Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Quyển 1 - Chương 1: Đây là nghiệt duyên




"Cháu nói như vậy sao?" Hàn Văn Vũ đau lòng nhìn Hi Văn nói: "Chú hai chỉ muốn thắng hắn một bàn thôi. Mỗi buổi tối, chú ôm cháu ngủ, kể chuyện cho cháu nghe. Cháu lại đối xử với chú như vậy ——— "
Hắn đẹp trai xoay người chỗ khác, chống trán ———
Hi Văn khó xử nhìn người chưa trưởng thành này, suy nghĩ một chút, có chút bối rối nói: "Được rồi ——— Cháu giúp chú ——— Chẳng qua cháu không biết có thắng được hay không a ———"
"Đứa bé ngoan. Chú yêu cháu ———" Hàn Văn Vũ vui vẻ vỗ vỗ cháu gái nhỏ nói: "Quả nhiên do chú sinh"
"Cháu không phải do chú sinh" Hi Văn ôm vai, trợn mắt nói.
"Thì cũng là quan hệ máu mủ mà" Hàn Văn Vũ nhìn Hi Văn ôm vai, nịnh nọt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Văn Vũ và Hi Văn chơi bài xì phé, nói một tiếng: "Vào đi"
Lý thẩm mỉm cười dẫn hai người người giúp việc đang cầm một màu vàng khay đi tới, mỉm cười nói: "Tôn tiểu thư, váy hoa đồng của cô đã có"
"Vâng" Hi Văn vừa đánh bài xì phé, vừa liếc mắt nhìn chiếc váy trên khay một cái, không nhìn còn khá, vừa nhìn sắc mặt của cô bé sa sầm, thở dốc vì kinh ngạc, lại thấy trong khay một đôi cánh thiên sứ màu trắng, cô bé nắm chặt bài xì phé trên tay, đem hết sức kêu to: "A —————"
Tiếng kêu này, giống như dòng điện đáng sợ, xuyên đến khắp nơi, tất cả mọi người cũng lo lắng đi tới hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Cô bé Hi Văn nhìn ông bà nội dậm chân, mặt đỏ bừng, chỉ vào cặp cánh váy trong khay, kêu to: "Tại sao lại là chiếc váy này? Lần trước chú ba kết hôn, con đã mất hai giờ để mặc nó, làm gì cũng không được ————— Sau đó mất hai giờ để cởi ra. Nhà chúng ta có tiền như vậy, tại sao hai lần hôn lễ phải mặc cùng một chiếc váy. Nếu không có chim, không có thiên nga, mua vài con là được ————— Dựa vào (mẹ kiếp!)"
"Không thể nói tục" Hàn Trung Trí lập tức uốn nắn cháu gái.
"Chú hai dạy cháu" Hi Văn thuận lợi thoát thân.
Hàn Văn Vũ oan uổng kêu lên: "Tại sao lại liên quan đến chú?"
Hàn Trung Trí tức giận nhìn con thứ hai nói: "Tại sao lại không liên quan con? Thời gian gần đây, mỗi ngày con trở lại ăn uống nhờ làm gì? Không phải con muốn tự cố gắng sống sao? Ôm biệt thự thật tốt của con mà sống, trở về đây làm gì? Dạy hư Hi Văn. Thậm chí để cho cho bé nói tục"
"Con ————— Con bị oan mà —————" Hàn Văn Vũ cũng nhảy dựng lên nói: "Nhưng tại sao dựa vào là nói tục. Con dựa vào bức tường, con dựa vào cửa sổ, con dựa vào mép giường. Con dựa vào cha —————"
Hắn sững sờ, nhìn cha.
Hàn Trung Trí cũng tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn kêu to: "Con vừa dựa vào cha cái gì?"
"Dựa vào trên bả vai cha" Hàn Văn Vũ che mặt khóc nói.
"Súc sinh —————" Hàn Trung Trí mắng con trai xong, lập tức đi tới trước mặt của Hi Văn, ngồi xổm xuống, cưng chìu nói: "Hi Văn a, tại sao con không thích cái váy này à? Đây là mẹ của con chọn lựa cho con"
"Cái gì?" Sau lưng Hi Văn bốc lên đốm lửa hừng hực.
Hạ Tuyết đã quay xong phần cuối cùng bộ phim “Trà Hoa Nữ”, cũng không tham gia tiệc mừng kết thúc công việc, láy xe thể thao, phóng như bay trên đường cây ngô đồng, vừa nhanh chóng xe, vừa nghe điện thoại của con gái, mỉm cười kêu nhỏ: "Chào Bảo bối"
"Mẹ ————" Hi Văn cầm điện thoại di động, nhìn váy nhỏ thiên sứ trên ghế sa lon một cái, tức giận nói: "Mẹ không có tiền sao? Con vay tiền cho mẹ có được không? Mẹ muốn bao nhiêu tiền?"
"Ơ?" Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa cười nói: "Con đừng cho rằng con có tiền nhiều hơn mẹ, con dám hò hét với mẹ sao, cẩn thận mẹ đem con nhét vào trong bụng đó"
"Con cũng hy vọng trở lại trong bụng của mẹ một lần nữa, sau đó đầu thai đến nhà những người khác. Tại sao mẹ và cha kết hôn, lại muốn con mặc cái váy thiên sứ đáng chết kia?" Hi Văn tức giận kêu to lên.
"Bảo bối, mẹ cảm thấy ngày đó chú ba của con kết hôn, con đặc biệt xinh đẹp" Hạ Tuyết cười nói.
"Ý của mẹ là ngoại trừ ngày đó xinh đẹp, những ngày khác con không xinh đẹp?" Hi Văn cao giọng nói tiếp.
"Ôi chao, là thật mà. Huống chi, mẹ cũng bận rộn áo cưới của mẹ, đâu có thời gian lo chuyện của con" Hạ Tuyết vừa lái xe, vừa nói: "Sau khi con lớn lên, kết hôn, mẹ sẽ chọn váy cho con ha —————"
"Phi. Con không muốn ————" Hi Văn tức giận, cầm điện thoại, la hét —————
Hạ Tuyết cảm thấy lỗ tai tê dại, lập tức đem điện thoại cúp, sau đó chuyên tâm lái xe nói: "Phải nhanh tìm một mảnh đất, trồng 100 kg thóc. Mười tám tuổi phải đem cái phiền toái này cho gả đi. Không cần làm kỳ đà cản mũi —————"
Chiếc Lam Bác Kennedy chạy như bay trên đường, bằng tốc độ nhanh nhất, vọt vào trung tâm thành phố, sau đó thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, bởi vì Hạ Tuyết phải ở Vườn trà quay phim, Hàn Văn Hạo phải đi Anh quốc một tháng, hai người đã có 32 ngày không gặp, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, tây trang ngắn màu đen, xách túi xách GUC¬CI màu đen, nhảy xuống xe thật nhanh, xông thẳng vào cao ốc Hàn thị.
Tại một phòng hội nghị.
Hàn Văn Hạo ngồi ở trước phòng hội nghị, nghe các cao tầng ở các quốc gia thế giới báo cáo, đang chuyên tâm nghe, trong tay cầm bút máy, một ít tài liệu, chậm rãi gọi: "Tả An Na, đưa cho tôi tài liệu Anh quốc —————"
Một phần tài liệu nhẹ nhàng đặt ở trước mặt của hắn.
Hàn Văn Hạo nhận lấy tài liệu, ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Ân Tuệ, hiểu mỉm cười, ánh mắt hắn cứng lại, mỉm cười nói: "Xin lỗi, thói quen nhiều năm rồi —————"
Ân Tuệ chỉ gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người, quay lại nói với hắn: "Tổng Tài, Tả An Na hiện tại rất tốt, chuẩn bị làm lại lần nữa, mở một tiệm bán hoa nho nhỏ, sống rất tốt, ngài có thời gian, đi thăm cô ấy một chút?"
"Ừ. Họp trước đi" Hàn Văn Hạo cúi đầu, chuyên tâm nghe báo cáo.
"Hàn Văn Hạo ———— Em đã về ————" Hạ Tuyết kích động đẩy cửa phòng hội nghị, vui vẻ kêu lên, nhưng không ngờ, phòng hội nghị lại có nhiều người như vậy, mặt của cô đỏ lên, nhất là thấy chồng chưa cưới đang nhìn mình ————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.