Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Quyển 1 - Chương 48: Đánh cuộc, thua




Người đeo mặt nạ nghe vậy, cười khinh miệt nói:

- Đại Nhi không cần lo lắng, đám kẻ trộm kia chẳng qua là có tiếng không có miếng, cho là thật sự có năng lực gì sao? Theo ta thấy, giết người phóng hỏa bọn họ sẽ làm, thật sự muốn đấu với chúng ta, chỉ sợ còn non một chút!

Không đợi nữ trùm thổ phỉ nói chuyện, người đàn ông có bớt đã nghiêm nghị nói:

- Hầu huynh đệ, không thể nói như vậy. Ngày thường chúng ta mắng những tên kẻ trộm kia thì không sao, nhưng thật sự làm việc, cũng không thể khinh thường bọn họ.

Người đeo mặt nạ thản nhiên nói:

- Tiết Thanh Sơn, ngươi nói lời này, là sợ đám kẻ trộm kia?

Người đàn ông có bớt Tiết Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, nắm chặt tay, trầm giọng nói:

- Hầu huynh đệ, ngươi nói lời này có ý gì? Cái gì gọi là sợ bọn họ? Ta chỉ cảm thấy lần này làm việc nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì. Mấy tháng qua, chúng ta suy nghĩ nhiều biện pháp, cũng chưa thể thành công, trái lại tổn thất không ít huynh đệ, hiện giờ thật vất vả có cơ hội này, vạn này không thể thất bại.

Lập tức có một tên thổ phỉ bên cạnh nói:

- Tiết Ngũ ca nói đúng. Kẻ trộm tàn nhẫn vô cùng, lòng lang dạ sói, cũng không phải dễ đối phó. Trước kia ta từng nghe nói qua, người của Thần Y Vệ, đều bò ra từ trong đống người chết, cả đám đều là súc sinh không biết sống chết.

- Không sai.

Bên cạnh cũng có người vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Thần Y Vệ lựa chọn nhân thủ, mười còn lại một, sống sót đã là khát máu thành tính, táng tận lương tâm!

Người đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, hỏi:

- Mười còn lại một như thế nào?

Người nọ nói:

- Trước khi Thần Y Vệ lựa chọn nhân thủ, cửa thử nhất chính là lựa chọn kẻ dũng mãnh gan dạ, người thường ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được. Đợi qua cửa thử nhất, liền mười người chia làm một tổ, mười người này ăn uống đều cùng một chỗ, nghe nói phải huấn luyện bí mật ba năm. Trong ba năm này, có thể chống đỡ huấn luyện sống sót, nhiều nhất chẳng qua một nửa, mà người còn lại, cuối cùng còn phải vật lộn sống chết, một người có thể sống tới cuối cùng, mới có tư cách gia nhập Thần Y Vệ.

Nói tới đây, người này cũng cảm thấy thất vọng đau khổ một hồi, cắn răng nói:

- Đồng cam cộng khổ ba năm, nói thế nào cũng có cảm tình, nhưng cuối cùng lại muốn tự tay giết chết đồng bạn sớm chiều ở chung... Ngươi nói cuối cùng bọn họ còn có thể lưu lại nhân tính sao?

Người đeo mặt nạ cười ha ha nói:

- Nói như vậy, các ngươi thật đúng là sợ. Ha ha, các ngươi sợ hãi đám trộm Thần Y Vệ, Hầu Mạc Tín ta lại không sợ.

Tiết Thanh Sơn cười lạnh nói:

- Hầu Mạc Tín, ngươi muốn gây chuyện sao?

Người đeo mặt nạ thản nhiên nhìn thoáng qua Tiết Thanh Sơn nắm chặt tay, cười lạnh nói:

- Thế nào, Tiết Ngũ gia còn muốn động thủ với ta sao?

Đôi mắt gã lộ ra hàn quang:

- Ngươi đừng quên rằng, các ngươi đều là kẻ đã lạy Đạo Môn, nếu ai dám đụng đến một sợi tóc gáy của ta, tự các ngươi biết hậu quả sẽ thế nào!

- Câm mồm!

Nữ trùm thổ phỉ quát một tiếng:

- Chuyện này còn chưa hoàn thành, đã nội chiến ở nơi này sao?

Nàng lạnh lùng liếc Hầu Mạc Tín một cái, nói:

- Ngươi từng nghe nói Chấn Thiên Nam Vận Châu chứ? Dưới tay hắn có mấy trăn huynh đệ, người nào không phải hảo hán dám đánh dám giết? Bản thân Chấn Thiên Nam lại là loại nhân vật lợi hại thế nào? Ngay hai năm trước, bắt đầu từ Chấn Thiên Nam, tới ba trăm mười bốn gã huynh đệ của hắn, trong hai ngày ngắn ngủi liền bị giết không còn lại ai, đó là bút tích của Thần Y Vệ kia. Chúng ta tự nhiên sẽ không sợ hãi đám kẻ trộm kia, nhưng nếu muốn được việc, thì không thể không đề phòng bọn họ!

Nữ trùm thổ phỉ vừa nói như thế, Hầu Mạc Tín trái lại không dám nói thêm cái gì.

Thấy Hầu Mạc Tín không nói lời nào, nữ trùm thổ phỉ mới chậm rãi nói:

- Theo lý thuyết nếu như Kiều Minh Đường thông minh, nhất định sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, cũng sẽ không để người của Thần Y Vệ nhúng tay vào. Nhưng chúng ta không thể không phòng... Kiều Minh Đường có thể có địa vị hôm nay, cũng không phải nhân vật đơn giản, vô cùng giả dối, chúng ta phải đề phòng hắn sử dụng thủ đoạn.

Tiết Thanh Sơn ngồi xuống nói:

- Đại Nhi, chuyện đi truyền tin cho Kiều Minh Đường, giao cho ta làm.

Nữ trùm thổ phỉ nhíu mày, hơi trầm ngâm, mới nói:

- Ngũ Ca, ta suy nghĩ một chút, vẫn là ta tự đi một chuyến. Ta là một nữ nhân, sẽ không quá hấp dẫn chú ý, mà thanh danh của huynh ở bên ngoài, quan phủ cũng biết tên tuổi “Hồng Hổ” của huynh, làm việc lại không tiện. Hơn nữa sẽ không rời khỏi huynh!

Tiết Thanh Sơn lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không được. Đại Nhi, tuy rằng ta lớn tuổi hơn muội, nhưng đầu óc không bằng muội, công phu cũng kém muội, nếu ta có bất ngờ, muội còn có thể dẫn các huynh đệ làm tiếp, nhưng nếu muội có sai sót, toàn bộ chúng ta sẽ xong rồi.

Thấy nữ trùm thổ phỉ còn muốn nói chuyện, gã quả quyết nói:

- Muội không cần nhiều lời, lòng ta đã định, sẽ không thay đổi chủ ý. Nếu muội không đồng ý, đó chê ta làm việc vô năng, hiện giờ ta đây liền tự cắt cổ mình!

Trong mắt nữ trùm thổ phỉ lộ ra vẻ cảm động, than nhẹ một tiếng, gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy, ngày mai Ngũ Ca khởi hành, huynh không cần tiếp xúc trực tiếp với Kiều Minh Đường, chỉ cần tìm một cơ hội gửi tin tức cho hắn, chờ hắn bàn bạc địa điểm đổi người... Huynh nhất định phải bảo trọng, nếu xuất hiện biến cố gì, cái gì cũng không cần bàn bạc, trước bảo vệ mình rồi nói sau!

Tiết Thanh Sơn thấy nữ trùm thổ phỉ đồng ý, mỉm cười gật đầu.

Hầu Mạc Tín nói:

- Trong tay chúng ta còn có mấy con tin, ngày mai có phái thường thông báo người nhà của bọn họ, để bọn họ đưa tiền chuộc tới hay không?

Nữ trùm thổ phỉ lắc đầu nói:

- Không thể vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn. Những con tin đó tạm thời khống chế, đợi chuyện Ngũ Ca xong xuôi, chúng ta sẽ thảo luận chuyện những con tin khác.

Nàng đứng dậy, nói:

- Lần này mọi người đều vất vả, đêm nay trước tiên nghỉ ngơi tốt, phái người thay phiên trông coi nhà đá bên kia, không để có sơ sót, trước đều tản đi!

Mọi người quả thật rất mệt mỏi, đều đi ra ngoài, chỉ có Tiết Thanh Sơn dường như còn có chuyện, cũng không lập tức đi ra.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, nữ trùm thổ phỉ mới đóng cửa phòng, lại nhẹ giọng hỏi:

- Ngũ Ca, có phải huynh còn có lời gì muốn nói hay không?

Tiết Thanh Sơn suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:

- Đại Nhi, muội phải cẩn thận Hầu Mạc Tín người này. Ta thấy người này tâm thuật bất chính, không phải thứ tốt gì, từ sau khi hắn tới đây, cuối cùng ta cảm thấy tâm thần không yên... !

Nữ trùm thổ phỉ cắn chặt răng, trong đôi mắt lộ ra hàn quang, cười lạnh thấp giọng nói:

- Nếu như hắn thành thật thì thôi, muốn nhấc lên sóng gió, Lâm Đại Nhi ta một đao liền chém hắn!

Tiết Thanh Sơn lập tức lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không thể dùng nắm tay, hắn chung quy là Đạo Sứ, chúng ta đều đã là người lạy Đạo Môn, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể xuống tay với hắn.

Nữ trùm thổ phỉ cười khổ thở dài, cũng không nói lời nào.

Tiết Thanh Sơn trầm mặc, mới nói:

- Chỉ mong lần này có thể hết thảy thuận lợi, chỉ cần Nhị gia có thể trở về, hết thảy trả giá của chúng ta đều đáng giá, ngày sau vẫn có thể báo được thù lớn!

Gã dừng một chút, lại nói:

- Muội sớm đi nghỉ đi, nhà đá bên kia ta sẽ đi dặn dò vài tiếng, không có việc gì!

Nữ trùm thổ phỉ Lâm Đại Nhi gật đầu nói:

- Ngũ Ca cũng nghỉ sớm đi!

Tiễn Tiết Thanh Sơn đi ra, lúc này Đại Nhi mới đóng cửa phòng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn ngọn lửa của chiếc đèn trơ trọi trên bàn, ngơ ngác xuất thần, một lúc lâu sau, mơ hồ cảm thấy trên người hơi lạnh, lúc này mới nhớ tới xiêm y trên người mình vẫn không đổi.

Vì hành động thuận tiện, nàng mặc một bộ kình y màu đen bên ngoài, bên trong lại ăn mặc rất đơn giản, chỉ có điều lúc đánh nhau với Sở Hoan ở trên sông, buộc ngực trên người đã bị Sở Hoan xé xuống, lúc trước tinh thần vẫn trong trạng thái căng thẳng, cũng không quá bận tâm, lúc này rốt cục liền cảm thấy trên người hơi lạnh, biết xiêm y của mình hơi thiếu.

Không kìm nổi lòng mà nghĩ tới tình cảnh giằng co với Sở Hoan ở trên sông, lại nghĩ đến buộc ngực bị xé đi, Lâm Đại Nhi nóng mặt, đôi tay trắng như phấn nắm chặt, trong đôi mắt xinh đẹp hình trăng khuyết mang theo vài phần hận ý.

Nàng nhìn chung quanh, xác định cửa sổ đóng kín, lúc này mới đi tới bên cạnh chiếc giường gỗ đặt tạm thời.

Trên giường chỉ có một chiếc bao màu đen, bên trong đúng là xiêm y nàng phải thay.

...

Sau khi Tiết Thanh Sơn rời khỏi phòng, cũng không chú ý tới, ở một góc tối trong miếu cổ, hai cặp mắt đang theo dõi gã chậm rãi rời khỏi, sau một cột đá đổ nát, Hầu Mạc Tín và một gã thổ phỉ lạnh lùng nhìn Tiết Thanh Sơn rời khỏi, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

- Đạo Sứ, thật sự để hắn đi tìm Kiều Minh Đường sao?

Thổ phỉ bên người Hầu Mạc Tín khoảng ba mươi, bộ mặt hơi nhỏ gầy, râu hình chữ bát, cặp mắt cũng rất nhỏ.

Hầu Mạc Tín nhất thời không hiểu được, thấp giọng nói:

- Hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi?

- Đạo Sứ hiểu lầm.

Trong cặp mắt nhỏ của thổ phỉ lóe ra ánh sáng cổ quái:

- Ý tôi nói là, thật sự muốn dùng nữ nhân kia đi đổi Nhị gia và Lỗ Thiên Hữu sao?

Trong mắt Hầu Mạc Tín lộ ra vẻ nghi hoặc, giơ tay sờ trán thổ phỉ, ngạc nhiên nói:

- Tần Vũ, ta xem ngươi cũng không sốt, sao lại nói lời vô lý như vậy? Chúng ta hao hết tâm tư bắn nữ nhân kia lại đây, không phải vì dùng nàng đổi Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu sao?

Tần Vũ cười ha ha, ánh mắt hung ác nham hiểm, thấp giọng nói:

- Đạo Sứ thật sự nguyện ý thấy hai người kia trở về sao?

Hầu Mạc Tín trầm mặc, trong đôi mắt cũng lộ ra thần sắc cổ quái.

- Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu cũng không phải nhân vật đơn giản.

Tần Vũ thấp giọng nói:

- Nếu bọn họ trở về, chỉ sợ đối với Đạo Sứ trăm hại mà không một lợi.

Gã dừng một chút, lại thấp giọng nói:

- Đạo Sứ ngài suy nghĩ một chút, mặc dù Lâm Đại Nhi trong hội rất có uy vọng, nhưng so với Lâm Sùng Cốc thậm chí là Lỗ Thiên Hữu, đều không bằng. Trong hội có hơn trăm huynh đệ, ngoại trừ Lâm Sùng Cốc, chỉ sợ ngay cả Lỗ Thiên Hữu cùng trấn áp không được, càng đừng nói Lâm Đại Nhi có thể trấn áp mọi người trong khoảng thời gian ngắn. Đạo Sứ hoàn toàn có thể mượn cơ hội này, lôi kéo lòng người, chỉ cần thủ đoạn thích đáng, hội Sáp Huyết này ngày sau chưa chắc của họ Lâm!

Ánh mắt Hầu Mạc Tín sáng lên.

- Chỉ cần Đạo Sứ có thể khống chế hội Sáp Huyết, lại thêm thân phận Đạo Sứ của ngài, chỉ sợ Lâm Đại Nhi cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào ngài.

Tần Vũ cười ha ha nói:

- Đến lúc đó Đạo Sứ muốn bài bố nàng như thế nào, còn không phải do ngài định đoạt? Nhưng nếu Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu trở về, chỉ sợ... !

Gã nói tới đây, liền dừng lại, câu tiếp theo không cần phải nói, Hầu Mạc Tín tự nhiên cũng hiểu được ý tứ trong đó.

Hầu Mạc Tín hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Vậy ngươi nói lên làm gì bây giờ?

- Điều này xem Đạo Sứ muốn như thế nào.

Trong mắt Tần Vũ lộ ra vẻ lạnh lùng:

- Muốn ngăn cản Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu trở về, biện pháp quả thật không ít, liền xem Đạo Sứ có nguyện ý làm hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.