Đoạn Tình Kết

Chương 6




Hết Tết, cô trở lại thành phố học tập bình thường. Lúc mở cửa phòng trọ thấy mọi thứ vắng tanh vắng ngắt, thì ra Hà Khanh nó bỏ bạn theo trai là thật. Cô để đồ đạc xuống đất rồi thả người trên giường, nằm nhìn trần nhà mà thở dài não nề.

Bỗng dưng điện thoại báo có tin nhắn đến: ''Em chuẩn bị đồ đạc đi, có người đến đón em bây giờ.'' Là tin nhắn từ Tú Long, không nhanh cũng không muộn, hai phút sau liền có mấy vệ sĩ đứng cung kính ở trước cửa phòng cô.

- Cô là em gái của cậu chủ phải không ạ? Chúng tôi đến đây để đón cô. Đồ đạc của cô ở đâu ạ?

Tử Di từ trên giường bật dậy như lò xo, nhanh chóng bới bới lại đầu tóc, rụt rè nói:

- Tôi ở đây là ổn rồi, về báo với cậu chủ các anh như vậy nhé. Tôi không đi đâu hết.

Ngay lập tức, Tú Long liền gọi đến cho cô. Chần chừ một lát, cô mới nhấn nút nghe:

''Ngoan nào, mau dọn đồ đến nhà anh đi. Ở đó không an toàn đâu, em còn nhớ người nào tên Thiên Long không?''

Nhắc đến cái tên đó, quả thực cô sợ đứng người, nếu nhân lúc cô ở một mình anh ta đến làm liều thì sao? Tử Di thấy nổi da gà:

''Cho em thời gian suy nghĩ.'' - Rồi cô tắt máy.

Một ngày, hai ngày trôi qua, cô vẫn mãi sống trong mông lung. Đến đó và nhìn hai người họ hạnh phúc, còn cô sẽ sống trong ghen tuông và đau khổ ư? Ngày thứ ba, mới sáng bảnh mắt đã có tiếng gõ cửa, cô lồm cồm bò dậy nhìn đồng hồ. Ồ, mới có năm giờ sáng. Sao lại có người tìm đến giờ này? Tử Di cẩn thận cầm lấy cây chổi để phòng thân, nhìn qua khe cửa, hỏi to:

- Ai thế?

- Anh đây!

Anh?? Cô vội buông cái chổi rồi vội vàng mở khóa cửa. Tú Long đang đứng khoanh tay trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cô, hôm nay anh có diện một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo còn không cài hết, để lộ làn da nâu mạnh mẽ phong trần. Cô nhất thời đơ người.

- Em nhìn cái gì? Mặt anh có dính bụi bẩn sao?

Xấu hổ quá! Cô thu ánh mắt về, lại ra vẻ bất ngờ:

- Anh tìm em có việc gì thế?

- Mau thu dọn đồ đạc rồi theo anh đến đây!

Cô còn chưa nghĩ thông! Thu dọn đồ đạc cái gì chứ?! Thế nhưng anh vẫn vào phòng và nhét hết quần áo, vật dụng cá nhân của cô vào va li rồi mang đi. Để mặc cô ú ớ:

- Anh! Sao lại động vào đồ lót của em. Anh! - Cô gào lên, tuy nhiên anh vẫn tỉnh bơ và tiếp tục làm việc của mình.

Tú Long cầm tay Tử Di lôi ra khỏi phòng trọ, tự lúc nào bà chủ phòng trọ đã đứng bên ngoài chờ sẵn, anh dừng lại:

- Nhờ bác thu dọn bên trong hộ cháu nhé! Cháu cảm ơn bác.

Và rồi anh lại kéo tay cô đi tiếp, cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy bà chủ nhà cười tít mắt. Ôi!

Chiếc xe của anh cứ thế đi băng băng trên đường, cô không nói gì, anh cũng không nói gì.

- Nhà của anh cách trường em ba tiếng đi xe, sao em có thể ở xa trường như vậy được?

- Không xa lắm, cách có ba mươi phút đi xe thôi. Đến rồi đây!

Tử Di mở cửa bước xuống xe, trước mắt cô là một vùng trời xanh biếc, bên dưới là cánh đồng cỏ xanh rờn. Tuyệt đẹp! Phóng tầm mắt ra xa, cô thấy tâm hồn thư thái lạ thường. Bỗng cô quên hết mọi buồn đau, tươi cười hỏi anh:

- Sao anh tìm được chỗ này hay thế? Em ở đây lâu rồi mà còn không biết! Chúng ta sẽ ở đây sao?

Anh gật đầu, chỉ tay về một ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi thoai thoải cách đó không xa. Lối đi đến đó là một con đường lát gạch đỏ, hai bên trồng... hoa lưu ly! Hoa được trồng men theo lối đi, rất ngay ngắn, từng đốm hoa nhỏ màu xanh lam hiện lên giữa những lùm cỏ. Thật tươi mát!

Cô bỗng thấy khóe mắt cay cay, không dám ngẩng đầu lên anh, cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đất:

- Có phải chị Thiên Thiên cũng thích hoa lưu ly không anh?

- Chẳng phải em cũng thích hoa lưu ly đó sao? Anh trồng tặng em đấy!

Cô ngửng mặt lên nhìn anh, anh cũng quay lại nhìn cô. Ánh nắng buổi sáng đậu lại trên khuôn mặt cô, trên tóc cô, đặc biệt là trong mắt cô. Trong mắt cô có nắng, có bóng hình anh!

~Tử Di, anh sẽ mãi mãi không quên được hình ảnh của anh trong mắt em ngày hôm đó. Mãi mãi!~

- Năm mười ba tuổi, em cũng dùng khuôn mặt này để nhìn anh, hình như mấy năm trôi qua rồi vẫn chưa hết ngưỡng mộ anh nhỉ? - Anh trêu đùa cô.

Cô đánh trống lảng:

- Anh mở cốp xe lấy hành lí của em ra đi, em muốn lên nhà tham quan!

Bước vào sân nhà cô khá bất ngờ, trong sân trồng rất nhiều hoa hồng đỏ, đỏ rực cả một góc sân. Ồ, cũng đẹp đấy chứ! Nhưng đó lại là hồng có gai, cô không ngốc nghếch gì mà động vào đó!

Nội thất căn nhà được thiết kế khá bắt mắt, tất cả đều mang vẻ cổ xưa. Sao tất cả đều đúng ý cô thế? Như kiểu nơi này được thiết kế để dành riêng cho cô vậy. Anh đứng từ xa trông thấy biểu cảm của cô mà thở phào nhẹ nhõm, may là cô thích!

Phòng cô ở ngay bên cạnh phòng anh, cô khệ nệ kéo va li vào phòng rồi lại được một phen bất ngờ! Bốn bức tường của căn phòng đều có vẽ hình hoa lưu ly, cánh hoa nhỏ li ti bay lên bầu trời, rất nhẹ, rất nhẹ. Nếu Tú Long không gõ cửa, có lẽ cô cứ đứng ngắm bức tường mãi.

Tử Di chạy ra mở cửa, thấy Tú Long đứng dựa vào tường, nhìn cô ''trìu mến''. Sao lúc nào anh cũng dùng ánh mắt đó để nhìn cô thế?!

- Phòng chị Thiên Thiên ở trên tầng hả anh?

- Cô ấy không ở đây.

- Sao lại thế? Chẳng lẽ chỉ có em và anh ở căn nhà này thôi sao?

- Ừm, em không thích à?

Cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, còn riêng anh vẫn chăm chú nhìn cô. Thiên Thiên không ghen sao? Sao lại để cho chồng chưa cưới của mình ở chung nhà với một cô gái khác? Hay là cô ấy chưa biết cô với Tú Long không phải anh em ruột?

Và nếu cô ấy biết thì sao? Tử Di rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

- Anh định ở đây bao lâu? Công ti quản lí của anh đâu có ở đây?

- Tạm thời anh chưa có kế hoạch gì cho album tiếp theo nên đến đây nghỉ ngơi, với lại chăm sóc cho em gái của anh. Chẳng lẽ không được sao?

Cô cười cười:

- Mấy năm qua không có anh em vẫn mạnh khỏe mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.