Đoạn Tuyệt Kiểu Rome

Chương 4




Bà nội ta?

Đây là tiếng Kinh Thành?

Chẳng lẽ là. . .

"Ta mới trở về, ở ngoài cửa gặp được Chu Lục Lang, không nghĩ tới các ngươi vốn là quan hệ thông gia, liền cùng hắn vào." Liêu đại phu cười nói, "Lão phu ở Kinh Thành từng ở Chu gia nấn ná nhiều ngày."

Đám người quản gia cũng vào, mang theo vài phần xấu hổ.

Mọi người đều nhận ra Liêu đại phu , thấy hắn ra vào cũng không gặng hỏi, cho nên thấy hắn cùng với một vị thiếu niên vừa nói vừa cười tiến vào thì mọi người cũng chỉ cho là người của hắn, làm sao nghĩ người đến là quan hệ thông gia!

Chu công tử này cũng quá phận, không nói một tiếng, cứ như vậy công khai tiến vào trong nhà người ta! Còn không rên một tiếng nhìn trong nhà người ta náo nhiệt!

Vẻ mặt những người Trình gia ở đây đều xấu hổ.

Võ tướng nhà quả nhiên là người thô lỗ vô lễ.

"Công tử, ngài là người thân của Lão phu nhân?" Bán Cần run giọng hỏi.

Chu Lục Lang nhìn nàng, gật gật đầu.

"Thật tốt quá, ngài đã tới, ngài đã tới thăm tiểu thư nhà ta." Bán Cần vui mừng nói.

Chu Lục Lang không nói chuyện, nhìn về phía người đứng đầu Trình gia vẫn bị xem nhẹ, khom người thi lễ.

"Ta là Chu gia Lục Lang, nhận được tin bác trai đưa tới, vâng lệnh phụ thân tự mình đến đáp lời." Hắn cao giọng nói.

Đây mới là bộ dáng vãn bối, Người Trình giahơi chút thở phào.

"Mời hiền chất tới phòng khách nói chuyện." Trình Đại lão gia nói.

Chu Lục Lang lại thi lễ, xoay người theo quản gia dẫn đường đi nhanh.

Bán Cần nhìn theo bóng lưng của hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

"Tốt lắm, chuyện này liền dừng ở đây thôi." Trình Đại lão gia nói, Chu gia nhân đến đã chiếm toàn bộ tâm tư của hắn, "Liêu đại phu nói, bệnh Tứ Lang như thế này là tốt rồi, hai nha đầu này đều có ý tốt, chỉ là làm việc chưa thỏa đáng, tốt xấu cũng qua rồi, như vậy bỏ qua, ai cũng không cần nhắc lại nữa."

"Tạ lão gia, tạ phu nhân." Xuân Lan khóc dập đầu.

Bán Cần lấy lại tinh thần cúi đầu thi lễ.

Trình đại phu nhân cảm thấy được có chút không thoải mái, nhưng lại không có biện pháp, lão gia cùng đại phu đều nói hai nha đầu này cứu Tứ công tử, mình thấy hai nha này đầu lén lút làm việc mà không làm gì được, nếu làm gì chúng sẽ làm cho bọn hạ nhân cảm thấy thất vọng.

"Đều trở về đi, về sau lại có việc này. . . ." Trình đại phu nhân nói, vốn nàng muốn nói nếu lại có việc này sẽ xử không nhẹ, nhưng lại nghĩ nếu thật là gặp được việc này, hai nha đầu này không ra tay, đứa con mình thật sự mất mạng. . .

". . . Nhất định phải đến nói cho ta biết trước, mặc kệ là phương pháp hoang đường hay không, biết tâm ý các ngươi là tốt, ta cùng lão gia nhất định tin." Nàng chậm rãi nói.

Có những lời này của Trình đại phu nhân, Xuân Lan mới như được sống lại.

"Tạ phu nhân, Tạ phu nhân." Nàng bang bang dập đầu.

Bán Cần nói tạ ơn rồi vội tiêu sái đi, ngay cả lễ đều đã quên, nàng vội vã trở về báo tin vui cùng tiểu thư.

Một nữ nhân mất đi mẫu thân có nhà ngoại làm chỗ dựa, quả thực là mừng rỡ.

Bọn nha đầu đều lui xuống, Trình Đại lão gia cùng Nhị lão gia đi phòng khách gặp mặt vị con cháu Chu gia này.

Trình đại phu nhân cùng Trình nhị phu nhân ở phía sau đường nói chuyện, suy đoán ý đồ lần này Chu gia đột nhiên tới.

"May mà trước kia muội nhắc nhở ta, bằng không đem đứa bé kia đưa đi đạo quán, nay người Chu gia đến rồi, muốn gặp, chúng ta sẽ phải phí võ mồm." Trình đại phu nhân nói, mang theo vài phần may mắn.

Trình nhị phu nhân cười cười.

Trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết rằng người Chu gia sẽ đến, cứ để Trình đại phu nhân đưa người đi đạo quán.

Trình Kiều Nương lúc này cũng biết tin tức người Chu gia tới, nhưng so với Bán Cần kích động, nàng có vẻ có chút hờ hững.

Đương nhiên, cho dù kích động, nàng cũng rất khó biểu hiện ra ngoài.

Bán Cần ngồi chồm hỗm ở trước mặt nàng, nắm cánh tay của nàng.

"Tiểu thư, việc này tốt lắm, Lão phu nhân tuy rằng không còn nữa, cữu lão gia (cậu) quả nhiên còn nhớ người, sẽ không mặc kệ tiểu thư." Nàng cao hứng nói.

Trình Kiều Nương ừ một tiếng.

"Là Lục công tử đến đây." Bán Cần cắn môi dưới, ánh mắt mơ màng nói, "Trước kia nô tì chưa từng gặp qua Lục công tử, nói là Lão phu nhân mua nha đầu, coi như là người Chu gia, nhưng, ta không biết Lục công tử."

Trình Kiều Nương nhìn nàng.

Nàng nói, là người Chu gia. . . .

"Lục công tử, tầm bao nhiêu tuổi?" Trình Kiều Nương hỏi.

Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi Bán Cần tiến vào.

"Chắc là mười sáu? Không, không, hình như là mười bảy?" Bán Cần vội đáp, nghĩ bộ dáng công tử thật sự đoán.

"Ngươi nói hắn vô thanh vô tức (không tiếng động) vào cửa, nhìn nửa ngày chuyện của các ngươi?" Trình Kiều Nương hỏi.

Tiểu thư hỏi cái này làm gì? Bán Cần gật đầu, nghĩ đến tiếng công tử, đột nhiên quay đầu lại chứng kiến, có chút thất thần.

"Lục công tử tới thực đúng lúc, nô tì lúc ấy lập tức không thấy sợ nữa rồi, thật giống như, lúc Lão phu nhân còn sống."Nàng cảm động và nhớ nhung nói.

Trình Kiều Nương gật gật đầu, không nói, tiếp tục xem chữ trên bình phong, lần này nàng thay đổi tay trái viết chữ.

Trái phải luân phiên, hai tay đều có thể rèn luyện linh hoạt một ít.

"Tiểu thư, hay là chúng ta đi gặp Lục công tử?" Bán Cần lại bật dậy nói, nói xong lại ngồi xuống, "Vẫn là chờ Lục công tử lại đây đi."

"Chờ hắn lại đây đi." Trình Kiều Nương nói, "Hắn tự tới được."

Bán Cần vâng một tiếng.

"Còn có, cơ hội ngươi báo thù tới rồi." Trình Kiều Nương nói.

Bán Cần dạ một tiếng, có chút khó hiểu nhìn nàng.

Báo thù cái gì?

Trình Kiều Nương đem mấy quyển vở đến, mở ra một tờ, chỉ chỉ.

Ngày, vú già lại trộm một cây củ cải, tiểu thư không được ăn.

Chu Lục Lang rất nhanh đã đi theo trình Nhị lão gia tới.

"Sợ nàng không quen, nhiều người dọa đến, cho nên ở nơi này." Trình Nhị lão gia nói.

Nói xong rồi lại có chút hối hận, người trước mắt dù sao cũng là đứa trẻ, mình dựa vào cái gì phải giải thích với hắn, nói lại, đây là con gái của mình, để nàng ở đâu thì nàng ở đó, ai quản được.

Trình Nhị lão gia trầm mặt không nói.

"Chỉ cần là trong nhà, ở đâu đều tốt." Chu Lục Lang nói, "Biểu muội có thể trở về nhà là tốt rồi, Lầu vàng gác bạc không bằng ổ chó nhà mình."

Trình Nhị lão gia giận dữ.

Thằng nhóc này, dám mắng chửi người ta ngay trước mặt!

"Ta lớn như vậy nhưng cũng là lần đầu tiên rời xa nhà như vậy, hiện tại đã nhớ nhà vô cùng." Chu Lục Lang quay đầu nhìn Trình Nhị lão gia còn thật tình nói, "Dượng từ nhỏ đã rời nhà đi học, sau lại nơi khác đi nhậm chức, thật sự là làm cho Lục Lang bội phục không thôi đâu."

Trình Nhị lão gia khụ một tiếng, thần sắc hơi hòa hoãn.

"Nam nhi chí ở bốn phương, chờ ngươi lớn lên cũng sẽ như thế thôi." Hắn gật gật đầu nói.

Lúc nói chuyện bọn hắn đã đến của viện Trình Kiều Nương.

Thô sứ vú già cùng nha đầu thi lễ nghênh đón.

Bán Cần đứng ở dưới mái hiên phòng khách cao hứng chào lão gia, biểu công tử.

Từ sau khi nữ nhân này trở về đây là lần đầu tiên Trình Nhị lão gia đến sân viện nàng, nhưng cái phòng kia hắn thật sự không muốn đến.

Trước đây phòng ở của nàng đủ các loại mùi, nghĩ đến đột nhiên thấy quanh quẩn ở hơi thở, tựa hồ có thể làm người khác ngạt thở.

"Tiểu thư nhà ngươi đã tỉnh hay vẫn đang ngủ?" Trình Nhị lão gia dừng bước hỏi Bán Cần.

Chu Lục Lang cũng dừng bước nhìn thấy Bán Cần đang đứng ở dưới mái hiên.

"Tỉnh, tỉnh." Bán Cần vội nói, "Ta dìu tiểu thư đi ra."

Không đợi trình Nhị lão gia nói cái gì, Bán Cần đã xoay người đi vào, không bao lâu liền đỡ Trình Kiều Nương đi ra.

"Tiểu thư, tiểu thư, mau nhìn, đây là biểu công tử." Bán Cần đỡ cánh tay Trình Kiều Nương nói, dẫn nàng nhìn hướng Chu Lục Lang.

Chứng kiến thiếu nữ trước mắt, trình Nhị lão gia cùng Chu Lục Lang đều nao nao, tuy nhiên trong lòng chưa biểu hiện cảm xúc, cô gái đã mở miệng rồi.

"Ta đói." Trình Kiều Nương nói.

Trình Nhị lão gia sửng sốt, mọi tốt đẹp nhất thời bị từ ngữ này làm cho tan thành mây khói.

Ánh mắt Chu Lục Lang chưa dừng lại, đảo qua Trình Kiều Nương, mà dừng ở trên người Bán Cần, nhìn thấy nàng loạng choạng đỡ cánh tay Trình Kiều Nương, bên miệng nhếch lên.

"Dượng!" sắc mặt hắn trầm xuống, quay đầu dựng thẳng mi trừng mắt nhìn trình Nhị lão gia quát, "Đây là ý tứ gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.