Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 7: Tranh giành di học




Băng Tâm cùng Thiên Thiên đang chơi đùa với Chính Thần thì đột nhiên đôi hoa tai của Tâm rung nhẹ. Cô dùng tay ấn vào hoa tai thì có âm thanh truyền đến.

"Chị hai, lâu quá không gặp em nhớ chị quá." Giọng nói vô lại của một người đàn ông truyền đến

"Sao rồi, nhớ chị lắm sao?" Hừ tên này gọi đến chắc chắn là có việc muốn nhờ, nếu đã vậy thì chị sẽ chơi đùa với chú một lát.

"Đúng vậy, chị dạo này có khỏe không?" Trời ạ, làm sao để nhờ được bà chị này đây? Hàn Long ở đầu bên kia than thở.

"Ồ, chị khỏe lắm chú không cần lo lắng. Nếu không có chuyện gì thì chị đi ngủ đây." Băng Tâm bắt ép kẻ ở đầu bên kia phải mở miệng nhờ.

"Chị ơi từ từ đã..." Hàn Long vội vàng nói

"Chú có để cho chị đi ngủ không đây." Băng Tâm vờ tức giận, từ trước đến nay ai chả biết cô gét nhất người bị người ta cản trở mình đi tìm chu công đánh cờ.

"Chị à..thật ra em có chuyện muốn nhờ." Hàn Long nuốt nước bọt, nếu không nhờ thì sẽ bị lão đại cắt cổ đấy.

"Chú sao, có chuyện gì?" Tâm đã biết mà vẫn giả ngu, muốn nhờ chị còn phải xem chú ra giá thế nào.

"Em nhờ chị mở một chiếc va li, giá cả Không thành vấn đề." Hàn Long đánh thẳng vào tâm lý mê tiền của ai đó

"Ok, giao dịch ở đâu?" Nếu đã hào phóng như vậy thì tội gì không làm

"Ở tổng bộ của Liệt Hỏa ạ."

"Ừ, tối chị qua." Không đợi bên kia trả lời Tâm đã tắt luôn thiết bị liên lạc.

Đôi hoa tai này là sản phẩm công nghệ cao do Băng Tâm tự mình làm ra, chiếc hoa tai này có chức năng liên lạc như điện thoại. Ngoài ra còn có thể ghi hình, cảm ứng các loại sóng siêu nhỏ của bom điều khiển từ xa, cảm ứng các loại chất nổ.....

Ngoài ra cô còn có một chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn có chứa một sợi dây làm bằng chất liệu đặc biệt, rất dẻo, khó gãy, đầu dây rất sắc nhọn được làm bằng kim cương. Sợi dây này chủ yếu là để giết người, đôi khi có thể làm chìa khóa khi đi ăn trộm.

Cô còn có chiếc vòng cổ được thiết kế rất đặc biệt, chỉ cần xoay tròn một vòng đã trở thành con dao sắc bén, mũi nhọn như tên, thành phi đao sắc bén..... Tóm lại là nó có thể trở thành vũ khí giết người rất đáng sợ.

Trên người Băng Tâm toàn là bảo bối mà ai cũng muốn có nhưng mà không thể lấy được.

Băng Tâm lôi máy tính ra, đôi tay lướt một tí trên màn hình đã hiện ra vị trí, sơ đồ chi tiết của Liệt Hỏa.

... ........

Lâm Phong, Lăng Kiệt ngồi ở trung tâm Liệt Hỏa chờ Băng Tâm tới, phía sau họ là Bạch Long cùng Hàn Long.

"Sao giờ cô ta vẫn chưa tới." Lăng Kiệt lên tiếng đánh tan sự yên lặng vốn có

"Lão đại cứ từ từ đi, chờ chị ấy tra xong vị trí của Liệt Hỏa chắc là phải mất nhiều thời gian." Hàn Long bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng

"Cái gì, cậu còn không nói địa chỉ cho cô ta biết." Khuôn mặt Lăng Kiệt trở nên lạnh băng.

"Tại chị ấy cúp máy trước khi tôi kịp nói rồi." Hàn Long vẫn cái bộ mặt nhe nhởn nhún vai nói

"Cậu còn...."

"Hàn Long, chú cũng thật quá xem thường chị rồi." Một cô gái bước vào đánh gãy lời nói của Lăng Kiệt

"Chào." Băng Tâm quét quanh căn phòng, cả người đột nhiên lạnh như băng, miệng phun ra một chữ. Không quan tâm đến bất kỳ ai cô trực tiếp ngồi xuống ghế.

"Cô là Lãnh Băng Tâm." Đánh giá người vừa mới vào, đôi mắt to tròn trong như đáy biển sâu. Lông mi cong vút, lông sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng..... Thật sự là khuôn mặt của thiên thần. Dáng người thì ngực lớn, eo thon, mông cong, đôi chân thon dài, làn da trắng muốt nõn nà, mịn màng.... Thực sự là dáng người này còn đẹp hơn cả người mẫu

Lăng Kiệt nhìn cô, trong lòng ạnh khộng khỏi rủa thầm thật sự là người đàn bà này con mẹ nó đẹp quá (sorry mọi người, vì hoàn cảnh bắt buộc nên ta để cho anh Kiệt văng tục.)

"Phải, Hàn Long nói là có thể trả số tiền tôi yêu cầu phải không." Băng Tâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, cô muốn bao nhiêu." Thấy cô đi thẳng vào vấn đề, Lăng Kiệt cũng nói thẳng luôn

"5 tỷ." Đáng nhẽ cũng không lấy giá đắt nhưng vì có tên Lâm Phong chướng mắt ngồi đây nên tâm trạng của cô không tốt, đòi giá cao

"Được." Giá rẻ vậy mà tên Hàn Long kia bảo đắt

"Lão đại, là 5 tỷ đô đấy khụ khụ." Hàn Long phía sau nói xong thì ho nhẹ hai tiếng, lão đại sao tưởng bở vậy chứ

"Thành giao, mang đồ ra đây tôi mở. Hàn Long, chú chuyển tiền vào tài khoản cho chị." Băng Tâm không để Lăng Kiệt hối hận đã nói

Chiếc va li được mang ra, Lãnh Băng Tâm dùng sợi dây trong nhẫn xoay vài vòng chiếc va li đã tự động "cạch" một tiếng. Tiếp theo cô lấy một chất lỏng đổ vào chỗ mở bằng dấu vân tay, chiếc va li lại "cạch" tiếng thứ hai. Lúc này chiêc va li đã bung ra hẳn, bên trong là một chiếc máy tính

"Nếu muốn giải mã chiếc máy tính này nhanh nhất tôi có thể làm." Chợt nảy ra một ý nghĩ, Băng Tâm nói với Lăng Kiệt

"Cô muốn bao nhiêu."

"Tôi có thể giải mã chiếc máy tính này cũng như không lấy tiền mở khóa chiếc va li này. Nhưng tôi muốn mượn một người của anh ta." Băng Tâm nở nụ cười rét lạnh chỉ tay về hướng Lâm Phong

"Tiện thể cũng nói cho anh biết, chiếc máy tính này căn bản chỉ mình tôi và chủ nó mới có thể mở được thôi." Tâm bổ sung thêm

"Ý cô là gì?"

"Đây là sản phẩm tối tân nhất của giới máy tính hiện nay, chỉ cần mở sai mật mã toàn bộ dữ liệu bên trong sẽ bị phá hủy. Hơn nữa toàn bộ các hắc cơ hàng đầu thế giới đều không mở được."

"Vậy cô muốn người nào." Lăng Kiệt đã được nghe qua về Băng Tâm nên cũng tin vào lời cô nói, một phần khác là bởi vì cô đã mở được chiếc va li ra trong khi tất cả mọi người đều bó tay

"Ảnh, sát thủ nữ duy nhất của anh ta." Tâm gằn từng chữ một nhìn Lâm Phong.

"Tại sao lại là cô ấy." Lâm Phong đang yên lặng đột nhiên lên tiếng

"Anh không đồng ý, cũng phải thôi cô ta đang mang thai con anh mà." Băng Tâm cười mà nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống tới mức đáng sợ

Lời cô vừa nói ra không những làm cho Lăng Kiệt, Bạch Long, Hàn Long ngạc nhiên mà cũng làm Lâm Phong chấn kinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.