng vinh hạnh. Nhưng tôi cần phải làm gì?” Diêu Nhiếp không có biểu hiện gì.

Tên áo đen nói: “Xin hãy theo bọn ta trở về để hoàn thành nghi thức.”

Đây là một cơ hội, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Diêu Nhiếp hơi suy tư, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhai Xế, biểu hiện của Nhai Xế dường như không đồng ý lắm. Đó cũng là đương nhiên, ai bảo anh có thể chất dễ gặp rắc rối làm gì? Đến đâu cũng có thể rước lấy một nùi xui xẻo, huống chi là đi đến nơi nguy hiểm như vậy?

Tên áo đen dường như nhìn thấu được băn khoăn của anh, quay sang nói với Nhai Xế: “Long Thất tử, hội trưởng của bọn ta cũng mời ngài qua đó tụ họp với ngài ấy.”

Diêu Nhiếp để ý một chi tiết, kẻ này xưng hô với anh là “Ngươi “, còn đối với Nhai Xế lại dùng “Ngài”, xem ra gã rất tôn kính Nhai Xế.

Mà Nhai Xế nghe vậy cũng nhíu mày. Những người biết thân phận thật của hắn không nhiều lắm, tên hội trưởng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Diêu Nhiếp và Nhai Xế lại liếc mắt nhìn nhau, lúc này đây biểu hiện của Nhai Xế có chút thả lỏng. Diêu Nhiếp gật đầu với tên áo đen kia: “Vậy thì phiền anh dẫn đường.”

…………………………………

Bệ Ngạn cõng Trần Điển Hâm theo sát chiếc xe của Trần Lĩnh Nam. Lái xe đến sân bay, Trần Lĩnh Nam có máy bay tư nhân, có thể bay đi khắp nơi bất cứ lúc nào. Bọn họ đi ở lối đi đặc biệt, nên dù bọn họ có mang theo cô chủ nhà họ Trần che mặt đi đăng ký, thì cũng sẽ không bị một hành khách nào nhìn thấy.

May mắn thay Bệ Ngạn có thể đằng vân giá vũ, và càng may mắn hơn, đó là máy bay bay đủ cao, nên hai người không cần lo sẽ bị người trên mặt đất nhìn thấy. Chỉ là khổ cho Trần Điển Hâm, quan trọng là để theo kịp máy bay, thì tốc độ của Bệ Ngạn phải cực kì nhanh, luồng khí mạnh mẽ suýt nữa thì thổi bay mất Trần Điển Hâm. Bệ Ngạn vội huy động linh khí, tạo thành một cái lồng phòng hộ, bảo vệ y không bị luồng khí làm bị thương.

Máy bay bay hơn hai mươi mấy giờ, rốt cuộc hạ cánh xuống một sân bay.

Bệ Ngạn không lập tức theo xuống, hắn quan sát khung cảnh nước ngoài dưới mặt đất, hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trần Điển Hâm ở trên lưng Bệ Ngạn ngủ được một giấc, đến giờ mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, y dụi mắt nhìn xuống mặt đất: “Hình như là nước Mỹ?!”

Bọn họ vậy mà lại bay tận nửa địa cầu?!

………………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Cảnh của Long tử điện hạ hôm nay đã đủ nhiều chưa ạ? Ngài có vừa lòng không?

Nhai Xế: Miễn cưỡng tạm được thôi, chương tiếp theo không cần xuất hiện mấy vai quần chúng khác nữa. Toàn bộ viết về ta và bé gái đi.

Tác giả: …

Tiểu hồ ly: Tác giả, chẳng phải ta là tân sủng của ngươi sao? Tại sao hai ngày nay ta đều không có chút đất diễn nào?!

Tác giả: Mi có đấy chứ.

Tiểu hồ ly: Ở đâu?

Tác giả: … Bé gái chẳng phải đã nhắc đến mi ở nhà làm bảo mẫu sao?

Tiểu hồ ly: =皿=

………………………………………………….

(1) Lão Nhị còn có thể hiểu là cậu em “đó đó”.

(2) Tác giả dùng 大舅子/ Đại cữu tử. Các anh em vợ cũng gọi là cữu. 

(3) Vòng tròn bí ẩn trên cánh đồng. Mn vào đây để xem nhé.

(4) Cây cải dầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.