Đoạn Tình Kết

Chương 2




Màn đêm dày đặc, mặt trăng đang trốn sau những đám mây đêm từ từ lộ ra, ánh trăng ngày càng vằn vặt hiển hiện, chiếu sáng con đường lớn Thành đô đang chìm trong tĩnh mịch, cô liêu.

Bình thường Thành Đô không giới nghiêm, chỉ là hiện tại đang là thời kỳ bất thường trước chiến tranh nên các hộ dân nơi đây đều tự giác nghe theo mệnh lệnh quan phủ Thành Đô, ngoan ngoãn ở trong nhà, không có ai có tâm tình để chơi trò vui gì. Mà những điều này lại mang tới điều kiện thuận lợi vô cùng cho Thanh Hạ thực hiện hành động đêm nay.

Đại lao Thành Đô được xây dựng trên một vùng đất hoang, bên cạnh là đại doanh binh mã Thành Đô, lưng giáp sông lớn, giữ một vị trí vô cùng ưu thế. Đối với Thanh hạ mà nói, thói quen dùng tia hồng ngoại, kính ngắm, những kỹ thuật cao có thể giúp đỡ tác chiến trong đêm, đặc biệt khi sử dụng công cụ leo tường nàng có thể dễ dàng leo lên tầng lầu thứ một trăm của toà cao ốc mặc dù đối phương có thiết bị phòng thủ cũng vô cùng hiện đại. Đối với thành đô cổ đại, canh giữ những nơi trọng yếu chỉ là binh sĩ cùng vài con chó có thính giác cao mà nói, nàng chỉ xem là trò trơi trẻ con.

Thanh Hạ khuỵu gối bên ngoài tường thành cao ngất của đại lao, im lặng lấy ra móc câu đã trang bị mang theo từ trước, dùng mắt ước lượng độ cao của tường thành. Khá lắm, tên Sở Ly kia xem ra cũng có chút bản lĩnh, chỉ nhìn tường thành cũng đoán được nơi này có hệ số an toàn ra sao, ở thời không cổ đại có kỹ thuật lạc hậu, ít có tường thành nào cao như vậy, Thanh Hạ khẽ liếc mắt quan sát xong liền cúi đầu xuống, khoảng năm mươi mét, cũng không phải là vấn đề khó khăn gì. Bờ tường đã được an toàn khi tất cả các cây to lân cận đều bị chặt đi, minh chứng sẽ không có người từ bờ thành xâm nhập vào bên trong, nàng nhìn về phía xa, nơi có một cái trụ cao khoảng hơn ba mươi mét cắm đại kỳ Nam Sở.

Thanh Hạ cúi hạ thân hình nhanh chóng chạy tới gần cột trụ, lập tức bám thân lên bề mặt trơn trượt, liên tục hướng phía trên di chuyển.

Không thể trách người Nam Sở sơ ý, bởi vì cái cột mảnh như vậy rất ít người có thể leo lên, huống hồ nó lại cách tường thành tới hơn mười mét, người bình thường không thể mượn chiều cao này để vượt qua tường thành, nhưng thật trùng hợp Thanh Hạ lại không nằm trong phạm vi những người bình thường kia. Chỉ thấy cây cột mảnh đột nhiên rung động và cong xuống, cánh tay nhẹ nhàng phát lực đem thân hình yểu điệu sau một tiếng "vút" tung bay trong không trung, khi gần tới sát tường thành thì đưa tay ra bám lấy.

Động tác linh hoạt, không một tiếng động, nàng nhanh nhạy tựa như một con mèo bám trên tường thành, thần sắc cảnh giác nhìn chung quanh. Tường thành cao to, cả tòa thành đại lao thu vào trong mắt Thanh hạ, cách bản thân không xa có hai hướng tiếng động, trên con đường chính đang có hai đội tuần tra, mà phía trước lại cũng không biết ẩn tàng bao nhiêu trạm ngầm. Đường này không thông rồi, Thanh Hạ trong lòng mau chóng tính toán phương hướng. Quyết định xong liền quăng dây đi nối liền tường thành với một cái cột phía xa, lúc này, giữa cái cột và tường thành nghiễm nhiên trở thành một cái cầu dài, nếu không có công cụ này, mười mấy mét độ cao cũng đủ khiến nàng không chết cũng tàn tật. Một phen cố định chắc chắn sợi dây, thân hình chớp giật vòng qua hướng tường thành đối diện phóng đi, sợi dây vừa đen vừa mảnh, không ai phát hiện được có một cây cầu dài đang treo lơ lửng phía trên tường thành.

Thanh Hạ linh động dựa sát thân thể vào một trụ tường thành, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vài tên thị vệ đang đi tuần ngoài cửa trước, đến cửa sổ phía sau cũng có hai vệ binh mặc giáp đi tuần. Canh phòng nghiêm mật thật không như bình thường khiến Thanh Hạ trở nên cảnh giác hơn, không còn dám khinh thường nữa, trong lòng nghĩ, mới bên ngoài đã nghiêm mật như vậy, nàng thật không nên đả thảo kinh xà.

Cẩn thận quan sát xung quanh, Thanh Hạ chọn lựa cửa sổ tầng hai phía Tây. Hiển nhiên người ở đây nhận định tầng hai này tương đối cao nên không phái người tới canh giữ. Nhưng độ cao tám mét trước mắt đối với Thanh Hạ mà nói thật không thành vấn đề, nàng quan sát một lúc thì đột nhiên nhìn thấy từ hướng bảy giờ có đoàn lửa của một nhóm tuần tra số người không ít đang nhanh chóng tiến về phía nàng, đây chắc là trạm gác ngầm. Thanh Hạ nhíu mày, không chút do dự đem chân nhún lên phát lực hướng về tường thành chạy đi, nhìn thấy bản thân mình sắp va chạm với tường thành liền phóng lên thân hình, trượt theo sợi dây cho thêm hai ba lần nhún chân, chính lúc lực đạo vừa hết, hai tay đưa ra, bám vào gờ cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.