Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Quyển 1 - Chương 50: Tạo người, cũng là một việc đơn giản giống như ăn cơm




Tô Lâm Lang từ đầu đến cuối không nói một câu, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm vô cùng nhẹ hỏi:

- Ngươi... sao có thể cởi dây?

Trong lòng nàng thực sự rất tò mò, những người này, Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan đều bị trói chặt bằng dây thừng gân trâu, không giống những người khác bị trói bằng dây thừng thô, dây thừng gân trâu này có thể co dãn, chính là để đề phòng người có khí lực cực lớn dùng khí lực giãy giụa. Dùng dây thừng gân trâu buộc chặt, dù khí lực có lớn cũng khó có thể thoát ra.

Lúc này, Tô Lâm Lang ngược lại cũng biết Sở Hoan tuy quần áo cũ nát nhưng lại không phải là ăn mày bình thường, thế nhưng nàng vẫn không thể tin Sở Hoan thậm chí có bổn sự có thể cởi bỏ được sợi dây thừng gân trâu.

Sở Hoan nhẹ nhàng cười cười, thấp giọng nói:

- Ta không có sở trường gì, sở trường lớn nhất, chỉ có một chiêu này... Thiên hạ này không có bất kỳ sợi dây nào có thể trói được ta!

Tô Lâm Lang trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói thêm gì.

Sở Hoan cởi bỏ dây thừng trên chân mình, nhét ngọc thạch vào hông mình, tay phải nắm lấy thanh dao găm sắc bén, vừa rồi nhờ ánh lửa hắn đã biết được vị trí của Vệ Thiên Thanh, lập tức không do dự, dựa theo hướng đó tìm kiếm, rất nhanh đã tìm ra Vệ Thiên Thanh, hạ giọng nói:

- Ta là Sở Hoan, đừng nói gì!

Hắn tìm hai tay của Vệ Thiên Thanh, dùng dao găm cắt đứt sợi dây thừng gân trâu đang trói tay Vệ Thiên Thanh.

Vệ Thiên Thanh đưa tay gỡ miếng vải nhét trong miệng, hít sâu mấy hơi, lúc này mới hạ giọng nói: :

- Thủ đoạn giỏi, hóa ra tiểu huynh đệ còn có bản lĩnh như vậy, quả nhiên thất kính!

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói :

- Chỉ là chút kỹ xảo nhỏ, không đáng nói thôi!

Vệ xanh thẫm thấp giọng nói:

- Đâu có.

Gã nhanh chóng cởi bỏ sợi dây thừng gân trâu đang trói trên đùi, hạ giọng nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu như sớm thoát được, vừa rồi khi nữ nhân kia tiến đến, chúng ta có thể liên thủ bắt nàng ta lại, chỉ tiếc đã muộn một bước...!

Sở hoan cười nhạt một tiếng, nói khẽ:

- Đây đều là dân lưu vong, cho dù bắt được nữ trùm thổ phỉ kia, cũng chưa chắc có thể khiến bọn chúng khuất phục. Hơn nữa... chúng ta muốn mọi người bình an vô sự thoát khỏi nơi này, đây mới là điều quan trọng nhất!

Vệ Thiên Thanh đưa tay ra, trong bóng tối vỗ đúng bả vai Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Tiểu huynh đệ, lần này nếu như có thể thoát hiểm, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!

Sở Hoan không thích nghe những lời như vậy, chỉ thản nhiên nói:

- Cũng không phải vì cứu một mình ngươi...!

Nói đến đây, hắn không nói thêm nữa.

Hắn là người có ân tất báo, mặc dù Tô Lâm Lang chỉ tặng cho hắn một gói bánh ngọt, nhưng đối với hắn mà nói, bản thân đang trong tình cảnh như vậy mà còn đem cho bánh ngọt, chí ít Tô Lâm Lang cũng là một người lương thiện.

Lúc trên thuyền xảy ra biến cố, nếu như Sở Hoan muốn trốn thoát một mình, dựa vào khả năng bơi của hắn thì sớm đã có thể nhảy xuống nước trốn thoát, chỉ vì muốn cứu Tô Lâm Lang, cho nên một mực tìm cách, thậm chí nhẫn nại đến bây giờ.

...

Vệ Thiên Thanh biết rõ vị trí của Kiều phu nhân, đang muốn đi giúp Kiều phu nhân cởi trói, lại bị Sở Hoan giữ chặt tay, hạ thấp giọng nói:

- Tạm thời đừng kinh động đến mọi người...!

Vệ Thiên Thanh trong lòng biết Sở Hoan đã có kế hoạch, thấp giọng hỏi:

- Tiểu huynh đệ, trong lòng ngươi đã có cách thoát ra sao?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Lúc trước ta đã nghe kỹ động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa chỉ có hai gã đứng canh, nhưng cánh cửa này đã bị cài chốt bên ngoài, muốn thoát khỏi nơi này, đầu tiên cần phải mở cánh cửa này, hơn nữa còn phải giải quyết bọn canh cửa!

Vệ Thiên Thanh thầm tán thành trong lòng, nói:

- Giải quyết hai tên canh cửa, cũng không phải việc khó. Hiện tại chúng ta không còn bị trói, bọn chúng tuyệt đối không thể biết, chỉ cần bọn chúng tiến đến, là có thể bắt được.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Chỉ là không biết tình hình bên ngoài thế nào, bọn thổ phỉ khác phân bố ra sao. Cho dù chúng ta có thể thoát ra khỏi ngôi miếu cổ này, nhưng lại không quen thuộc địa hình ở đây, mà đám thổ phỉ đem chúng ta đến đây, nghĩa là đối với chúng nơi này như nằm trong lòng bàn tay... Một khi bọn chúng phát hiện, chúng người đông thế mạnh, chưa chắc mọi người có thể chạy thoát!

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, thấp giọng nói:

- Vệ đại ca đừng quên, bên ngoài cổ miếu, còn có không ít ngựa... !

Mắt Vệ Thiên Thanh lóe sáng, vội la lên:

- Sao ta lại quên mất điều này. Chỉ cần có thể cướp được ngựa, cưỡi ngựa đi, cho dù bọn chúng có nhiều người, cũng không đuổi kịp chúng ta!

Sở Hoan khẽ gật đầu trong bóng đêm, hơi trầm nhâm, mới thấp giọng nói:

- Chỉ là không biết mọi người có biết cưỡi ngựa không?

Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói vô cùng nhẹ:

- Hai vị... hai vị lão gia, ta... ta biết cưỡi ngựa..!

Giọng nói đó rất nhẹ, trong tiếng run rẩy còn mang theo một chút hưng phấn.

Người này bên cạnh Vệ Thiên Thanh, mặc dù lúc trước đang ngủ, nhưng khi Lâm Đại Nhi tiến vào làm loạn, gã cũng đã tỉnh lại, chỉ là sợ sinh sự đoan, cho nên nhắm mắt giả bộ ngủ.

Sở Hoan cùng Vệ Thiên Thanh thấp giọng bàn bạc, nhưng gã lại lưu tâm nghe được, biết có cơ hội đào tẩu, hưng phấn vô cùng, không kiềm được lên tiếng nói chuyện.

Vệ Thiên Thanh nghe thấy tiếng, tìm tay, kéo người này lại, người đó đột nhiên bị bắt tới, lại càng hoảng sợ, dường như kêu lên, lập tức một tay che kín miệng gã, nói không ra lời.

Vệ Thiên Thanh đã hạ giọng nói:

- Đừng lớn tiếng, kẻo bên ngoài nghe được!

Người này liều mạng gật đầu, lúc này Vệ Thiên Thanh mới buông tay ra, hỏi:

- Ngươi biết cưỡi ngựa?”

- Dạ dạ phải...!

Người này vội vàng hạ giọng nói:

- Vệ đại nhân, có lẽ ngài không nhớ tiểu nhân, tiểu nhân từng gặp qua ngài tại phủ Vân Sơn, sự oai hùng của đại nhân, luôn ghi nhớ trong lòng, hôm qua trên thuyền nhận ra đại nhân, cũng không dám nói.

Vệ Thiên Thanh ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết ta?

- Vâng, tiểu nhân Chu Phát, là ông chủ của Long Hòa Mã Hành.

Người này thấp giọng nói:

- Không biết đại nhân còn nhớ không?

Vệ Thiên Thanh nghĩ nghĩ, mới nói:

- Thì ra là thế!

Chu Phát cười khổ nói:

- Lần này tiểu nhân đi Thái Nguyên, để bàn một vụ làm ăn, chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy... Hai vị, lúc này nếu có thể giúp tiểu nhân thoát thân, tiểu nhân chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, nói khẽ:

- Biết cưỡi ngựa, vậy là tốt. Trong tay đám thổ phỉ này phải có sáu bảy con ngựa, chúng ta tất cả có 10 người, chỉ cần một nửa có thể cưỡi ngựa, là có thể một người đưa theo một người chạy thoát!

- Cứ vậy đi!

Vệ Thiên Thanh quyết định nói:

- Bọn canh giữ bên ngoài tiến vào, chế ngự bọn chúng, sau đó ta đi trước tìm ngựa, tìm được ngựa rồi, mọi người thừa lúc ban đêm chạy, có thể chạy thoát hay không, còn phải xem vận may của mỗi người nữa!

Sở Hoan nói khẽ:

- Tạm thời không được động thủ. Đám thổ phỉ đang tìm đồ vật, nhất thời chưa được nghỉ ngơi, nhìn cô nương đó rất nhạy bén, không thể phớt lờ. Hơn nữa bọn thổ phỉ ở bên ngoài cửa một lúc nữa sẽ phải thay ca, đợi đến lúc sau khi bọn chúng thay ca trực, chúng ta ra tay cũng chưa muộn!

Vệ Thiên Thanh cảm thấy lời nói có lý, thấy Sở Hoan trong tình huống này đầu óc vẫn tỉnh táo, thật không đơn giản, gật gật đầu, lập tức hỏi:

- Vừa rồi nữ nhân kia muốn tìm cái gì? Ta xem bộ dạng của nàng, đồ vật bị mất đó phải vô cùng quan trọng!

Sở Hoan tự nhiên không nói thật cho hắn biết, cười cười nói:

- Ta cũng không biết.

Vệ Thiên Thanh vô cùng nhanh trí, biết rõ Sở Hoan biết chuyện, chỉ là không muốn nói mà thôi, hắn đã không nói, Vệ Thiên Thanh cũng không nên hỏi nhiều.

...

Giờ Tý, hai gã thổ phỉ cố gắng lấy tinh thần canh ngoài thạch thất rốt cuộc đã chờ được đồng bạn tới thay phiên, tùy tiện nói vài câu, liền tự đổi chỗ, thổ phỉ mới tới liền ngồi xuống ngoài cửa thạch thất, một người thăm dò dán vào cửa lớn thạch thất nghe ngóng bên trong, bên trong không có dị động, trái lại có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng ngáy o o, không khỏi cười hắc hắc:

- Cũng thiệt thòi bọn chúng còn có thể ngủ được!

- Ngủ được thì tốt, tránh cho phiền toái.

Một tên thổ phỉ khác lấy một bầu rượu nhỏ từ bên hông ra:

- Chỉ sợ bọn chúng không ngủ, quấy rầy chúng ta không yên lòng. Ngươi phải biết rằng, chúng ta trông coi cũng không phải là mấy người, mà là một phòng vàng bạc!

Người này hớp một ngụm rượu, người bên cnahj liền đưa tay ra, muốn nắm rượu uống, còn chưa nhận được, chợt nghe thạch thất bên người vang lên tiếng cốc cốc cốc tựa như có người gõ nhẹ nhàng, âm thanh cũng không phải quá lớn.

Hai gã thổ phỉ lập tức nhấc người lên, cầm đại đao đặt bên người, âm thanh kia ngừng một chút, chỉ chốc lát lại vang lên lần nữa.

Một gã thổ phỉ lộ ra sắc mặt giận dữ, đi qua trầm giọng nói:

- Hơn nửa đêm, gọi hồn sao?

Bên trong truyền ra âm thanh một nữ nhân:

- Mở cửa nhanh, bên trong... bên trong có người mắc bệnh, sắp chết rồi... Các người nhanh cứu hắn... !

Giọng nói kia tỏ ra cực kỳ lo lắng.

Hai gã thổ phỉ đứng dậy, một gã nhấc bó đuốc bên cạnh, một tay nắm đao, bĩu môi nói:

- Mở cửa ra xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một tên thổ phỉ khác cau mày nói:

- Cũng hơn nửa đêm rồi, có thể có chuyện gì? Có phải bên trong có người đùa nghịch bịp bợm hay không?

Gã thấp giọng nói:

- Nếu không ta đi nói cho Đại Nhi tỷ một tiếng, xem Đại Nhi tỷ phân phó thế nào?

Gã thổ phỉ cầm đuốc đang muốn gật đầu, đúng lúc này, bên trong truyền đến một tiếng kêu “ôi”, nghe hết sức thống khổ, hai gã thổ phỉ này cũng là loại già dặn kinh nghiệm, nghe tiếng kêu thống khổ kia, biết rõ cũng không phải giả bộ.

Hai người liếc nhau, đều lộ ra vẻ cổ quái, lại nghe nữ nhân bên cạnh cửa kia lo lắng nói:

- Nhanh mở cửa cứu hắn, chậm nữa thật sự chết người rồi... !

- Chỉ sợ Đại Nhi tỷ ngủ rồi, chút việc nhỏ này đi tìm nàng, cũng quá vô năng.

Thổ phỉ giơ bó đuốc nói:

- Cũng đừng để chết người thật, sau này chúng ta không dễ giải thích với Đại Nhi tỷ... Bọn chúng đều bị trói, chúng ta đi vào liếc mắt nhìn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì là được.

Dù sao cũng là người trải qua chém giết, gan dạ sáng suốt tự nhiên là có, mặc dù biết Vệ Thiên Thanh võ công cao cường, nhưng lúc này tay chân Võ Thiên Thanh đều bị dây thừng gân trâu trói, cũng không sợ, lập tức một người tiến đến kéo chốt cửa ra, nhẹ nhàng đẩy, bên trong tối đen một mảnh, thổ phỉ giơ đuốc một tay nắm chặt đại đao, đi vào, một tên thổ phỉ khác cầm đao theo phía sau.

Hai người vừa mới đi vào, vẫn không rõ tình hình bên trong, chợt nghe tiếng “Lạch cạch”, cửa phía sau đã bị đóng lại, trong lòng hai người đều kinh hãi, đồng loạt nghĩ:

- Hỏng rồi, trúng kế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.